Chương 43: Lanh chanh luôn trước chết
“Hoàn toàn không ổn rồi!” Một mạo hiểm giả đột nhiên không nhịn được kêu lên.
Nhìn trước mắt lại tới một đám lít nha lít nhít Goblin, cũng phải hơn 100 con, đó là chưa kể đến...
“Hob, không... Là champion, hơn nữa số lượng...”
Nhìn thấy mười mấy thân ảnh cao lớn mang giáp mang v·ũ k·hí đầy đủ, nam tính trọng kiếm sĩ cũng không nhịn được lạnh hết cả sống lưng.
Lúc nãy xử lý một con Champion cũng phải là cùng với hắn nữ đồng đội, đồng dạng là Rank Silver, 2 người hợp lực mới không b·ị t·hương mà thành công.
Nhưng nếu phải đối mặt với hơn mười con Goblin Champion, e là lập tức sẽ bị nghiền thành cặn bã.
Dù bọn hắn có thể ráng cầm chân lại 2 tên, spearman chắc là cũng có thể đối phó 2, và một vài tinh anh khác mỗi người xử lý một con, cộng lại cũng chỉ có miễn cưỡng đối phó hơn phân nửa số lượng.
Nhưng cái khác mạo hiểm giả tình huống... sợ là không ổn.
Ma pháp công kích đối phó đám to lớn quái vật này thì chỉ số ít mới có thể hoàn toàn đánh bại. Còn Sleep hay những cái khác kỹ năng sợ là cũng không có nhiều tác dụng. Đó là chưa kể đi cùng còn có một đám Hobgoblin và Shaman.
“Giờ ngươi định làm gì đây?” Hơi liếm một chút khô khốc bờ môi, nữ thuẫn kiếm sĩ bên cạnh nhẹ giọng dò hỏi, tay cầm kiếm cũng đã rịn ra chút mồ hôi.
Còn về phần hai tên tiểu đệ đi theo, đã sớm bị dọa tới hai chân phát run.
Nam tính trọng kiếm sĩ có thể xem như mọi người tại chỗ tạm thời chỉ huy, thực lực trong biên giới thị trấn có lẽ hắn không phải là mạnh nhất, nhưng bàn về uy vọng thì không hề thấp.
Làm một Rank Silver mạo hiểm giả cấp cao, từ lúc trẻ tuổi tới giờ hắn đã trải qua biết bao nhiêu mạo hiểm, kinh nghiệm chiến đấu và dẫn đội phải nói là già dặn, từng vết sẹo trên gò má và cơ thể là chứng minh rõ rệt cho điều đó.
Tính cách ngoài lạnh trong nóng, khá quan tâm tới mọi người. Thế nên, dù tuổi không lớn lắm, hắn thường xuyên được công hội nhờ tham gia huấn luyện tay mới và cung cấp cho họ chỉ dẫn.
Có thể nói phần lớn người trẻ tuổi tại hiệp hội, kể cả rank tầm trung như Steel đều từng tiếp nhận chỉ dẫn của nam tử cao lớn này.
“Rút lui về phòng tuyến! Lập tức!”
Mở to đôi mắt vừa mới nhắm lại do suy ngẫm, hắn lên giọng hò hét ra hiệu.
Đây đã là lựa chọn duy nhất, chỉ có tụ tập mọi người sức mạnh mới có thể giải quyết được tình huống trước mắt. Số lớn t·hương v·ong đã là điều không thể tránh khỏi.
“Đây là chân chính liều mạng a!” Nam tính trọng kiếm sĩ trong lòng than nhẹ.
Còn về việc tổ chức mọi người bỏ chạy? Suy nghĩ như thế hoàn toàn không hề toát lên trong đầu của nam nhân này.
Phía hậu phương còn một đám dân thường đâu, hơn nữa những tên nữ tính tù binh b·ất t·ỉnh từng bị Goblin làm ‘khiên thịt’ còn cần chăm sóc.
Mang bọn họ an toàn rút khỏi nơi này là không thể nào. Lũ Goblin cũng sẽ không trơ mắt nhìn đám người thoát khỏi, b·ị t·ruy s·át có khi còn l·àm t·ình hình càng thêm tồi tệ.
Cho nên, chính hắn cũng không thể trốn! Còn phải ở lại phía sau đoạn hậu đảm bảo cho mấy cái khác mạo hiểm giả an toàn rút về.
“Các ngươi còn không mau đi!” Nhìn thấy hai cái hậu bối, chiến sĩ tóc vàng và nữ tư tế trẻ tuổi, đồng thời còn có một số mạo hiểm giả lẻ tẻ vẫn còn đứng ngây ra đó, hắn lần nữa lên giọng quát.
“Này, ngươi nhìn xem... Đằng kia hình như có người!” Nữ kiếm sĩ bên cạnh dùng thuẫn nhẹ nhàng đụng hắn bờ vai. Giọng nói cũng không che giấu được vẻ kinh ngạc.
Trọng kiếm sĩ lúc này mới dời ánh mắt nhìn về phía trước, con ngươi hơi co lại.
“Tên kia... Đây là tính làm gì?”
...
Nghe bên tai vài tiếng reo hò, Alan tự động không để ý đến. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào đội quân Goblin đang di động ngày càng gần.
Chậm rãi rút ra sau lưng trường kiếm 《Elucidator》quen thuộc, nhìn đối diện đang đi tới đội quân ma vật, Alan đưa tay trái lên khẽ vẫy một điệu “Come on! Baby” ý vị khiêu khích mười phần.
“Goobbrraahhh!!!”
Đi đầu nhất hai con Hobgoblin gầm lên giận dữ. Lập tức tăng nhanh tốc độ lao tới, chỉ một thoáng là thân ảnh đã gần ngay tại Alan trước mặt.
Trên tay chày đá giơ lên cao, đập xuống.
Nụ cười trên khuôn mặt xấu xí trở nên càng thêm khát máu, nước dãi nhỏ ra. Bọn chúng đã có thể tưởng tượng ra được nhân loại nhỏ bé trước mắt, đầu óc sắp bị đập vỡ toang.
Alan đôi môi khẽ nhếch, chẳng những không lùi hay đón đỡ, mà hơi thấp người, chân sau đã sớm tụ lực, lướt nhanh về phía trước.
Bóng kiếm thoáng qua, Con Hobgoblin đi đầu chân trước bị chặt đứt. Lại trở tay một cái, cánh tay trái của con Hogoblin thứ hai bị tách rời.
“Goobrr...”
Khuôn mặt vốn dữ dằn của chúng chỉ vừa mới kịp biểu lộ một chút cảm xúc đau đớn, thì đầu lâu đã bay lên cao. Tiếp theo chỉ nghe được tiếng của hai cỗ thân thể vô lực va vào nền đất.
“Mở đầu double kill!”
“Lanh chanh luôn là c·hết trước a!” Alan cũng không quay đầu lại, thấp giọng mỉa mai.
So với một đám Champion sắp tới thì hai con goblin kia chỉ có thể tính là hạng tép riu.
Nhìn lại sắp đến một đám toàn Hobgoblin và số đông Champion, Hắn bình thản móc từ túi đeo lưng ra vài cái hũ quen thuộc, tiếp đó dùng hai cục đá lửa kẹp vào ngòi nổ, chà xát, ánh lửa lấp lóe.
“Hắc, xem như quà gặp mặt!” Nhìn cách mình không tới 20m đội quân toàn tinh anh Goblin, Alan vung tay lần lượt ném mạnh.
Từng t·iếng n·ổ to trong đêm đen là như vậy vang dội. Đáng tiếc, uy lực như vậy chỉ có thể làm một số Hobgoblin bị chút thương, cũng không có l·àm c·hết được một con nào, chứ nói chi là cực kỳ to khỏe như Goblin Champion.
Điều này Alan tất nhiên biết rõ, mục đích cũng chỉ là vì để làm rối trận hình, tạo điều kiện có lợi cho Alan kỹ thuật phát huy.
Tụ tập một lượng ma lực dưới chân cho cường hóa, tiếp theo bật mạnh, hắn thân hình mau chóng phóng lên cao.
Vài ngọn cỏ bị hất tung rơi rụng lả tả, trên mặt đất còn lưu lấy một dấu ấn không cạn.