Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
Sáng hôm sau, Công Hội Mạo Hiểm Giả.
Khuôn mặt anh tuấn có chút co quắp nhìn về phía nữ tiếp tân: “Aubrey tiểu thư, ngươi xác định là chỉ có nhiệm vụ tiêu diệt Goblin ??”
Nữ tiếp tân Aubrey đáp trả Alan với một thái độ ôn hòa: “Mạo hiểm giả Alan, với tay mới, nhiệm vụ đúng thật là chỉ còn tiêu diệt Goblin a!”
“Không phải chứ?” Alan lần nữa cảm thấy thật khó tin.
“À mà thực ra còn có tìm thú nuôi bị lạc hay giúp chẻ củi mấy loại lặt vặt này, nhưng ta nghĩ ngươi cũng sẽ không chọn!” Aubrey hơi có chút ranh mãnh nở nụ cười.
Trêu chọc mạo hiểm giả trẻ lại tuổi dễ nhìn này, quả thật làm cho tinh thần nàng vốn có hơi mệt mỏi lại cảm thấy phấn chấn trở lại.
Alan thề với trời, hắn chỉ đến sau giờ công hội mở cửa có năm phút.
Chỉ năm phút... thực chất không tính giờ dây thun cái gì. Không ngờ đám mạo hiểm giả khác nhanh tay hết chỗ chê, nhiệm vụ độ nguy hiểm thấp lương cao toàn bộ chiếm hết.
“Còn có thiên lý hay không? Chừa cho ta vài con sói hoang hay slime cũng được a. ”
Tay mới c·hết như rạ, Goblin giảo hoạt là một lý do nhưng thực tế, lũ mạo hiểm giả ‘không giảng võ đức’ đó cũng phải chịu một phần trách nhiệm rồi.
Thở dài một hơi, dưới ánh mắt nhìn chăm chú mang theo chút ác thú vị của Aubrey, Alan cầm lấy một tờ nhiệm vụ tiêu diệt Goblin rồi nhanh chóng cáo từ.
“Chúc may mắn, mạo hiểm giả Alan!” Aubrey sau khi ghi chép thủ tục, mỉm cười đáp lại.
Alan khi khảo nghiệm trở thành mạo hiểm giả, nàng cũng có mặt, dựa vào kiếm thuật lv3 thậm chí đánh bại quan khảo thí, tuy có thành phần bất ngờ bên trong nhưng không ai có thể phủ nhận thực lực của hắn.
Vậy nên, Aubrey không có nhắc nhở Alan cẩn thận Goblin hay khuyên nên tìm kiếm đồng đội cùng đi thảo phạt các loại. Hơn nữa nhiệm vụ này có số lượng Goblin cũng không nhiều.
-------
Phía tây bắc của thành Bedford, cách chừng 10 dặm. Sau một giờ cưỡi ngựa, Alan rốt cuộc đi tới nơi này.
Hai bên đường chỉ đơn giản chắn một vài cây gỗ xem như hàng rào, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng gia cầm kêu to, ruộng lúa mạch và hoa màu xung quanh bất ngờ rực rỡ cho thấy một mùa thu hoạch mới sắp đến.
Nhân khẩu của ngôi làng nhỏ này cũng chừng năm sáu hộ gia đình, chủ yếu làm nghề nông và chăn nuôi gia súc để sinh sống.
Tiếng ngựa hí vang làm cho nhiều người dừng trong tay công tác và tụ tập lại trước mặt Alan. Đi đầu là một người đàn ông trung niên râu ria lổm chổm, dáng vẻ hơi gầy còm, đặc biệt là cặp mắt quầng thâm như bị nhiều đêm mất ngủ.
Hắn nhanh nhẹn xuống ngựa chào hỏi: “Alan, đến từ Công Hội Mạo Hiểm Giả. Các vị hẳn là người ủy thác nhiệm vụ a?”
“Tạ ơn đại địa mẫu thần! Rốt cuộc... Rốt cuộc có người tới ...” Một người phụ nữ nức nở than vãn.
Vỗ vỗ an ủi một bên bả vai của nàng, nam tử trung niên mới tiến lên giới thiệu:
“Cảm tạ Alan các hạ. Ta là Bard, người ủy thác. Như ngươi đã biết...”
Sau một hồi trò chuyện, Alan nắm được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Dựa theo Bard lời nói, từ hơn nửa tháng trước gia cầm bắt đầu m·ất t·ích. Lúc đầu không cảm thấy có gì quan trọng, chỉ nghĩ là do thú hoang nên đối phương chỉ có đặt thêm bẫy. Nhưng tiếc là, càng ngày số gia cầm bị trộm càng nhiều.
Thậm chí 3 hôm trước, cháu gái mình cũng m·ất t·ích, Bard mới phát giác được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hắn thậm chí liều lĩnh vào rừng tìm kiếm và bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của lũ Goblin, thế nên mới có ủy thác.
Sau 3 ngày ban bố nhiệm vụ mà có người tiếp nhận, đã được tính là may mắn, theo Alan được biết nhiệm vụ tiêu diệt Goblin như thế này thường thì thù lao không cao, và do vị trí cách xa thành phố nên ít có mạo hiểm giả chuyên nghiệp đón nhận.
Mà mạo hiểm giả tay mới... không cẩn thận thì đa phần là đi đưa đồ ăn.
“3 ngày rồi sao ... Ta sẽ cố hết sức.” Hắn cũng chỉ cho ra được hứa hẹn như thế.
“Hy vọng cô nàng xui xẻo kia còn sống a.”
Đám Goblin có tập tục giữ lại sinh vật giống cái để làm công cụ sinh con. Tuy nhiên ai mà biết được lũ súc vật đó có đem người chơi hỏng hay không, toàn bằng vận khí.
...
Trước cửa hang động, một sinh vật cao chỉ chừng hơn một mét, làn da xanh lục sần sùi một cách bệnh trạng, đang tựa vào gốc cây ngái ngủ.
“Goblin đúng là một sinh vật xấu xí hết chỗ chê.” Núp sau bụi cây Alan rủa thầm.
Lấy thẩm mỹ mang tính “bao dung” của hắn, á âu phi gì đều thích mà cũng cảm giác được Goblin, cái chủng tộc này có hình dạng ghê tởm.
“Lính canh gác, chỉ có một tên sao? Xem ra tình báo không sai, Goblin số lượng chưa tới 10 con. ” Alan tự nhủ.
Và tại sao lại là dưới 10 tên, nếu nhiều hơn thì cái ngôi làng nhỏ kia đã sớm bị san bằng. Goblin là sinh vật điển hình ‘lấn yếu sợ mạnh’ đánh không lại trước hết bỏ chạy còn vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa thù rất dai.
Có thể nói toàn bộ tính xấu của nhân loại Goblin gần như học được toàn bộ. Bầy đàn nhỏ như thế này, xác xuất tồn tại Shaman (pháp sư) rất thấp, hiếm lắm là có chừng một con Hobgoblin. (một loại goblin to hơn goblin bình thường, gần với nhân loại trưởng thành)
Cầm lên đoản kiếm, ánh mắt Alan trở nên sắc bén.
Một tiếng trầm thấp vang lên, con Goblin lính gác lập tức ngã gục, trên cổ gắn một cái đoản kiếm còn chảy ra máu tươi. Lấy【kiếm thuật lv3 tăng thêm độ chính xác, phóng cái ám khí từ 20m trở lại trúng mục tiêu hoàn toàn không phải là một việc khó.
Nhanh nhẹn rút ra đoản kiếm, chần chừ một lát, hắn mới có chút bất đắc dĩ vung máu của con goblin lên bộ giáp.
“Này cũng... quá hôi đi!” Khuôn mặt anh tuấn nhăn lại.
Nhớ lại một chút thiết lập, mũi của goblin rất n·hạy c·ảm với mùi của nhân loại, đặc biệt là nữ tính, nên cần dùng mùi máu hay rỉ sắt để che giấu.
Hang động cũng không sâu, bằng vào ánh sáng yếu ớt chiếu vào, chỉ một lát là Alan đi được tới phần cuối. Một vài tiếng hít thở vang lên bên tai. Goblin có tập tính hoạt động về đêm nên ban ngày chúng đa phần là ngủ say.
Tất nhiên nếu có một Goblin Shaman làm đầu lĩnh thì có lẽ sẽ chú trọng canh gác ban ngày, nhưng với cái lũ ô hợp này... hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Xác nhận một chút vị trí, Alan nhẹ giọng ngâm nga:
“...lumen illud”【illuminate】.
Một trong số ma pháp đơn giản nhất, chiếu sáng thuật, so với phước lành (thần thuật) Holy Light có thể sáng mù mắt thì uy lực cũng giống như đom đóm so với ánh trăng, nhưng thế cũng đủ để Alan xác định vị trí của kẻ địch.
Thành thật mà nói, so với đi nịnh bợ đám ‘thần linh’ đạt được phước lành, Alan cảm thấy mấy cái ma pháp nhỏ bé như thế này càng thêm đáng yêu.
“Tất cả có 7 con goblin bình thường!” Hắn mau chóng xác nhận.
Hít sâu một hơi. Kiếm quang chớp động, từng tiếng gầm rú vang lên. Adrenalin trong huyết dịch chậm rãi lưu động. Đó là sự hồi hộp cũng là phấn khởi.
Tập trung cao độ vung kiếm khiến Alan có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, mùi h·ôi t·hối của goblin xộc vào mũi chưa khi nào rõ rệt như bây giờ.
Chém ngang, vung kiếm, đâm rồi lại rút kiếm, động tác liền một mạch như trải qua vô số lần diễn luyện.
“Gooobbrooh... ”
Tới khi nhát đâm thẳng vào đầu con goblin cuối cùng kịp thời nhấc v·ũ k·hí, thì mọi chuyện đã kết thúc. Tất nhiên Alan là dùng đoản kiếm, rút kinh nghiệm xương máu từ tên kiếm sĩ trẻ xui xẻo nào đó trong nguyên tác.
Thở ra một hơi, lúc này hắn mới nhìn về kế bên vách đá, một thiếu nữ người đầy vết bẩn dựa vào đó, v·ết m·áu ứa đọng, tóc tai r·ối l·oạn.
“Hô hấp yếu ớt, thần chí cũng không tỉnh táo, nhưng dù gì... cũng may mắn còn sống. ” Một mùi tanh hôi đặc trưng xông lên mũi khiến Alan khẽ nhíu mày.
Từ tinh thần không gian lấy ra một túi chứa nước nhỏ, hắn nhẹ nhàng cho nàng vài ngụm.
Theo bản năng còn sót lại, cổ họng thiếu nữ yết động, chỉ có vài âm thanh ừng ực vang vọng trong sơn động lờ mờ tối.
“Xem ra còn có cứu.” Alan trên mặt cũng hiện ra chút vui vẻ. Nhiều trường hợp n·ạn n·hân bị goblin luân phiên chỉ muốn c·hết đi cho xong, đó mới là vấn đề nghiêm trọng.
---------
*Các hạ = Sir (ngài) trong tiếng anh