Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 13: Càng thêm lo lắng




Chương 13: Càng thêm lo lắng

Ánh lửa xua tan đi không khí còn hơi ẩm ướt sau cơn mưa, cuốn lên hương khí nồng nặc.

"Ực… " Ngửi được mùi vị mê người, thú nhân Báo tộc cũng phải lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Về phần Gin, mặc dù mắt thì thỉnh thoảng liếc sang đống thịt nướng mà đang được chế biến, thiếu niên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà trần thuật.

"Chúng ta lần này sẽ đến thành Caere, Alan các hạ. Nơi đó… "

Bây giờ đã qua giữa trưa, nhóm người bọn họ hôm nay quyết định rời thị trấn của gia tộc Kenrick, đi tới thành thị để giao dịch.

Alan thì ngoài hứng thú đi tham quan, thực chất cũng cần phải bổ sung chút vật tư cho chuyến hành trình về nhà, nói đúng hơn là… nguyên liệu nấu ăn.

Do chưa từng ngờ tới lúc trở về lại bị truyền tống sang tận nơi xa xôi thế này, trong không gian trữ vật của hắn thực phẩm dự trữ quả thật không còn nhiều.

Sống ở thế giới hiện đại cũng như trong lãnh địa, Alan không phải hoàng thân thì vẫn là lãnh chúa, cơm tới há miệng, dù thỉnh thoảng muốn trổ tài nấu nướng thì nguyên liệu đều được người chuẩn bị sẵn sằng, chứ đâu bất tiện giống với hiện tại.

Tuy ở các vương quốc cũng không thiếu tửu quán, nhưng mà món ăn chất lượng… được rồi, Alan cảm thấy vẫn đừng nên tự làm khổ mình.

Hắn dù gì cũng là đang đi du lịch, không phải sao?

"Còn chưa ra sao?" Sau khi hoàn thành chế tác xong bữa trưa, Alan đột nhiên hơi liếc mắt nhìn về phía sau.

Lập tức, Gin và Bruno đều có phản ứng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía xung quanh.

Tuy nhiên, đáp lại bọn họ là một thanh âm quen thuộc.

"Ô… thì ra Alan ca ca đã sớm phát hiện ra ta."

Chật vật từ phía sau một chiếc xe ngựa chở hàng leo ra, thiếu nữ nhỏ tuổi tỏ ra oán trách, mái tóc vàng mượt mà thường ngày bây giờ đã hơi rối bời.

"Anna!! Sao lại là ngươi?" Gin và Bruno đều sửng sốt.

Chỉ có Alan không cảm thấy gì bất ngờ. Hắn từ đầu đã sớm phát hiện thiếu nữ trốn tại xe chứa hàng.

Anna tuy nhìn giống như tay trói gà không chặt, nhưng nàng thực chất cũng là một ma pháp kỵ sĩ. Theo Alan quan sát, thiếu nữ sở hữu khả năng khống chế ma lực so với Gin còn mạnh. Đó là lý do Anna dùng ma pháp trị liệu hết sức hiệu quả.

Mặc dù thành thật mà nói, điểm kỹ năng còn lại phân phối có gì đó không đúng lắm. Sức chiến đấu thấp thê thảm, nhưng trò vặt như ẩn giấu… để chơi trốn tìm thì được thêm đầy.

"Ngươi lại lén đi theo chúng ta?!" Bruno tỏ ra khá bối rối.

Mua sắm vật tư cho đoàn đội, thường được phân chia thành thu mua những mặt hàng bình thường như lương thực hay y phục, những khoản đó chủ yếu là Ellie và một số thành viên khác trong thương hội phụ trách, do mặt nổi có nam tước Kenrick đứng ra đảm bảo, nên hầu hết đều diễn ra vô cùng thuận lợi.



Về phần Gin và Bruno, thì chuyên tiếp xúc tới những thứ không tiện lộ ra ngoài ánh sáng… như v·ũ k·hí, vật phẩm ma pháp… thậm chí hiếm hoi như độc dược. Phải giao tiếp cùng đủ hạng người, thỉnh thoảng cũng gặp phải chiến đấu.

Vì thế nếu để Anna đi cùng, thật sự… không quá thích hợp. Hơn nữa với dung mạo xuất chúng của thiếu nữ Half-elf, khả năng là sẽ dẫn xuất vài phiền toái.

"Mặc dù đã qua vài giờ, nhưng nếu một người trong chúng ta hộ tống nàng trở lại… thì vẫn đủ thời gian bắt kịp." Suy nghĩ thoáng qua, Gin đang tính tiếp tục lên tiếng thì xuất hiện trước mặt hắn, lại là một đôi mắt to linh động đã có chút ẩm ướt.

"Không… không được ư?" Thiếu nữ nhỏ tuổi tỏ vẻ đáng thương.

"Cái này… " Bên cạnh, Bruno khó mà kiềm được mềm lòng.

Đương nhiên, với người có đầu óc như Gin thì chiêu bán manh này là vô dụng.

Thiếu niên tóc xám như thường lệ đang định áy náy cự tuyệt yêu cầu của Anna, thì chợt nhớ ra rằng bọn họ thật sự sắp phải rời khỏi Othait, hơn nữa lần này còn tồn tại một ma pháp kỵ sĩ cường đại như Black Fang đi cùng thì…

"Để nàng tùy hứng một lần, cũng chẳng quan trọng rồi." Gin bất đắc dĩ thở dài.

"Thôi được rồi… nhưng mà Anna, tuyệt đối đừng nói với Ellie đó. Nếu không chúng ta lại phải nghe nàng thuyết giáo. "

"Hừ, ta tất nhiên sẽ không để tỷ tỷ biết được." Thiếu nữ Half-elf hướng về phía đồng bạn bĩu môi, tươi cười lập tức trở nên rạng rỡ.

Tiếp đó theo thói quen lao tới bên cạnh Alan, bàn tay nhỏ nhắn rất tự nhiên kéo lấy một bên y phục của nam tử.

"Anna đâu phải là ngu ngốc nữa rồi! Alan ca ca, chúng ta.. dùng bữa, không cần để ý bọn họ."

"…" Chứng kiến thiếu nữ lần nữa năng động hoạt bát, một người một thú nhân không hẹn mà có cùng ý nghĩ:

"Ngươi càng phủ nhận sự thật, mới càng làm cho chúng ta lo lắng đó a."



Trải qua nửa ngày hành trình, nhóm người đã tới Caere, một thành thị cũng tính là cỡ lớn tại Othait.

Rất nhanh, một tòa thành phố khổng lồ được bao bọc xung quanh bởi vô số thành lũy xuất hiện. Trước cửa thành rộng mở, đã có không thiếu từng nhóm người lẫn xe ngựa chen chúc nhau chờ kiểm tra.

Bruno với thân hình cao lớn mạnh mẽ dẫn đầu chen qua đoàn người, không chút khách khí mà bỏ một quyển trục lên bàn làm việc trước cổng, phát ra tiếng vang rõ ràng.

"Ngươi… !" Một binh lính trẻ tuổi theo bản năng nổi cơn giận dữ muốn mắng mỏ vài câu, trên người ẩn ẩn có ma lực yếu ớt xuất hiện, nhưng lập tức thì bị trung niên ngồi tại trung tâm đưa tay ngăn cản.

Bình tĩnh mà giải phong quyển trục, vị hành chính quan này hơi mở ra ánh mắt.



"Nam tước Kenrick? "

Chứng kiến văn thư với con dấu tản mát ra ba động thần bí, hắn vội vã đứng dậy, vẻ mặt tùy ý bất tri bất giác trở nên khách khí.

"Chư vị đại nhân, xin mời!"

Chỉ đơn giản hỏi vài câu để ghi chép, kiểm tra cũng không cần, Alan và nhóm người rất thuận lợi được thông qua.

Trong giới quý tộc, huân tước là quý tộc tầng dưới chót, trừ phi sở hữu thực lực cường đại, phần lớn trường hợp vẫn cần phải tuân thủ vô số quy tắc.

Nhưng tước vị nam tước thì lại khác biệt, đây đã là lãnh chúa sở hữu lãnh địa, mỗi gia tộc đều có truyền thừa ma pháp, xem như đặt chân vào giai cấp thống trị chính thống ở các vương quốc.

Đi qua nhiều con đường với đủ loại hàng hóa, Anna liên tục sáng lên hai mắt.

"Vật này… ngô, còn vật đằng kia… ta thật sự rất muốn mua rồi!" Thiếu nữ Half-elf ái ngại liếc mắt nhìn sang nam tử tóc đen.

Tuy hiện tại nàng đã mang áo choàng trùm kín đi lỗ tai và một phần dung mạo, nhưng thanh âm trong trẻo thỉnh thoảng vẫn hấp dẫn người qua lại chú ý.

"Tốt thôi!" Alan tất nhiên sảng khoái mà móc hầu bao, đôi lúc còn tiện tay mà đem toàn bộ gian hàng bỏ bọc đem đi.

Tiền tài đối với Black Fang đại hiệp hiện giờ mà nói, đúng nghĩa là xem như cỏ rác. Dẫn đến Bruno và Gin đi theo bắt buộc phải bận rộn liên tục, vận chuyển hết bao hàng này tới bao hàng khác lên xe ngựa, trong lòng âm thầm kêu khổ.

"Nữ hài tử... Thật phiền phức!"

Đáng tiếc, tâm trạng vui vẻ của thiếu nữ Half-elf chú định không kéo dài được bao lâu.

Xuyên qua trung tâm thành thị nhộn nhịp tấp nập, tới khu vực phía đông, thì lại là một quang cảnh hoàn toàn khác.

Tửu quán và những nơi không đứng đắn bắt đầu xuất hiện. Nhiều nhóm người với khuôn mặt túc sát, mang v·ũ k·hí thường xuyên có thể thấy được. Đây là khu vực hoạt động mạnh của các nhóm lính đánh thuê và bang phái.

Hoàn cảnh thay đổi khiến Anna cảm nhận được không thoải mái, theo bản năng càng nép lại gần vào người nam tử tóc đen.

"Đại ca ca… "

"Không sao." Khẽ xoa đầu trấn an thiếu nữ, khuôn mặt Alan vẫn mang theo ý cười.

Đi đầu Gin với Bruno hai người, nét mặt dần hiện lên thận trọng.

Khu vực vùng xám này, chỉ cần đừng nháo quá lớn, vệ binh trong thành chắc chắn sẽ không quản. Bọn họ đụng độ xung đột đã không phải một hai lần, hết trộm c·ướp thì tới hắc ăn hắc. Cũng may từ khi Gin đánh ra danh hào Ash Raven cho tới nay, thì rất hiếm khi có người chủ động tìm phiền toái.

Mục đích chủ yếu của chuyến đi chẳng mấy chốc đã đến,

Nơi đây miễn cưỡng xem như kiến trúc to lớn nhất tại khu vực, đương nhiên không phải là chỗ buôn bán đoàng hoàng.



Bề ngoài không có điểm đặc biệt, xây dựng thô ráp, nhưng bên trong thì lại hoàn toàn khác.

Gạch lát hào nhoáng, thảm lông đắt tiền, hai bên đường còn thắp đầy lư hương tỏa mùi thơm nhàn nhạt.

"Hắc hắc, xem hôm nay chúng ta có ai tới thăm. Ash Raven? Khách quý, khách quý a!"

Tiếp nối giọng nói khoa trương, xuất hiện là một thân hình cũng khoa trương không kém.

Trên cổ và bàn tay treo đầy trang sức đắt giá, bộ râu đen gần như chen kín nửa khuôn mặt … thật sự là vô cùng nổi bật.

Mahdi, thương nhân lớn nhất tại thành Caere, dù trong vương quốc Othait vẫn có chút danh tiếng, tất nhiên đều không phải là tiếng tốt gì.

Cũng chẳng hứng thú khách sáo với đối phương, Gin chỉ đơn giản hỏi thăm.

"Hàng của chúng ta?"

"Ô hô… tiểu nhân tất nhiên không quên, là đơn hàng tháng trước đi. Đều đã chuẩn bị sẵn sàng…"

Nói tới đây, cặp mắt xảo trá có hơi híp lại.

"Có điều gần nhất nhiều cuộc c·hiến t·ranh tại biên giới với Udrahan ảnh hưởng, nên phương diện về giá tiền… "

"Nga?" Gương mặt Gin lập tức hiện lên lãnh sắc.

Một chút khí thế không biết vô tình hay cố ý tản mát, gây nên đại khí náo động.

Lập tức,

Mấy cỗ ma lực bỗng nhiên bộc phát,

Một trong số đó mau chóng hộ vệ tại bên cạnh Mahdi, bốn kẻ còn lại thì không chút do dự đối với đoàn người gồm cả Alan hình thành thế bao vây.

"5 tên ma pháp kỵ sĩ?" Alan hơi ghé mắt, tuy nhiên rất nhanh lại chợt hiểu ra.

Thức tỉnh ma lực trong bình dân tuy hiếm nhưng vẫn tồn tại, và không phải ai cũng cam tâm tình nguyện mà đầu phục vào các lãnh chúa.

Đơn giản bởi vì… trong giới quý tộc, quy tắc trói buộc quá nhiều. Khó mà tùy tâm sở dục l·ạm d·ụng sức mạnh, cũng như thỏa mãn dục vọng tối tăm.

Một vị ma pháp kỵ sĩ, hoàn toàn có đủ khả năng để tự lập môn hộ, như bang phái hoặc thương hội. Mặc dù do không có truyền thừa và tài nguyên đầy đủ, nên phần lớn thực lực chả ra sao cả.

Như mấy kẻ trước mặt, dù tất cả cùng lên có khi cũng không làm gì được Gin, chứ đừng nói tới còn có thêm Bruno.

...