Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 12: Đối luyện




Chương 12: Đối luyện

Trên bãi đất trống, hai thân ảnh đang dùng b·ạo l·ực giằng co.

Từng luồng ma lực thoát ra ngoài cơ thể từ hai phía, vô tình hình thành khí lưu cuốn lên bụi mù.

Chiếc búa to lớn được vung xuống, nghênh đón là hàng loạt những vệt kiếm quang khiến không khí tiên tục vang lên âm bạo.

Bạch quạ kiếm thuật!

Kiếm kỹ siêu phàm từng trợ giúp Gin đánh bại nhiều đối thủ, giờ phút này lại mau chóng b·ị đ·ánh tan. Phản chấn còn làm cho hắn bật ra một đoạn khoảng cách, một tay cầm kiếm phảng phất đã mất đi tri giác.

"Vậy là đủ!" Thiếu niên tóc xám không nhịn được ra hiệu.

Thân hình cao lớn đang tiếp tục lao tới trước hết dừng lại, hiện ra khuôn mặt thô kệch, và đáng làm cho người chú ý nhất vẫn là đôi tai đặc trưng hoàn toàn khác biệt với nhân loại.

Bán thú nhân báo tộc, Bruno.

Cuối cùng, vị thú nhân này cũng đã chẳng hề do dự mà quyết định sử dụng thức tỉnh dược tề, sau đó may mắn thành công thức tỉnh ma lực, bước vào hàng ngũ siêu phàm giả chân chính.

Gin thu hồi trường kiếm, nhún vai thoải mái thừa nhận thất bại.

"Chính diện đối chiến, xem ra ta là không đánh lại ngươi."

Chứng kiến đồng đội quen biết nhiều năm trở nên mạnh mẽ, thiếu niên cũng thật tâm vui vẻ. Nhưng rất nhanh lại liên tưởng tới một số thứ… cặp mắt theo bản năng ẩn ẩn hiện lên vài tia khói mù.

Đối diện,

"Grrraaaahhh!" Cảm nhận được thân thể tuôn trào ra lực lượng thần bí, mặc dù chút đau đớn do di chứng dùng ma dược vẫn còn tồn tại, Bruno lại hưng phấn như muốn kêu gào.

Dựa vào ma lực hình thành màng bảo vệ, khả năng phòng ngự của hắn tăng lên đáng kể. Đó là chưa kể một số chiến kỹ, thú nhân báo tộc cũng có thể vận dụng. Sức chiến đấu thực tế là đã bay vọt.

Cách sân tập không xa,

Nam tử tóc đen từ đầu tới cuối lặng lẽ quan sát được biểu hiện của hai người, đặc biệt là đến khi Bruno vận dụng ma lực, con ngươi hổ phách hơi tỏ ra ngoài ý muốn.

"Thức tỉnh dược tề? Thứ này… "



Tất nhiên như mọi khi, hiện giờ bên cạnh hắn còn thêm ra một thân ảnh xinh xắn.

"Alan ca ca, ngươi tại sao lại không luyện tập a?" Anna có phần ngượng ngùng mà chơi đùa vài lọn tóc, vừa hướng Alan tỏ ra nghi ngờ.

Từ khi tạm thời sinh hoạt cùng nhóm của Ellie, Anna cứ như cái đuôi nhỏ đi theo Alan.

Gặp gỡ kịch tính ban đầu thật sự là tạo cho thiếu nữ ấn tượng vô cùng tốt. Dưới cái nhìn của Anna, nam tử tóc đen với bề ngoài dễ nhìn này, tản mát ra một lực hấp dẫn kỳ lạ, hoàn toàn khác hẳn với những cá nhân nàng từng gặp.

Thành viên khác trong nhóm không cần đề cập, Ellie thì đối với thiếu nữ luôn tỏ ra nghiêm khắc, Bruno… hy vọng vào một thú nhân thô kệch, thì biết gì về chiều chuộng tiểu nữ hài. Gin cũng xem như anh tuấn có tài, nhưng theo tính cách đối phương, đối với Anna nhỏ tuổi thì càng giống như đối xử với một người muội muội.

Chỉ riêng đối với nam tước đại nhân của chúng ta, già trẻ không ngại.. À không, phải nói là tấm lòng bác ái, lại đầy kinh nghiệm dỗ dành nữ hài tử, mới có thể dễ dàng khiến Anna không ngừng cảm thấy thú vị.

Nghe được câu hỏi mang theo nét ngây ngô từ thiếu nữ Half-elf, thật sự làm cho người khác dễ dàng yêu thích.

Chỉ thấy nam tử tóc đen giơ tay tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Ta cũng rất muốn luyện tập, nhưng mà… "

"Tồn tại một vị tiểu thư đáng yêu đứng kế bên, thật sự khiến bản thân ta không quá tập trung được… vung v·ũ k·hí lung tung cái gì, rất dễ làm mình b·ị t·hương rồi." Giọng nói tới đây đã tràn đầy ý cười.

"Mô… !! Đại ca ca lại muốn đùa giỡn ta. "

Anna bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi, nhưng đôi mắt màu lam cong lên như nguyệt nha, đã lộ ra tâm trạng nàng là dường nào vui vẻ.

Không tính tiếp tục trêu chọc thiếu nữ đang lâm vào ngượng ngùng, Alan dời lực chú ý vào hai thân ảnh đang dần dần tới gần.

"Black Fang các hạ!" Gin trước hết lễ phép chào hỏi.

Bruno cũng trịnh trọng chắp lại nắm tay. Dù không thích tiếp xúc với nhân loại ngoại trừ nhóm của Gin, nhưng đối với ân nhân, hắn vẫn biết mình nên biểu hiện ra thái độ nào.

Chứng kiến hai tên nam tính với mồ hôi còn chưa kịp khô sau khi vận động, Alan hứng thú thiếu thiếu đáp lời.

"Các ngươi có vẻ rất muốn hiện tại đánh với ta một trận?"

"… Phải!" Thiếu niên tóc xám thành thật gật đầu. Bị người tỏ thái độ coi nhẹ, hắn cũng chưa hề tức giận.

Gin hiểu, dù mình lẫn Bruno vận dụng hết khả năng cũng không thể thắng được nam tử đối diện. Tuy nhiên, thiếu niên luôn khao khát sức mạnh này vẫn muốn biết rõ được chênh lệch song phương có bao nhiêu to lớn.



Xác định mục tiêu cụ thể, mới càng dễ để mà tiến bộ.

Hơn nữa, cơ hội so chiêu cùng cường giả mà vẫn giữ được tính mạng, không phải khi nào cũng gặp được.

Đứng bên cạnh, một song thú đồng cũng bốc lên chiến ý.

Như cảm nhận được khát vọng và sự nghiêm túc từ đối phương, Alan có hơi trầm ngâm.

"Hay là vậy đi… "

Dưới cái nhìn chăm chú, nam tử tóc đen nhẹ nhàng giơ lên một bên cánh tay.

Lập tức, thanh trường kiếm dùng để luyện tập đang treo trên kệ gần đó, bỗng nhiên bằng vào tốc độ nhanh chóng cắm chặt vào mặt đất.

Nhìn vào chuôi kiếm còn hơi rung động, Alan chậm rãi lên tiếng.

"Nếu các ngươi có thể cầm được nó lên, ta sẽ chấp nhận lời thách đấu."

Tiếp đó, khi mà mọi người vẫn đang ngỡ ngàng, nam tử tóc đen dứt khoát quay người rời khỏi.

"Cố gắng lên, thiếu niên!" Đưa lưng về phía Gin, hắn hơi nâng lên cánh tay xem như chào tạm biệt.

"A… Alan ca ca, mau đợi ta!" Anna hấp tấp theo sau, đối với chiến đấu đánh đánh g·iết g·iết, nàng tất nhiên không có hứng thú.

Thái độ Alan kiêu ngạo như thế, tuy bức cách tận trời, nhưng tất nhiên sẽ khiến cho phần lớn người tại chỗ không thoải mái.

"Ngươi… thiếu xem thường người!" Bruno thì đừng nói, gân xanh trên trán đã nổi lên.

Dù đối với Gin, khuôn mặt luôn trầm ổn cũng hiện lên vẻ không phục.

Tiếp đó… hẳn là không có sau đó a.

Dù Bruno hay Gin vận dụng toàn thân ma lực, hay sử xuất chiến kỹ, thanh kiếm mặc dù có hơi lung lay, nhưng vẫn chưa hề thay đổi vị trí. Vận dụng trí tuệ như đào hết nền đất thì càng vô dụng, vì thứ mà giữ cho lưỡi kiếm đứng yên không lay động, thực tế chẳng phải là mặt đất.



Mà chính là… trọng lực!

Lấy khả năng khống chế ma lực của Alan, đừng nói là Gin hai người, dù có là Chiến Lược Cấp thông thường ở đây cũng khó mà rút lên được.

Ít ra trước khi ma lực bám vào trên thân kiếm tiêu tan sẽ là như vậy.



Màn đêm phủ xuống,

Trong cơ thể tưởng chừng như nhỏ bé, ma lực nồng nặc tuần hoàn cuồn cuộn như sóng biển, đồng thời khí huyết nóng rực di chuyển khắp các ngõ ngách, cường hóa lấy nội tạng.

Trong khoảng thời gian dừng chân ngắn ngủi vài ngày, trong phạm vi thị trấn thuộc về nhà Kenrick, Alan xem như là cùng Anna đi tham quan khắp nơi. Một phần cũng bởi vì đơn thuần nhàm chán, khi phải chờ đợi nhóm của Ellie trợ giúp hắn thu thập bản đồ từ Othait tới Halmiton, nhưng vậy không có nghĩa rằng hắn đã buông thả chính mình.

Đơn giản bởi vì đơn thuần rèn luyện cơ thể, thậm chí minh tưởng cường hóa tinh thần lực với Alan ở cấp độ này căn bản… đã tạo ra hiệu quả vô cùng ít ỏi.

Cách Alan lựa chọn hiện tại để trui luyện chính mình, chủ yếu chính là…

Tưởng tượng đối luyện!

Dưới tinh thần lực cường đại, lúc tập trung cao độ thì trong vòng một giây đã có thể nghĩ ra ứng đối cho hàng chục tình huống, hoàn toàn đủ để tăng cường khả năng thực chiến theo phương thức này.

Và đối luyện, tất nhiên là cần đối thủ.

Một phút trong vòng…

Bạo Quân, vong!

Trăm chiêu sau đó…

Twin-Wings, bại!

Tử Thần Sa Mạc, Đỏ Thẫm Hoàng Nữ, Dạ Xoa Cơ, World Clock, Vô Miện Kiếm Vương…

Thậm chí là… Alan chính mình.

Hàng loạt những hình bóng quen thuộc xuất hiện trong đầu. Cách tổ hợp lẫn vận dụng kiếm thuật, năng lực, cứ vài giây là cấp tốc được đổi mới sao cho cành nhanh chóng, càng hiệu quả mà đánh bại đối thủ.

Ở chủ thế giới, do quy tắc sai biệt, thoải mái mà sử xuất năng lực đối địch đã là bất khả thi. Vì thế Alan vô cùng cần điều chỉnh lại chiến thuật, cũng như phong cách chiến đấu trở nên càng phù hợp khi gặp gỡ đối thủ.

Theo thời gian trôi qua, hô hấp nam tử từ ban đầu dồn dập lại quy về bình tĩnh.

Sức mạnh mặc dù không tăng thêm, nhưng năng lực chiến đấu sau mỗi lần tập trung tưởng tượng đối luyện, Alan có thể rõ rệt cảm thấy sự tiến bộ.