Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 6: Thù lao




Chương 6: Thù lao

Trong lúc mọi người còn đang bất ngờ trước sự giới thiệu từ nam tử xa lạ, cặp mắt Ellie đột nhiên tinh quang thoáng hiện.

"Black Fang các hạ, ta nguyện ý… thuê ngươi bảo vệ an toàn của chúng ta. "

Thanh âm tuy do thương thế trở nên ngắt quãng, nhưng cũng làm người cảm giác được êm ái.

Nghe thiếu nữ Half-elf mở miệng, cả hai bên đều thoáng sửng sốt.

"Thuê ??!!" Gin trước nhất cứng họng, không biết làm sao tiếp lời, cùng mấy đồng bạn còn đứng được hai mặt nhìn nhau.

Chúng ta một đám đi đánh c·ướp, lại hiện trường thuê người bảo hộ, chuyện này hợp lý sao?

Thường thức thì hẳn là thế,

Nhưng khi hắn thoáng nhìn qua thiếu nữ quen thuộc còn đang ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của nam tử tóc đen.

“Không phải chứ?!” Gin não động trong phút chốc, ẩn ẩn bắt được câu trả lời.

Về phần Ellie, nàng không ngây thơ tin rằng Alan xen vào cuộc chiến hoàn toàn là vì Anna. Nhưng thái độ của nam tử trước mặt quả thật rõ ràng thiên vị, nên thiếu nữ Half-elf mới đánh liều một phen chủ động mở miệng cầu trợ giúp.

Thù lao thì một chữ cũng không đề cập, vì dù kết cục ra sao, chẳng lẽ còn có thể bết bát hơn so với bị đám người của gia tộc Miller tóm được?

Thiếu nữ Half-elf chủ động lên tiếng, quả thật khiến Alan hơi kinh ngạc. Hắn còn chưa kịp mở miệng nói đề nghị đâu.

"Vị… mạo hiểm giả này." Vẻ mặt Ivan trở nên càng khó coi, ngữ khí lập tức xen lẫn vài phần gấp gáp.

"Tuyệt đối đừng tin tưởng đám đạo tặc tội ác tày trời này. Chỉ cần ngươi đừng nhúng tay, giá tiền gì mà gia tộc Miller không trả nổi!!"

Nghe được lời nói của Ivan, Alan thầm phúc phỉ.

"Đừng tự tin như vậy, ngươi hiện tại đúng là trả không nổi đâu… muốn chơi ngân phiếu khống?"

Theo phản xạ, Alan hơi dùng bàn tay âm thầm ước lượng một chút thù lao lần này.

Chậc, xúc cảm như thế, miễn cưỡng tính là đủ… hậu hĩnh.



Động tác tuy nhẹ nhàng lướt qua, nhưng vẫn khiến cho thiếu nữ đang trong trạng thái cực kỳ n·hạy c·ảm, không nhịn được khẽ ngâm.

Alan hướng về phía thiếu nữ Half-elf vẫn lo lắng nơi xa, hơi mang thú vị lên tiếng.

"Được!"

Ivan lập tức thẹn quá thành giận.

"Hừ, thật nực cười! "

Ivan tới lúc này sao còn không biết. Nam tử xa lạ này là quyết tâm đối địch với chính mình. Mặc dù chưa rõ ràng đối phương thuộc về nhà đại quý tộc nào, có khi là còn không thuộc về vương quốc Othait, nhưng tình huống trước mắt đã chẳng cho phép hắn tiếp tục suy xét.

"Toàn bộ lên cho ta!" Ivan theo bản năng gầm thét.

Chiến thắng tưởng chừng đã trong tầm tay lại gặp cản trở, nội tâm đúng là thật sự không hề dễ chịu.

Tuy nhiên, lại chưa có một ai tiếp tục lao tới. Bởi vì người mạnh nhất trong bọn họ, sau một hồi vẫn chưa có động tác.

"William… ?" Ivan không nhịn được hơi lên giọng.

Vẫn chưa hề buông lỏng v·ũ k·hí trên tay, William mới chậm rãi tiếp lời.

"Thiếu gia Ivan, chúng ta tốt nhất… nên lập tức lui lại."

Thanh âm vị kỵ sĩ trung niên nghiêm túc chưa từng có. Ánh mắt nhìn về phía nam trử trẻ tuổi đột ngột xuất hiện càng trở nên cảnh giác.

Wiliam tuy tin rằng mình vẫn có thể tiếp tục giao thủ được với Alan, nhiều chiến kỹ cường đại lẫn ma pháp hắn hẵng còn trữ hàng, ai thắng ai bại phải liều một phen mới biết được.

Có điều trước thế công của một kỵ sĩ cường đại ít nhất là tương đương với bản thân, mà muốn bảo vệ một cá nhân, độ khó hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

Tưởng chừng chỉ phải xử lý một nhóm đạo tặc, nên hôm nay ra ngoài chỉ có hắn và Ivan, không có mang theo kỵ sĩ tinh nhuệ thuộc về gia tộc Miller.

Nếu tiếp tục chiến đấu cùng nam tử đối diện, an toàn của Ivan… đa phần là sẽ không được đảm bảo.

Thế nên lỡ vị thiếu gia dòng chính được bá tước ưu ái này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đầu tư trước giờ xem như mất sạch. Dù có được hàng chục nô lệ Half-elf xinh đẹp, cũng khó mà bù lại được. Hắn còn sẽ phải đối diện với sự bất tín nhiệm, thậm chí là lửa giận của bá tước Miller.



Hơn nữa, William tuy lựa chọn theo đuổi Ivan, nhưng cũng không có nghĩa bản thân hắn sẽ vì thế mà luôn sẵn sàng cùng kẻ mạnh liều mạng. Ivan còn chưa lên làm bá tước đâu.

Cho nên lựa chọn tốt nhất hiện tại, chính là rút lui!

Trầm mặt một hồi, ánh mắt Ivan Miller oán độc nhìn chòng chọc về phía Alan và nhóm người của Gin, khó khăn lắm mới nặn ra được câu nói:

"Chúng ta.. đi!!"

Đây là lần đầu tiên hắn chật vật tới vậy, vốn dĩ tưởng có cường giả như William hộ tống thì đã có thể xử lý mọi trường hợp bất ngờ, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một nhân vật càng lợi hại. Nhất là nhóm hàng hóa kỳ này, kỳ thật giá trị chẳng phải thấp.

Nghĩ tới đây, Ivan cảm giác như bệnh thiếu máu, gương mặt kìm nén tới đỏ bừng vì tức giận.

Có điều dù gì cũng xuất thân từ nhà bá tước, vị quý tộc trẻ tuổi có lòng dạ này không hề hành xử như bại khuyển kêu rên, dứt khoát phóng mình lên ngựa rời khỏi.

William với cặp mắt cảnh giác cũng mau chóng rút lui, theo sau là đám người của thương đội, vứt bỏ hàng hóa lấy ngựa vội vã chạy so với thỏ còn nhanh.

Một lúc sau,

"Chúng ta… thắng lợi?" Robin lúc này mới như người mới tỉnh mộng, thân thể toát lực ngồi bệt trên mặt đất.

"Hẳn là.. thắng đi." Gin suy yếu lên tiếng.

Hắn cứ nghĩ mình hôm nay c·hết chắc. Tưởng tượng đến hậu quả nếu không có Alan can thiệp… lòng bàn tay cầm kiếm bất tri bất giác trở nên lạnh buốt.

Lặng lẽ nhìn đoàn người Ivan đi xa, Alan tất nhiên không hề có ý ngăn cản.

Alan tuy không ngại ra tay, nhưng hắn luôn tự đặt cho mình một số quy tắc.

Không có biện pháp, từ khi thức tỉnh năng lực thuộc về Blazer, Alan nhận thức được vô cùng rõ ràng.

"Sức mạnh tăng lên quá nhanh… rất dễ dàng mất kiểm soát."

Đây là vấn đề về tâm tính. Hắn cũng không muốn trở thành mấy tên nhân vật chính não tàn trong tiểu thuyết. Được sức mạnh thì lập tức đắc ý quyên hình, gặp người nào ngứa mắt hở chút là muốn diệt người ta cả nhà đi?

Đụng rắc rối trước tiên suy nghĩ là giải quyết bằng b·ạo l·ực, thật sự không sáng suốt. Ra tay chặt người cũng nên phải có lý do thuyết phục được chính mình trước đã.



Hắn cùng Ivan vốn không có thù hận. Bản thân thậm chí còn anh tuấn hơn đối phương mấy cái cấp bậc. Nên cần gì phải bức xúc ư?

Nói đám quý tộc nhà Miller tàn ác đáng c·hết, chèn ép bình dân?

Được rồi, lý do này nhóm người của Gin treo ở cửa miệng còn được, nhưng Alan? Bản thân hắn cũng là một nam tước đâu, thuế từ bình dân vượt qua năm thành mỗi một đoạn thời gian vẫn rất tự nhiên thu lấy.

Tuy thủ lĩnh đám đạo tặc và muội muội của nàng thật sự rất dễ nhìn, có điều đây là vấn đề sao? Về lý, có vẻ như lần này Alan công khai giúp đỡ một đám người gồm dị tộc đi c·ướp hàng… nhìn thế nào cũng thật không ổn đó.

Thế nên trừ Viktor với dáng vẻ lẫn hành vi khiến người ghét bỏ, Alan chỉ thoáng ra tay chấn nh·iếp đám người William và Ivan, để họ biết khó mà lui.

Mặc dù thực tế… trang bức vô hình vẫn luôn là nhất trí mạng.

Nhìn ánh mắt mang theo tò mò, cảm kích lẫn sùng bái của phần lớn người trẻ tuổi xung quanh là biết.

Đặc biệt là con thỏ nhỏ vẫn còn e thẹn nằm trong vòng tay ấm áp của mình.

"Đại ca ca, ta… ta nghĩ mình… đã có thể… tự đi được rồi." Tiếng nói lí nhí như muỗi kêu, Anna giờ phút này mới hơi chuyển động thân thể tỏ vẻ kháng cự.

Có điều thiếu nữ, ngươi nhìn thế nào thì cũng chẳng giống với muốn ra sức a?

Nhẹ nhàng buông tay, chứng kiến thiếu nữ tóc vàng như một ngọn gió chạy về phía người chị gái, Alan thầm than thở.

"Danh tiếng thuộc về Black Fang đại hiệp ở các vương quốc… có vẻ vừa xuất sư đã bất hạnh c·hết giữa đường. "

Cấu kết đạo tặc c·ướp b·óc thương đội của quý tộc, nhìn thế nào cũng không giống với phong cách người theo phe chính nghĩa đi?

Tuy nhiên đối với Alan mà nói… thực tế cũng chả sao cả, hắn chưa từng dự tính tại chỗ này định cư.

Theo ý nghĩ của Alan, chuyện tình đến đây xem như kết thúc. Khu vực này cũng đâu phải là tại Halmiton, không có cần thiết phải tới nông nỗi diệt khẩu tránh phiền toái.

Thế giới rộng lớn, ra ngoài lăn lộn chỉ cần đừng thành thật tới nỗi báo ra địa chỉ tên họ, ví dụ như "Alan Lawrence xứ Halmiton"… xong việc phủi mông đi, người nào biết hắn là ai a.

Ivan hay nhà Miller, đối với Alan hiện giờ tới nói, cùng một đám sỏi đá bên đường chẳng có gì khác biệt, chỉ cần đừng cố tình ngáng chân, Alan cũng lười đi đạp.

Hơn nữa, lần này cũng chưa phải là không có thu hoạch.

Emerald Wind?

Phản ứng từ đám người của Ellie khi Ivan nhắc tới màu lục bảo chi phong, rốt cuộc vẫn chưa thể tránh được Alan âm thầm quan sát. Kết hợp với lúc tình thoại đêm khuya cùng Veronica, nàng thỉnh thoảng cũng nhắc tới cuộc sống cùng đồng bạn hồi còn ở các quốc gia phía Bắc thì…

"Nữ kỵ sĩ của ta, ngươi ở đây đúng là còn có người quen?" Alan cảm nhận được chuyến hành trình về nhà kỳ này của mình, dường như bắt đầu có phần thú vị rồi.