Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 5: Lấy tiền làm việc




Chương 5: Lấy tiền làm việc

Giờ phút này chiến trường vốn còn sôi động, đã yên tĩnh đến mức châm rơi cũng có thể nghe được.

"Hắn là… ?" Cặp mắt vốn vô thần vì cam chịu của Ellie, cũng hơi lập lòe.

Chứng kiến ngoài ý muốn xuất hiện, khuôn mặt Ivan cấp tốc trầm xuống.

"Còn có viện binh?!"

Mặc dù chưa từng cảm nhận được ma lực hiện diện, nhưng Ivan chắc hẳn đối phương cũng là một ma pháp kỵ sĩ. Chứ nếu người bình thường mà dám can dự vào cuộc chiến lúc này, không lẽ chán sống.

"Hộc… " Nhờ Ivan dừng thế công, Gin may mắn có cơ hội thở dốc.

Quần áo thấm đẫm mồ hôi và huyết dịch, nhưng khi thiếu niên tóc xám chứng kiến sự tình có khả năng biến chuyển, khuôn mặt mệt mỏi cũng dâng lên chút hy vọng.



Trở thành tiêu điểm toàn trường, nhưng Alan vẫn thản nhiên chờ đợi thiếu nữ xinh xắn trong lồng ngực phản ứng.

"A! Cảm tạ… Ta… ta… " Thiếu nữ giờ phút này mới bối rối đáp lại.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay rắn chắc, cũng như khuôn mặt được điểm đầy mị lực, thiếu nữ Half-elf chưa từng tiếp xúc thân mật với nam tính như Anna, không có gì bất ngờ… lâm vào choáng váng một hồi.

Thực tế, dù cho nàng có muốn giãy giụa hay nói năng mạch lạc, cũng không thể được. Ma lực cắn trả do phát động ma pháp thất bại, toàn thân thiếu nữ tạm thời lâm vào t·ê l·iệt.

Ánh mắt chớp động, Alan hiểu ngay tình huống. Ma lực nhẹ nhàng kích phát thông qua bàn tay giúp cho khí huyết trong cơ thể Anna lưu thông.

Lấy khả năng khống chế ma lực của hắn, chỉ trong vòng chưa tới nửa phút, thiếu nữ Half-elf chắc chắn sẽ hồi phục hoàn toàn.

Tình huống bình thường hẳn là diễn ra như vậy, tuy nhiên…

Cảm giác huyết dịch xen lẫn ma lực ấm áp di chuyển khắp toàn thân, Anna theo bản năng không nhịn được phát ra rên rỉ.

"Đừng… nhẹ… nhẹ một chút… a…" Gương mặt trắng nõn mau chóng đỏ bừng, hô hấp dồn dập kèm theo là từng luồng hơi thở xen lẫn u hương nhàn nhạt.

Kịch bản… có vẻ đã trở nên khá kỳ quái, nhưng vì giúp đỡ người, Alan cũng không cố kỵ nhiều như vậy.

Với lại, quang cảnh nhìn cũng khá thú vị, không phải sao?

Đương nhiên, kẻ thích phá hư kịch tình thì ở đâu cũng có.

Viktor trước hết khó nhịn nổi xông lên.

"Không cần biết ngươi là ai, c·hết đi cho ta!"

Bản thân hắn là ma pháp kỵ sĩ, lại còn có cường giả như William bên cạnh hậu thuẫn, có gì phải sợ hãi sao?

Bị một tiểu tử vô danh đánh bại còn chưa đủ mất mặt, bây giờ lại tới thêm một tên dường như… càng đẹp trai??

Đối phương lại còn dám quang minh chính đại chắn trước mặt mình cùng mỹ thiếu nữ ân ân ái ái. Đối tượng vẫn là Half-elf mà chính hắn cũng không được Ivan cho phép chạm vào.

Thử hỏi xem một kẻ với dung mạo không được tối cao thần ưu ái lúc đầu thai như Viktor, làm sao còn có thể nhịn!

Lưỡi kiếm được ma lực bao trùm đè ép đại khí, chẳng chút lưu tình lao thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của nam tử trẻ tuổi.



Thản nhiên quan sát đòn công kích dần tới gần, nụ cười ấm áp nhanh chóng chuyển thành hờ hững. Mặc dù Alan tự nhận rằng mình chẳng phải là hạng người hiếu sát hay tôn sùng b·ạo l·ực gì, nhưng mà đối với mấy con ruồi không tự lượng sức khiêu khích, hắn cũng sẽ tiện tay…

Một đòn nghiền c·hết!

Alan bây giờ, so với trước khi rời đi đã chuyển biến nghiêng trời lệch đất.

Thực lực tăng cao là một chuyện, thân phận của một vị bá giả từng thống trị t·hế g·iới n·gầm, khí chất và tâm tính tất nhiên không thể nào giống với một tiểu quý tộc lăn lộn cầu sinh ở một vương quốc nhỏ bé.

Ma lực trong cơ thể bắt đầu lặng lẽ vận chuyển, cùng với tinh thần lực cường đại chỉ trong chớp mắt đã kết hợp hình thành dị năng.

Niệm lực! Kỹ năng mà Alan thường xuyên sử dụng nhất, tất nhiên là chỉ khi xử lý tạp binh.

Tuy sức p·há h·oại đã qua quy tắc ở chủ thế giới suy yếu, nhưng cũng chỉ cần chưa tới một giây mà thôi, tên kỵ sĩ lỗ mãng chọc người bật cười, sẽ bị áp lực vô hình đánh thành thịt nát, c·hết không toàn thây.

Vốn là dự định như vậy,

Dư quang Alan lướt qua thiếu nữ Half-elf đang trong vòng tay ôm ấp như nai con bị kinh sợ, lần nữa theo bản năng nhắm chặt hai mắt, nam tước đại nhân chợt cảm thấy hình ảnh máu tanh… có lẽ không thích hợp thiếu nhi lắm.

Với lại trong tình huống này, biểu hiện ra sân b·ạo l·ực dã man như vậy dễ để lại ấn tượng xấu, hoàn toàn không phù hợp hình tượng… đồng bạn của chính nghĩa?

Ý niệm chuyển đổi chỉ trong chớp mắt,

Thanh kiếm Elucidator, trải qua thời gian dài bị vứt xó, lần nữa xuất hiện trên bàn tay còn lại.

"Cảm giác… vẫn rất quen thuộc. " Ánh mắt Alan thoáng qua chút hoài niệm.

Kiếm quang cực tốc lấy một góc độ khó tin gạt phăng đi mũi kiếm lao tới.

Đợi Viktor ý thức được công kích thất bại, thì một bóng đen đã dần bao trùm tầm mắt.

"Thứ gì?!"

Phanh!

Gương mặt vốn đã không được tính là dễ nhìn của hắn, lập tức cùng đế giày tiếp xúc thân mật. Sống mũi b·ị đ·ánh lõm vào, vài tiếng răng rắc rợn người vang lên.

Phản ứng cuối cùng của tên kỵ sĩ xui xẻo này sau khi tiếp đất, là nôn ra vài ngụm máu xen lẫn răng cửa, tiếp đó ngất thẳng cẳng.

Và chiến đấu, hiển nhiên chưa phải dừng ở đây.

Tiếng sấm vừa nổ vang, một đòn thế càng hung bạo, càng hiểm độc chẳng biết lúc nào đã tới ngay sau lưng Alan.

Người vốn sở hữu lòng tự trọng cực cao như William, thời khắc này ra tay đánh lén lại không chút ngượng ngùng.

Tinh thần kỵ sĩ, mỹ đức này thật sự là có tồn tại, nhưng cũng phải là phân trường hợp. Nhất từ khi nam tử trẻ tuổi xa lạ này bắt đầu xuất hiện, trực giác lâu năm thuộc về William ẩn ẩn cảm thấy, có điều gì đó… vô cùng không ổn.

Hắn nhớ rất rõ ràng, mái tóc đen và quần áo tinh mỹ, đây chẳng phải là cá nhân đầu tiên chặn lại thương đội?

Vấn đề không phải ở chỗ đối phương và nhóm đạo tặc có phải cùng một bọn, mà là:

"Nam tử với khí chất xuất chúng như mặt trời ban trưa, vậy mà chưa một ai, chưa có một ai để ý tới, hơn nữa lúc nãy đối phương chẳng phải đã… ?"

Nếu không phải Alan vào phút chót chủ động can thiệp, William thậm chí suýt nữa quên mất ban đầu còn tồn tại một nhân vật như vậy.



Gặp quỷ! Điều này… Làm sao có khả năng?

"Chẳng lẽ.. là ma pháp đặc biệt nhằm vào tinh thần?" Sống lưng dâng lên chút lạnh lẽo, lực đạo trên tay William bỗng chốc tăng mạnh vài phần.

Trong tầm mắt của hắn, chỉ thấy nam tử tóc đen hơi nghiêng người, hời hợt nâng lên thanh trường kiếm.

Va chạm giữa v·ũ k·hí và v·ũ k·hí theo dự đoán đã đến. Tuy nhiên, không có bất cứ tiếng động nho nhỏ nào được phát ra.

Điện quang từ vũ kỹ kết hợp với ma pháp cường hóa, tựa như tảng đá chìm vào đáy biển, không chừa lại một vết tích.

Dường như toàn bộ động năng đã bị lưỡi kiếm đen ngòm hấp thu hoàn toàn.

Chưa đợi William hồi thần, hắn đã cảm giác được một lực đạo to lớn xuất hiện, tạo thành chấn động vô hình.

Vũ khí xuýt nữa rời tay, áp lực làm vị kỵ sĩ này b·ị đ·ánh bật lại đến cả chục bước chân mới đứng vững.

Nhóm người xung quanh, đặc biệt là đám binh lính từ thương đội lập tức xôn xao.

"William các hạ… b·ị đ·ánh lui??"

Từ bắt đầu cuộc chiến, sự cường đại của William đã tạo cho mọi người ấn tượng khắc sâu. Đến cả ma pháp kỵ sĩ như Gin, thậm chí thú nhân Bruno cuồng hóa cũng chỉ trụ được vài hiệp là đã chiến bại.

Nhưng lại bị nam tử xa lạ trước mắt, khiến cho lâm vào thế hạ phong?

"Thật mạnh… " Gin không nhịn được lẩm bẩm.

Tuy chưa rõ ràng lắm chênh lệch về thực lực, nhưng với sức quan sát của mình, thiếu niên nhận thấy rất rõ ràng. Trong ngực của nam tử tóc đen là còn đang ôm lấy Anna đâu, vậy mà vẫn nhẹ nhàng ứng đối được công kích liên tiếp từ hai vị ma pháp kỵ sĩ.

Về phần người trong cuộc William,

“Đây rốt cuộc…?” Nhìn chăm chú vào nam tử trẻ tuổi đang mỉm cười nhàn nhạt, William cảm thấy vô cùng hoang mang.

Tuy uy lực công kích thực chất không tính mạnh mẽ, William cũng chưa hề chịu chút thương tích nào, nhưng kỹ năng của đối phương thật sự vượt qua hắn đủ khả năng lý giải.

Đối diện,

Chịu ánh mắt kiêng kỵ mang theo dò xét, Alan nhạo báng nở nụ cười.

"Có vẻ như… Ngươi không còn tự tin rằng mình có thể đánh bại ta rồi. "

Mặc dù biểu hiện đối với người khác đã hoàn toàn là kinh thế hãi tục, thực ra Alan cũng không dùng ra kỹ năng đặc biệt gì. Để hắn nghiêm túc, William còn chưa có cái tư cách kia.

Alan chỉ là tiện tay vận dụng khả năng khống chế về ma lực lẫn cơ thể, xua tan đi ma pháp hình thành, đồng thời truyền lực đạo đánh vào bắn ngược lại… đơn giản thế thôi.

William thực chất, là lãnh trọn toàn bộ xung kích từ đòn t·ấn c·ông của mình.

Thân phận không rõ, thực lực không rõ, kỹ năng không rõ… Chưa kể lúc trước một đòn hạ gục được Viktor, nhiều yếu tố kết hợp thật sự làm cho vị ma pháp kỵ sĩ với kinh nhiệm dày dặn này cũng không dám tiếp tục lỗ mãng xông lên.

Sau giây phút ngỡ ngàng, Ivan rốt cuộc phản ứng lại.

Nét cao ngạo đã hoàn toàn biến mất, hắn không nhịn được lớn tiếng chất vấn.

"Ngươi, thật ra là ai?!!"



Nam tử tóc đen vẫn tự nhiên một tay đỡ lấy thiếu nữ còn đang lo lắng hãi hùng sau cuộc tập kích, sảng khoái giới thiệu.

"Đừng cảnh giác như vậy, ta chỉ là một cái... mạo hiểm giả tình cờ đi ngang qua mà thôi."



Mạo hiểm giả??

Lời tự giới thiệu của Alan, thật sự làm cho đầu óc cả hai bên càng trở nên mơ hồ.

Nhà mạo hiểm, với ngành nghề xa lạ này, ở các vương quốc trong chủ thế giới thực tế là không hề phổ biến.

"Mạo hiểm? Các hạ rốt cuộc có ý gì?" Ivan miễn cưỡng giữ lấy tươi cười.

Nam tử tóc đen rất tự nhiên mà cho ra giải thích.

"Mạo hiểm giả? Đương nhiên là đi tham gia mạo hiểm rồi. "

"Dấu chân của chúng ta trải rộng khắp nơi trên đại lục. Khám phá những di tích cổ xưa, tìm kiếm bảo vật, đánh g·iết ma thú, thu thập thảo dược quý hiếm, thậm chí… "

"À, thôi được rồi… " Alan chợt thở dài.

Đang tính hăng hái phổ cập kiến thức từ dị thế giới, nhưng nhận ra người xung quanh càng thêm hoang mang, Alan đành phải nói theo kiểu đơn giản.

"Cũng có thể gọi là dong binh hay lính đánh thuê cũng được… là lấy tiền làm việc cái loại này. Đương nhiên, không phải nhiệm vụ gì ta cũng nhận."

Nói tới đây, Alan dường như chợt nhớ ra thứ gì.

"Đúng, các ngươi có thể xưng hô ta là… Đen nhánh chi nha - Black Fang. Tính ra trong giới mạo hiểm giả, vẫn có chút danh tiếng đâu."

Bladelord - Kiếm đế, hay Tyrant - Bạo quân nghe quá hù dọa người. Hắn đành sử dụng danh hào cũ từng một thời tung hoành giới mạo hiểm giả - Đen nhánh chi nha, bức cách cũng miễn cưỡng đủ cao.

Mặc dù lời Alan nói cũng tính là sự thật, nhưng vẫn khiến cho người khác khó mà tin tưởng.

Khuôn mặt Ivan theo bản năng đen lại.

"Lính đánh thuê? Cái đám thô lỗ say xỉn suốt ngày tại mấy quán rượu, nhận chút đồng bạc lẻ là sẵn sàng liều mạng. Ngươi đùa ta??"

Thực tế, cũng không phải chưa hề có ma pháp kỵ sĩ xuất hiện trong giới lính đánh thuê, nhưng do vốn chẳng thể đạt được tài nguyên bồi dưỡng nên hầu hết thực lực chả ra sao cả, và dù có thì cũng mau chóng bị quý tộc chiêu mộ, hoặc là… trực tiếp bóp c·hết.

Trường hợp người sở hữu thiên phú như Gin thật sự vô cùng hiếm hoi, và đây đã là đạt tới cực hạn.

Nhưng khi nhìn gương mặt mang theo mấy phần chân thành của nam tử đối diện, Ivan mau chóng có ý nghĩ khác.

"Chẳng lẽ… hắn là tới từ các vương quốc phía tây?"

Các vương quốc nằm ở phía tây Othait, xem như là tại lằn ranh trong khu sinh hoạt của nhân loại, do gần các vùng rừng rậm hoang dã nên có nhiều lính đánh thuê hoạt động mạnh. Thậm chí Ivan còn nghe đồn, nơi đó tồn tại nhiều bộ tộc bán tinh linh ẩn giấu.

Lấy Othait làm trung tâm xuôi về phía Nam, thì là các chư quốc tiếp giáp với lãnh địa của thú nhân, thường xuyên có mậu dịch nô lệ qua lại với các quốc gia khác, trong số đó cường đại nhất, tất nhiên chính là Halmiton.

Còn các đại đế quốc?

Với Ivan mà nói hoàn toàn là không có khả năng! Các đại đế quốc đối với phần lớn dân chúng chỉ xem như truyền thuyết trong sách vở làm người hướng tới mà thôi.

Đại lục Europia rộng lớn vô ngần, các đại đế quốc biết được khu vực hẻo lánh ở góc phía đông có người sống hay không, còn là một vấn đề, cả ngàn năm qua hoàn toàn chưa từng liên lạc.

Trung tâm đại lục cách vùng đất này vô cùng xa xôi, phải trải qua biết bao khu vực hoang dã nguy hiểm, theo ước tính dù phí cả chục năm đi lại, cũng chưa chắc có thể tới được.