Chương 2: Người tốt kẻ xấu
Một kỵ sĩ bất ngờ ngã xuống, như là kèn hiệu cho khởi đầu cuộc chiến khốc liệt.
Chứng kiến người mình bị tập kích, phụ trách hộ vệ cho thương đội Viktor phản ứng không hề chậm. Hiệu lệnh lập tức phát ra.
"Lập tức lùi về phòng thủ!!"
Trận hình tuy có phần r·ối l·oạn, nhưng đội ngũ rất mau chóng tiến vào tư thái chiến đấu.
Cung tiễn thủ lắp tên sẵn sàng, kỵ sĩ lần lượt xuống ngựa đưa lên khiêng chắn, những người còn lại cũng nhanh nhẹn tìm kiếm các chướng ngại vật che đậy. Có vẻ như đoàn người kinh nghiệm trường hợp nguy hiểm không phải chỉ một hai lần.
Chỉ trong phút chốc, kẻ tập kích bắt đầu lần lượt hiện thân.
Tới là đội ngũ gồm hơn hai mươi cá nhân che mặt, vũ trang đầy đủ, không nói một lời nhào vào chém g·iết.
Lùi về một đoạn khoảng cách, Alan vẫn bình tĩnh mà quan sát cuộc chiến. Vào thời khắc căng thẳng, vậy mà bất ngờ chưa có một ai để ý tới hắn.
Thực tế, trong mắt mọi người, nam tử tóc đen đã bị vô số mũi tên từ phía thương đội bắn gục tại chỗ sau khi cuộc xung đột bắt đầu.
Tinh thần niệm lực, chế tạo ảo giác.
Bên cạnh đó, từ trường do dị năng ảnh hưởng lặng lẽ thay đổi. Thao tác quen thuộc khi ẩn thân, chỗ Alan đang đứng, ánh sáng bị uốn cong, khiến cho thân ảnh nam tử tóc đen trở nên vô hình trong mắt thường.
"Đạo tặc vào ban ngày ban mặt, còn là tiến công trực tiếp, không thèm sử xuất thủ đoạn như hạ độc, xem ra bọn họ rất tự tin vào thực lực của mình sao?!" Alan hơi nghiền ngẫm.
"Còn đám người của thương đội kia, nhìn cách ăn mặc thì hẳn không thuộc về vương quốc Halmiton. Tuy vậy khả năng cao là ta vẫn còn tại vùng phía đông đại lục."
Với khả năng của Alan, lúc nãy tất nhiên hoàn toàn là có khả năng ngăn cản mũi tên, có điều nếu làm vậy, thì mục tiêu kế tiếp của đám người tập kích, vô cùng có khả năng bao gồm luôn cả hắn. Bị chú ý gắt gao, niệm lực thôi miên khó có thể hoàn toàn lừa dối siêu phàm giả khi mà uy lực dị năng từ Blazer bị thế giới hạn chế nặng nề.
Tự dưng phải chém g·iết vô nghĩa, Alan thật sự vô cùng không khoái. Hắn ở thế giới của Blazer vừa tham gia thế chiến, chặt người còn chưa đủ nhiều ư?
Hơn nữa… Thái độ cao ngạo của tên kỵ sĩ khi ấy, thật sự khó mà làm người có hảo cảm.
Và ai quy định rằng bên b·ị đ·ánh c·ướp, thì nhất định phải là người đáng được cứu giúp?
Alan hắn không còn như một thiếu niên ngây thơ chưa hiểu sự đời, như lúc mới trở thành mạo hiểm giả.
Thế gian ô trọc, thiện ác khó phân.
Thương nhân tại Halmiton và các vương quốc lân cận, phần lớn là làm việc cho giai cấp thống trị, hoặc bản thân chính là quý tộc… và bản tính của hầu hết đám quý tộc thì không nói cũng được.
Bắt chẹt dân chúng, ỷ vào độc quyền tùy ý nâng giá, thậm chí thương đội với quy mô lớn như thế, khả năng cao là tồn tại mậu dịch nô lệ. Một đám buôn bán nhân khẩu không phải là kẻ xấu? Đến đứa trẻ ba tuổi chưa chắc đã tin đi.
Tuy nói vậy nhưng đám người tập kích thì sẽ coi là người tốt sao?
Với tinh thần lực và tâm nhãn hơn người quan sát, Alan hơi nheo lại cặp mắt.
"Nhân loại và cả thú nhân? Còn có khí vị quen thuộc này…"
Mấy tên bán thú nhân, đặc điểm khác thường trên người rất ít, còn dùng quần áo và mũ để che đậy các bộ phận như đuôi và lỗ tai trên đầu. Nếu không phải tâm nhãn siêu phàm trợ giúp, rất khó nhận ra được.
"C·ướp bóc thật sự là không p·hân b·iệt c·hủng t·ộc a? Cầm lên đao thì đúng là bất kỳ ai đều thành huynh đệ cùng chung chí hướng." Alan cảm khái.
Tổ hợp không hài hòa này, thật sự khơi gợi lên sự tò mò của hắn. Xung đột giữa nhân loại và dị tộc tại các vương quốc lân cận không phải dễ dàng điều hòa như vậy. Trường hợp với đoàn người ở lãnh địa của mình chỉ là số ít.
Tình hình chiến đấu vẫn đang diễn ra kịch liệt.
"Cho lão tử đi c·hết!" Thú nhân báo tộc Bruno thô bạo nhấc lên chiếc búa to nặng hàng trăm ký, dễ dàng dập nát đầu của một tên binh lính. Kể cả chiếc mũ giáp kiên cố cũng không chịu nổi quái lực mà tan vỡ.
Thân hình cao lớn thêm một vòng, cơ bắp gồ lên, đây là dấu hiệu cho thấy tiến vào trạng thái cuồng hóa, một kỹ năng được xem là hiếm hoi thuộc về thú nhân.
Có điều theo thời gian, cặp mắt nam thú nhân hiện tại đã đỏ bừng, tràn đầy bạo ngược. Công kích bắt đầu không phân biệt được mục tiêu.
"Bruno, ngươi làm gì ?!" Vài tên đồng bạn vội vã né tránh.
Hàng loạt binh lính xung phong phía thương đội như bị cự thú ủi trúng, bay ngược về sau. Xương cốt lẫn nội tạng toàn thân vỡ nát, vừa nhìn là thấy không sống được.
"Bình tĩnh lại a, Bruno đại ca! "
Âm thanh dịu dàng như một luồng thanh tuyền xối vào thẳng linh hồn, giúp cho nam thú nhân bất ngờ tỉnh táo lại.
Thiếu nữ trẻ tuổi với con ngươi như mặt biển gợn sóng, nhìn về phía đồng bạn tràn ngập lo lắng.
Hít sâu một hơi, cảm giác được huyết mạch b·ạo đ·ộng dường như lắng lại. Bruno mang áy náy đáp lời.
"Ta không sao… Anna. Còn có, lần nữa cảm tạ."
Mỗi lần dùng cuồng hóa, tuy sức mạnh của hắn tăng phúc vô cùng to lớn, đến cả ma pháp kỵ sĩ bình thường đôi khi cũng không dám ngạnh kháng. Nhưng giá cao là rất khó khống chế được xung động g·iết chóc.
Một giọng nói trẻ tuổi cũng đúng lúc vang lên, xen lẫn vài tia ai oán.
"Thật quá đáng… Bruno! Ta tưởng mình sắp bị đập ra bã đó, kỹ năng nguy hiểm như vậy tuyệt đối là không nên dùng bên cạnh đồng đội đi. "
Thú nhân cao lớn hơi xấu hổ cúi đầu.
"Robin, Bruno ca… hắn cũng không phải cố ý đâu." Hiền lành như Anna lần nữa cố gắng vì Bruno biện giải.
Robin cũng không tiếp lời, có điều trong lòng thì thầm mang theo chút hậm hực:
"Hừ, mém chút bị ngộ thương, cũng không phải là ngươi a."
Nhận thấy Bruno xuýt nữa mất khống chế, một thân ảnh tại hàng sau cùng, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.
Làm chỉ huy, Ellie đã từng căn dặn Bruno nhiều lần không nên trong quần chiến sử dụng cuồng hóa, tuy nhiên với chiến cuộc căng thẳng hiện tại, thiếu nữ cũng không tiện nói gì.
Trên ngón tay mảnh khảnh, dây cung đã được lần nữa kéo căng.
Ellie nhẹ nhàng phiêu động mảnh lông vũ. Mũi tên sắc nhọn lần nữa được phóng xuất, khéo léo len lỏi qua từng nhánh cây, xuyên qua khe hở trên mũ giáp, cắm thẳng vào hốc mắt của một binh lính cách đó gần cả trăm mét.
Nhanh, chuẩn và đủ độc!
Dây là lần đầu tiên Alan chứng kiến được một cá nhân ở chủ thế giới sở hữu cung thuật điêu luyện tới mức như vậy. Mặc dù chính là không rõ đối phương có hay không chơi chuyển được kỹ thuật bắn hình vòng cung.
Thấy được binh lính của mình từng người b·ị đ·ánh lén gục xuống. Trong trận hình Viktor đã chẳng còn giữ vững được bình tĩnh, vội vàng ra hiệu.
"Thần xạ thủ?! Mau chóng cho ta xử lý hắn!"
Tiếng ngựa hí vang, hai tên kỵ sĩ nhanh chóng gia tốc vượt qua khỏi đội ngũ, lao nhanh về phía trước. Khoảng cách trăm mét dưới tốc độ tối đa của chiến mã, chỉ trong vòng vài giây là đã được rút ngắn đáng kể.
Nhưng thực tế thứ chào đón hai tên kỵ sĩ khi đến gần,
"Hừ!"
Máu tươi theo đường kiếm vung vãi trên nền đất. Cả người lẫn ngựa trong phút chốc là bị gọn gàng cắt đứt.
Hơi hướng về phía Ellie gật đầu, thiếu niên trẻ tuổi lạnh lùng rút về v·ũ k·hí. Dưới lớp áo choàng trùm đầu, lọn tóc ngắn màu xám trắng nhiễm lên mấy vệt đỏ tươi.
"Ma.. Ma pháp kỵ sĩ ??!!" Vài người của thương đội không nhịn được thất thanh kêu rên.
Khí lưu xáo trộn, ma lực hiện diện bao phủ v·ũ k·hí và cơ thể là rõ rệt như thế.
Nhìn thoáng qua chiến trường, tạp binh đã gần như bị thanh toán sạch sẽ. Gin nhận thấy được đã tới lúc mình ra sân, không còn cần phải tiết kiệm ma lực.
Mong chóng kết thúc chiến đấu, là lựa chọn tốt nhất để giảm thiểu t·hương v·ong.
Như hổ dữ thức tỉnh, dù cho có một đám lại một đám binh lính thi nhau chắn đường, thiếu niên tóc xám vẫn một đường xông pha không trở ngại.
"Mau! Kết trận, ngăn lại...lập tức ngăn lại!!" Chứng kiến kẻ địch thế như chẻ tre. Đội hình phòng thủ đã sắp có dấu hiện tan rã.
"Quá yếu!" Gin than nhẹ.
Đám binh lính tuy đều đạt tới tinh nhuệ này, thật sự không tạo được chút trở ngại nào cho hắn, một vị ma pháp kỵ sĩ chân chính.
Đối mặt với siêu phàm, phải nên là siêu phàm.
"Ira tempestas… deus!!" (Cơn giận của thần gió bão)
Chú ngữ vừa dứt, gió lốc lay động không khí, bụi đất bị hất tung.
Cặp mắt màu xám tro thoáng hiện lên nghiêm nghị. Đôi tay không hề chậm mà giơ lên thanh trường kiếm màu bạc.
Bạch quạ kiếm thuật - Sword of White Crow!
Ma lực theo đường kiếm lan tỏa, hình thành từng phiến cánh mỏng manh nhưng vô cùng sắc bén.
Gió bão thoáng qua là bị chia cắt, cây cối hai bên không chịu nổi khí áp đánh vào mà sụp đổ vỡ vụn.
Thản nhiên bước ra từ bụi mù, trên người thiếu niên trẻ tuổi chẳng có lấy một tia chật vật. Gin không chần chờ dùng kiếm chỉ vào kỵ sĩ đối diện, đấu chí bốc lên. Ý tứ khiêu khích lộ ra rõ ràng.
"Thằng nhãi, đừng có mà kiêu ngạo!" Viktor đã sớm không nhịn được, lập tức phóng xuống ngựa vượt lên phía trước, ma lực bùng nổ.
Biểu hiện của đám người tập kích làm Alan thêm một lần bất ngờ.
"Ồ, cũng có triển vọng đó!" Theo Alan nhận xét, dù trẻ tuổi nhưng thiên phú của thiếu niên tóc xám thật sự là hiếm gặp.
Kiếm kỹ thông thạo, khả năng vận dụng ma lực cũng khá tinh tế. Đây đã được tính là tinh anh nổi bật trong nhóm ma pháp kỵ sĩ đồng lứa.
Tố chất như thế, nếu được cung cấp đủ tài nguyên thì so với các thiên tài đứng đầu trong vương quốc Halmiton, như đứa con trai hiếu chiến của bá tước Cameron - Raul Cameron, cũng sẽ chẳng thua kém chút nào.
"Mà kiếm thuật này… nhìn còn khá quen thuộc sao." Alan khẽ lẩm bẩm.
Như đã dự đoán trước, tên ma pháp kỵ sĩ bảo hộ thương đội, qua mấy chục hiệp đã phải chật vật chống đỡ.
"Kết thúc!" Gin bình tĩnh đưa ra kết luận.
Nhạy bén bắt được sơ hở, kiếm kỹ hình thành ma lực bộc phát. Vũ khí của đối thủ lập tức b·ị đ·ánh nát vụn. Xung kích khiến vị kỵ sĩ đối diện bay thẳng ra ngoài, thân hình cùng mặt đất ma sát hết đợt này tới đợt khác.
"Khốn kh·iếp… " Chật vật đứng dậy, Viktor không nhịn được mà một tay ôm ngực.
Dù có ma lực bảo vệ toàn thân, nhưng nội tạng bị chấn động lại rất khó phòng hộ. Đã b·ị t·hương như hắn, thật sự càng khó mà chiến thắng đối thủ trước mắt.
"Làm tốt lắm! Gin!"
"Ngươi là lợi hại nhất!"
Chứng kiến cường giả bên đối thủ b·ị đ·ánh nằm sấp, hàng loạt những tiếng hô liên tiếp xuất hiện. Đến cả đứng từ xa Ellie hay Anna, trên gương mặt cũng hiện lên ý mừng.
Được đồng bạn thay phiên khen ngợi, khóe miệng Gin cuối cùng không nhịn được hơi mỉm cười. Dù luôn trầm ổn, nhưng tâm tính của hắn hiện tại vẫn là thuộc về một người thiếu niên mà thôi.