Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 16: Mùi vị là quen thuộc như vậy




Chương 16: Mùi vị là quen thuộc như vậy

Dưới chân dùng ma lực cường hóa, tốc độ của hắn trở nên cực kỳ nhanh. Chẳng mấy chốc là tới đằng sau một con Arachas.

Vung kiếm từ dưới lên, không khí chỉ nghe được có tiếng rít nhẹ xuất hiện, từ phần giữa lưng con nhện hiện ra vết cắt dài, máu tươi bỗng chốc phún phát.

Như có cảm ứng, toàn bộ bầy nhện đều rít lên chói tai, bỏ lại con mồi đang ăn ngon lành lao về phía hắn.

Bình thường mạo hiểm giả gặp tình huống tương tự có lẽ đã luống cuống, nhưng điều này không áp dụng với Alan. Arachas tuy mau lẹ nhưng đó phải xem là so với ai.

Thân hình thoáng hiện, Alan di chuyển qua lại giữa lũ quái vật, áo bào đen phần phật trong gió.

Mỗi lần thanh kiếm vung lên là đã có một con Arachas kêu rên đau đớn, từng chiếc từng chiếc chân bị cắt đứt, đầu bị bổ ra, máu dịch xanh đen nhỏ xuống lênh láng.

“Đừng tới đây!!!”

Một tiếng nữ nhân hét lớn. Thanh âm tuy thanh túy dễ nghe nhưng tràn đầy hoảng sợ.

Alan nhanh chóng liền liếc qua. Thuẫn kiếm sĩ bị hất bay vào bên cạnh tảng đá, có vẻ như đã b·ất t·ỉnh. Người cao lớn cầm trọng kiếm cũng đã sớm hy sinh và đang bị lũ nhện gặm ăn ngon lành, ánh mắt trước khi c·hết vẫn còn đang trợn to.

Tên cung thủ hoảng sợ, run rẩy lùi về phía sau vài bước rồi xoay người bỏ chạy. Chỉ tiếc mới chạy được một đoạn thì ...



Con Arachas gần đó khẽ nâng đầu, lộ ra chiếc bụng lớn, tiếp đó từng mảng lớn tơ nhện bắn tới dán ngay phía sau hắn, làm vị cung thủ này bị dính vào một gốc cây. Cố gắng giãy giụa thế nào cũng không dùng.

Rồi mặc cho hắn kêu la khàn cả cổ họng. Chưa đầy vài giây sau, là đã có tiếp theo một đám Arachas lao tới, lại là từng tiếng gặm cắn vang lên, tên đào binh bị phân thây tại chỗ.

“Địa mẫu... từ bi... xin thương xót...” Lily nức nở đứt quãng cầu nguyện.

Làm một nữ tư tế mới tốt nghiệp của giáo hội đại địa mẫu thần, nàng là như thế nhỏ yếu. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng hành lần lượt bị từng con nhện xấu xí s·át h·ại rồi ăn hết.

Bất lực quỳ xuống đất, thiếu nữ trong nội tâm giờ chỉ còn lại tuyệt vọng.

Mùi tanh hôi của máu và xác thối xộc vào mũi, cái miệng dữ tợn mọc đầy răng năng của con Arachas chỉ còn cách nàng đầu có vài cm.

Nước nhầy từ miệng quái vật nhỏ xuống bắp chân, nước dịch mang tính ăn mòn khiến cho làn da nàng cảm thấy đau nhói.

Bình thường lúc đau đớn thế này có lẽ thiếu nữ đã thét toáng lên, nhưng giờ phút này đây, sợ hãi trong nội tâm đã át đi gần như toàn bộ các cảm quan khác.

Bỗng nhiên, một tiếng trầm đục vang lên, như có vật thể sắc nhọn cắm vào da thịt.

Con Arachas trước mắt bỗng nhiên thét lên đau đớn, ngay lập tức nó cấp tốc quay đầu lại, vô ý lấy thân hình đồ sộ hất văng thiếu nữ vẫn còn ngây người



Nó gầm lên giận dữ, trên lưng cắm một thanh kiếm to, đó là của vị Trọng Kiếm Sĩ đ·ã c·hết bị Alan tiện tay nhặt được. Dù trí tuệ không cao nhưng ma vật này vẫn nhận thức được nó giờ chỉ cần làm một chuyện, đó là xé xác kẻ đã dám đả thương mình.

Chỉ tiếc là nó gây sự với nhầm người...

Không có né tránh, nhát kiếm đầu tiên cắt đi đôi chân trước vung tới. Khi con quái còn chưa kịp kêu rên, Alan xoay người lấy đà, thanh kiếm Elucidator kéo một vệt dài trên mặt đất, ma sát với sỏi đá văng lên vài tia lửa.

Ngay lập tức, ánh chớp đen lần nữa chợt lóe, toàn thân con vật bị từ giữa bị bổ ra làm đôi. Máu tươi phun trào như suối.

...

Bị con Arachas hất văng vào một gốc cây b·ất t·ỉnh, Lily chốc lát mới tỉnh lại.

Cảm giác choáng váng xông lên trên đầu. Toàn thân tuy tính ra không b·ị t·hương nặng hay chảy máu nhưng cơ thể thiếu nữ lại vô cùng mỏi mệt, như bị rút đi toàn thân sức mạnh.

“Ta được cứu... ” Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, con ngươi vốn vô thần, còn nhen nhóm nước mắt bỗng chốc như hiển lộ vài tia sáng.

Từng tia ánh nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn làm cho thiếu nữ vẫn lờ mờ thấy rõ được một nam tử, toàn thân đen nhánh đang chiến đấu, không, phải nói là đang đơn phương tàn sát.

Thân thể vẫn còn run rẩy lợi hại, không biết là do v·ết t·hương, do sợ hãi, hay do kích động. Nàng cứ ngồi yên ngây người nhìn về phía trước quang cảnh.



Chiến đấu từ lúc bắt đầu tới giờ chưa tới 5 phút, bầy nhện mém chút đoàn diệt thương đội đã toàn bộ bị một mình Alan xử lý. Xác lũ Arachas nằm khắp nơi, máu tươi xanh đen lênh láng, trong không khí bốc lên nồng nặc mùi tanh hôi khó ngửi.

Tiện tay cởi bỏ mũ giáp, trán Alan cũng thoáng lấm tấm mồ hôi. Thở một hơi dài, sau khi chiến đấu cao độ như vậy, thân thể của hắn cũng có chút mệt mỏi.

Rút ra thanh kiếm cắm vào đầu con Arachas cuối cùng, Alan xoay người đi về phía thiếu nữ còn sống .

“Không có sao chứ?” Alan khẽ cười, tỏ vẻ quan tâm hỏi.

“Tạ... Tạ ơn..” Thiếu nữ đưa mắt nhìn về phía Alan, lắp bắp nói, đôi tay cầm trượng vẫn còn run run, gương mặt dường như có chút đỏ lên.

Cũng không biết là do sợ hãi, hay là kích động vì được người cứu trong lúc tuyệt cảnh, hoặc choáng váng vì lần đầu nhìn thấy khuôn mặt quá mức tuấn tú này. Có lẽ tất cả đều có đi?

Alan lúc này mới có thời gian quan sát kỹ thiếu nữ mà mình vừa cứu.

Trang phục cho thấy nàng là một nữ tư tế thuộc giáo hội đại địa mẫu thần, áo bào trắng mang viền vàng, làn da trắng nõn, mũ trùm đầu đã sớm rớt mất lộ ra hoàn chỉnh mái tóc dài vàng óng, đôi mắt xanh lam như bầu trời trong vắt.

Trên gò má nước mắt vừa khô làm cho bám lên từng tảng bụi đất, nhưng cũng không che giấu được ngũ quan tinh xảo, tuy vẻ mặt còn mang theo vài nét ngây thơ nhưng đúng thật là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu. Alan thầm cảm thán.

... Khoan, từ từ một chút.

“Giáo hội đại địa mẫu thần, nữ tư tế, tóc vàng... Không trùng hợp vậy chứ?” Cặp mắt Alan hơi trợn to.

Cẩn thận quan sát thêm lần nữa, hắn dường như còn phát hiện phía dưới áo bào của thiếu nữ vẫn còn ẩm ướt một mảng lớn, và cái mùi vị nào đó là quen thuộc như vậy.

Alan thoáng im lặng vài giây.