Chương 15: Một cái so một cái còn thảm
Ngoại ô thành Bedford,
Thu dọn sạch toàn bộ hành lý cũng chẳng mất Alan nhiều thời gian, cứ vứt vào bên trong không gian tinh thần là được. Có hệ thống chính là tiện lợi như vậy.
Tiếc nuối nhìn một chút căn nhà đã gắn bó với mình mấy tháng kể từ khi đi tới cái thế giới này, không khí tươi mát gần thiên nhiên làm Alan thấy thật ưa thích.
Mang chút tiếc nuối và hồi ức, Alan nhìn về thành Bedford một lần cuối. Hắn không biết mình khi nào có thể trở lại nơi này một lần nữa.
Thở dài một hơi, hắn mới xoay người lên ngựa, dứt khoát khởi hành.
Vài tiếng lộc cộc của móng ngựa v·a c·hạm vào mặt đường chậm rãi vang lên...
...
Một ngày sau,
Trên đường cái gần một khu rừng nào đó,
Bây giờ cũng đã là buổi xế chiều, không khí có vẻ thoải mái hơn nhiều so với buổi trưa nóng bức.
Cưỡi trên chú ngựa Roach VII (Roach đệ thất) chậm rãi đi trên đường, Alan lấy tay cầm một túi nước uống ừng ực. Từng giọt nước tươi mát chảy vào cổ họng, còn trộn lẫn mùi hương của thảo mộc thoang thoảng làm cho người khoan khoái dễ chịu.
Tay trái còn giữ một chiếc bánh mì ngọt đang ăn dở, Alan cảm thấy trên ngựa ngắm cảnh dùng đồ ăn thế này cũng coi như có một phen phong vị.
“A, nếu có người thắc mắc tại sao tên chú ngựa lại được thêm chữ số VII (số 7). Số một, số hai, ... Cho tới số sáu đã đi đâu. Sáu con phía trước... tất nhiên toàn bộ là đã bất hạnh treo. ”
Alan vẫn còn nhớ rõ hình dạng của con ngựa đầu tiên bầu bạn mình, bộ lông đen nhánh, bốn chân to cao khỏe mạnh, hơn nữa mỗi khi bị hắn chải vuốt lấy bờm đều có vẻ thực thích, lên tiếng kêu rên nhè nhẹ, động tác cũng khá là đáng yêu.
Có điều sau khi một đợt chinh phạt Goblin, lúc Alan trở lại nơi để ngựa...
“Roach số 1 bất hạnh bị một đám sói hoang làm thịt, cơ thể bị gặm hơn phân nửa, máu me bê bết. Quả thực rất đáng thương.” Alan còn vì điều này buồn rầu một hồi.
“Roach số 2 thì bị một đám dơi hút máu, rút cạn sạch máu dịch, chỉ để lại một cái thây khô.” Lúc đó lũ dơi quá đông, mém chút hắn phải chạy trốn, cho nên cũng không có biện pháp chiếu cố.
“Còn Roach số 3, trong một lần thảo phạt một con cự mãng khổng lồ, bị phối ngẫu của nó nuốt mất, xương cũng chẳng còn thừa.” Alan thề là hắn đúng thực không biết cái nhiệm vụ đó cự mãng lại là một đôi.
“Về phần Roach số 4, số 5, số 6, ... Thôi không nói, cách c·hết một cái so với một cái còn thê thảm.” Thế giới bên ngoài chính là như vậy đầy rẫy nguy hiểm.
Vì thế, Alan đối xử rất tốt với ngựa của mình. Không bao giờ n·gược đ·ãi hay quất roi, thúc ngựa cũng chỉ dùng chân v·a c·hạm nhẹ.
Ngày ba bữa bao đủ no, toàn ăn cỏ tươi chất lượng cao, còn trộn lẫn với vài quả trứng gà để thêm chất dinh dưỡng và dễ nuốt.
Thỉnh thoảng vẫn cho bọn nó vài bình rượu trái cây, hàng tuần còn thuê người tới một đợt phục vụ tắm rửa, ngựa sinh sung sướng nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.
...
Từ đây cho tới thành thị Venice, nơi ủy thác nhiệm vụ cũng chỉ còn có hai ngày đường. Đây là Alan đã cố đi nhanh nhất có thể, đường ngang ngõ tắt chui liên tục.
Tất nhiên cũng chỉ là ở ban ngày, hơn nữa vì thực lực đủ cứng hắn mới dám làm vậy. Trong trường hợp bình thường nếu đi theo đoàn xe cũng phải mất một tuần mới đến nơi.
Lại đi được một hồi, đang tính tìm kiếm nơi thích hợp để hạ trại qua đêm thì bỗng nhiên, Alan nghe thấy nhiều tiếng la hét vang lên. Âm thanh trong khung rừng yên tĩnh này dù khoảng cách khá xa cũng là như vậy rõ ràng.
Tầm mắt nhanh chóng nhìn về phương hướng nơi âm thanh phát ra, hắn có thể lờ mờ thấy được một cột khói bốc lên cao.
“Có vẻ như có một đám xui xẻo nào đó gặp phải ma vật. ”
Không chần chừ nữa, Alan thúc ngựa nhanh chóng đi tới.
Gặp chuyện bất bình, nếu đủ thực lực thì ra tay cứu giúp, chính là đơn giản như vậy.
...
Từ từ đi vào tầm mắt của Alan là một đoàn người đang chém g·iết với một đám hình nhện ma vật. Đoàn xe trong đó có mấy chiếc đã bị lật úp, vài xác c·hết nằm la liệt, nhìn tràng cảnh có vẻ thê thảm.
Tuy Alan đã tới nhanh nhất có thể, nhưng chiến đấu có vẻ đã gần tới hồi kết thúc, đương nhiên là tỉ số nghiêng về phía ma vật bên kia.
Còn đứng lên được có thể chống đỡ cũng chỉ có bốn người, trên thân dính đầy v·ết m·áu, trước nhất là một khiêng kỵ sĩ và một trọng kiếm sĩ vẫn còn đang cố gắng cầm cự.
“Đi c·hết đi, lũ quái vật!”
Kiếm sĩ cầm đầu vung vẩy v·ũ k·hí, vừa hét to lên để cho đồng bạn, cũng như chính mình thêm chút dũng khí.
Phía sau, một cung tiễn thủ đang liên tiếp bắn mũi tên về phía đám ma vật, nhưng gần như chẳng có chút nào tác dụng..
“Mũi tên của ta hoàn toàn không cách nào xuyên thủng bọn nó.” Trẻ tuổi cung thủ liên tiếp kêu rên, người bên cạnh ai cũng có thể cảm nhận được tâm trạng hắn là dường nào hoảng sợ và bất lực.
Còn lại trong nhóm, là một thiếu nữ cầm pháp trượng, có vẻ giống như một cái pháp sư hoặc tư tế, đang run rẩy chắn trước một chiếc xe ngựa còn nguyên vẹn, tay xiết chặt pháp trượng đến nỗi trắng bệch. Hai mắt nhắm mắt lại dường như đang lẩm bẩm cầu nguyện cái gì...
Lấy cảm giác nhạy bén, Alan còn thoáng nghe được vài tiếng khóc thút thít khác tại bên trong xe.
Tiếng gào của ma vật, tiếng nhân loại gầm thét, binh khí vũ động, thi nhau vang lên.
Địa huyệt chu, Alan đặt cho bọn chúng một cách gọi khác cho đơn giản là Arachas, một giống loài nhện khổng lồ, trung bình trưởng thành to gần bằng một chiếc ô tô bốn chỗ.
Bốn cặp chân cường tráng hữu lực, nhưng khác với con nhện bình thường, trên người chúng bọc lấy từng lớp lại từng lớp giáp xác, thỉnh thoảng lấp lóe ánh sáng, độ chứng không thua gì sắt thép. Còn có thể phun dịch độc mang tính ăn mòn, phun tơ.
Tuy bề ngoài nhìn trầm trọng nhưng thực tế bọn chúng di chuyển có thể so với ngựa chạy còn nhanh, đây là một loài cực kỳ nguy hiểm ma vật.
Điểm mà Alan ấn tượng nhất với giống loài này là bọn chúng hay đẻ trứng ký sinh vào các sinh vật khác. Tiếp đó y nhưng trong phim kinh dị, lúc trứng nở một đống nhện con từ cơ thể sống lúc nhúc phá ổ mà ra.
Xem ra có vẻ trước mắt đoàn người có khả năng cao cũng là gặp số phận như vậy. Đương nhiên, nếu có hắn ra tay thì lại là một chuyện khác...
Động tác nhanh nhẹn thả mình xuống ngựa, kéo dây cương, kẽ vỗ một cái. Roach VII như có nhân tính, hiểu ý chạy nhanh về hướng ngược lại. Hắn cũng không muốn ngựa mới của mình mau như vậy đi lên đưa đồ ăn.
Alan không quá lo lắng nó đi lạc mất, hắn đã đặc biệt thuê ma pháp sư làm một ấn ký trên ngựa để truy tung, chỉ cần tới gần ấn ký trong một phạm vi nhất định, cái ma pháp vật phẩm sẽ nóng lên.
Nhanh chóng lao tới chiến trường, thân mình di chuyển hơi cúi xuống. Thanh kiếm đen ngòm Elucidator chẳng biết lúc nào đã rút ra, mũ giáp cũng được mang lên đầu.
Theo Alan ý nghĩ, ma lực tới lĩnh vực Siêu phàm có khả năng tạo ra lớp màng phòng hộ chống được cả đạn, mũ giáp bình thường có thể không dường nào cần thiết mà còn vướng víu, nhưng giờ thì hắn vẫn còn cần phải cẩn thận chút.
Một cuộc ác chiến sắp sửa bắt đầu.