Chương 37: Đã không còn thuần khiết
Tươi cười trên môi lập tức cứng lại, Shizuku hoài nghi rằng mình nghe lầm.
“Hôn.. Hôn phu??!”
Cái gì kết hôn? Phụ thân... phụ thân sao lại có thể tự ý quyết định chuyện như vậy a!! Shizuku chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Từ từ, lấy tính cách ‘vô tình’ của nam nhân kia, đúng là... rất có khả năng này. Nghĩ tới đây, gương mặt thiếu nữ tóc bạc biến thành so với khóc còn khó coi.
“Không, Ta... ta tuyệt đối không chấp nhận kết hôn. Ngươi đừng mơ tưởng!!” Shizuku gầm nhẹ, thái độ hung ác như một con mèo con bị đạp phải đuôi.
Mặc dù nam tử trước mặt rất tuấn tú, nhưng mà... nhưng mà thân thể của nàng chỉ thuộc về ca ca đại nhân nữa rồi!
“Tốt thôi, không muốn thì không muốn, tỏ tình thất bại.” Phẩy phẩy tay, hoàng tử xứ Vermillion như chưa có chuyện gì xảy ra, vô cùng tự nhiên đáp lời.
“A! ” Shizuku ngây ngẩn cả người.
Vậy là... Phụ thân chưa dự định đem mình gả đi...
Trong nội tâm thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nghiến răng nghiến lợi. Khi nãy, trong đầu nàng thậm chí còn loáng thoáng xuất hiện suy nghĩ nguy hiểm bỏ nhà ra đi, hoặc lấy c·ái c·hết tương ép với người thân đây.
Alan Vermillion, thật sự là một tên đáng ghét. Hoàng tử cái gì, lưu manh mới đúng!
“A ha, tiểu thư Shizuku, ngươi có vẻ như đã hiểu lầm chút gì. Xin thứ lỗi, ta không ngờ tiểu thư lại sở hữu trí tưởng tượng phong phú tới như vậy. Không thẹn với danh hiệu ‘thiên tài’ của dòng họ Kurogane. ” Nụ cười lịch sự mang theo một tia ranh mãnh.
Shizuku chỉ cảm giác như có một cục đá nghẹn ở cổ họng.
“Ngươi cái tên này...”
Đây là khen tặng sao? Châm chọc đi, nhất định là châm chọc đi! Hóa ra quá ‘thông minh’ suy nghĩ nhiều là lỗi của ta rồi? Đạo lý sao có thể như vậy a.
Tiểu loli tóc bạc hiện tại đã thật sự tức giận. Và hậu quả, rất nghiêm trọng.
Shizuku nói cho cùng cũng chỉ là một nữ hài tử 12 tuổi mà thôi, cảm xúc dễ dàng mất khống chế.
Ma lực sôi trào, hơi nước trong không khí bắt đầu kết thành băng tinh. Cái gì đóng vai bé ngoan đã bị nàng vứt sau đầu, chịu đè nén lâu như vậy, giờ phút này thiếu nữ quả thật có xung động làm cho tên đáng ghét trước mặt ăn chút đau khổ. Sở hữu thực lực tương đương với Blazer hạng B, biển sâu ma nữ (Lorelei) tin chắc rằng mình có thể làm được.
Đáng tiếc, ý muốn của nàng chú định sẽ khó thành hiện thực.
“Nữ hài tử hung hăng là không được người yêu thích đâu, tiểu thư Shizuku.”
Shizuku là một thiên tài, đây là điều không thể phủ nhận, có điều phải là so với ai mới được.
Chỉ chớp mắt, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của thiếu nữ, toàn bộ dị tượng như bọt biển bỗng chốc tan biến.
Ai cần ngươi thích a!! Shizuku theo phản xạ kêu rên trong lòng, nhưng rất nhanh lại xuất hiện hoảng hốt.
Ma lực... không thể vận dụng. Điều này sao có khả năng?
Không... không chỉ ma lực, Shizuku nhận ra rằng cả cơ thể mình vẫn không thể động đậy. Thực lực của đối phương, chân chính ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Chờ đã, Nhị hoàng tử Alan Vermillion? chẳng phải là Bladelord, Blazer hạng A trong thế hệ trẻ tại Châu Âu sao.
Cảm nhận mái tóc bị người vuốt ve, gò má thiếu nữ dần dần có hơi nóng lan tỏa.
“Ngươi... đừng làm bậy... ” Thanh âm trở nên yếu ớt, bắt đầu tỏ ý chịu thua, tuy nhiên Alan hiểu rõ, trong lòng con loli hung hãn này ước chừng là đang suy nghĩ lúc sau nên trả thù mình như thế nào đây.
Tiến hành khuyên bảo, vẫn là rất cần thiết!
“Tiểu thư, ngươi vừa rồi... là tính ra tay với bản hoàng tử đi?” Lời hỏi thăm nhẹ nhàng, lại vô tình khiến Shizuku dâng lên sợ hãi.
“Thế nên, sẵn sàng chịu trừng phạt sao?” Tỏa ra ‘ác ý’ đã không còn che giấu.
Bả vai bắt đầu run lẩy bẩy, một thiếu nữ nhỏ tuổi đứng trước mặt tên trùm phản diện nguy hiểm nhất thế giới, là như thế bất lực đáng thương .
...
Trong đại sảnh,
Tiếng nhạc du dương làm tâm hồn chìm đắm, giống với thơ ca, khiêu vũ luôn là thứ giúp người giải tỏa tâm lý lẫn phát tiết cảm xúc.
Hai thân ảnh trẻ tuổi mau chóng hấp dẫn tầm mắt mọi khách nhân. Bước chân nhịp nhàng, động tác lúc êm dịu, lúc cuồng nhiệt.
“Đúng là con gái của ta. ” Chứng kiến nữ nhi biểu hiện bắt mắt, Itsuki khẽ gật đầu hài lòng.
Tuy nhiên, tình hình thực tế thì lại hoàn toàn khác, cùng hai chữ ‘lãng mạn’ cách vô cùng xa.
Thân thể bị người khống chế làm ra nhiều động tác thân mật. Shizuku hiện tại thật sự khóc không ra nước mắt.
Về việc lớn tiếng cầu cứu? Tính cách của nàng chú định đoạn tuyệt con đường này, hơn nữa nhờ những thân nhân mà mình bài xích giúp đỡ, nói đùa cái gì!
Cảm thụ được khí tức xa lạ lan tràn vào mũi miệng, da thịt tiếp xúc, lỗ tai thỉnh thoảng bị khí nóng thổi qua, gương mặt thiếu nữ dần trở nên vô thần như bị chơi hỏng.
Xin lỗi, Ikki ca ca, Shizuku... Shizuku đã không còn thuần khiết nữa... thiếu nữ tóc bạc âm thầm rên rỉ.
Trái lại bên này, Alan chỉ cảm thấy phản ứng của tiểu loli đối diện quả thật... không thú vị.
Mang theo chút tiếc nuối, hắn nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Tiểu thư Shizuku, ngươi hẳn là đã có người trong lòng rồi đi?”
“Làm thế nào... ”
Còn cần đoán? Nếu không phải đang yêu, bản hoàng tử khẳng định ngươi bây giờ đã sớm luân hãm, đỏ mặt xấu hổ nép vào bên người ta.
“Có thể nói cho ta biết chàng trai nào may mắn như vậy sao?” Một phần hiếu kỳ lập tức nổi lên.
Đáp lại chỉ là sự trầm mặc, quang mang trong mắt thiếu nữ tóc bạc càng biến ảm đạm.
Alan cũng thức thời không tiếp tục ép hỏi.
Thái độ do dự đã nói rõ vài vấn đề, có lẽ là bi kịch như Romeo và Juliet, tuổi tác sai biệt, hoặc lại là... một cấm kỵ e ngại người ngoài biết.
Vì vậy trường hợp này, đã không thích hợp để tiếp tục trêu chọc vị thiếu nữ lạnh lùng trước mặt.
“Thành thật xin lỗi, Shizuku. ”
Nghe được lời nói xuất phát từ nội tâm, con ngươi màu lục mới xuất hiện vài tia thần thái. Vị tiểu thư nhà Kurogane chứng kiến trên khóe miệng nam tử đối diện bỗng chốc lộ ra bất đắc dĩ.
“Ta thật lòng chỉ muốn cho ngươi vui lên, nhưng có vẻ như... lại làm điều dư thừa rồi. ”
Để đả động được thiếu nữ đã đóng chặt trái tim này, duy nhất chỉ có thể là sự chân thành mà thôi.
“Tại sao... ?” Thiếu nữ nỉ non, trong lòng như bị hàng loạt con kiến cào nhẹ.
“Thiếu nữ xinh đẹp mà trên môi không thể nở lấy một nụ cười. Điều đó... chẳng phải thật đáng buồn ư?”
Tại sao tên đáng ghét này lại có thể... như thế ôn nhu.
Tiếp xúc thân mật, đối thoại êm tai. Cảm xúc khác lạ so với sự ấm áp khi ở cạnh ca ca mình còn phải mãnh liệt, Shizuku biết nàng không thể tiếp tục như vậy được.
“Cho nên, ngươi... ngươi thả ta ra được chưa?” Lời nói kháng cự xen lẫn thẹn thùng, rất khó tin lại xuất phát từ miệng của một tiểu thư đanh đá.
“Tất nhiên... ” Câu nói quen thuộc, địa điểm khác nhau.
“Cảm ... ” Shizuku nhỏ giọng thì thầm.
“Là không được rồi, khúc nhạc vừa mới bắt đầu thôi, tiểu thư của ta!”
Alan vô cùng tự nhiên bế lên thân thể nhu nhược mềm mại, làm một động tác xoay vòng theo điệu nhạc.
Chứng kiến nụ cười thiếu đánh lại xuất hiện, thiếu nữ chỉ cảm thấy trong đầu mình như có sợi dây nào đó vừa đứt đoạn, một chút cảm kích không cánh mà bay.
Ta nên sớm biết... Alan Vermillion, vẫn là một tên khốn kh·iếp làm người chán ghét a!!
Năm phút sau,
“Đa tạ, tiểu nữ trước giờ không ưa thích giao tiếp, ta cũng từng lo lắng. ” Trên gương mặt khắc khổ hơi hiện lên vẻ vui mừng khó mà phát giác, Itsuki thiện giải nhân ý mời Alan một ly rượu.
“Ha ha, ta thì cho rằng tiểu thư Shizuku rất có cá tính, ngài xem, không phải là đặc biệt đáng yêu sao? ”
Ánh mắt Alan chất chứa ý cười, hướng về phía tiểu loli tóc bạc với gương mặt biệt khuất gần đó, tay cầm đĩa to, đang hóa bi phẫn thành động lực muốn ăn, trên miệng dính đầy vụn bánh mà chưa tự phát giác.
Ít nhất bây giờ mới nhiều chút sinh khí sao, nữ hài tử suốt ngày như con rối lạnh băng băng thật không tốt.
“Đã để ngài phải phí tâm, điện hạ. ” Itsuki lần nữa vô lực thở dài.