Chương 36: Kỳ phùng địch thủ
“Ha ha, Alan, ta không làm phiền ngươi đi. ” Kazamatsuri Kouzou thân mật vỗ vỗ vai của nam tử trẻ tuổi.
Làm phiền hay không ngươi còn chưa rõ sao? Đại Boss bên Phản Loạn Quân âm thầm phúc phỉ.
Nếu trong trường hợp khác, Alan khẳng định sẽ cho vị chủ tịch này biết cản trở cấp trên thi hành ‘chính vụ’ là phải trả cái giá khá đắt, chí ít cũng phải ép đối phương tăng ca vài đêm, rụng thêm mớ tóc. Có điều bây giờ, Kouzou nên may mắn rằng bản thân không đi một mình.
“Ngài Kouzou, và... ”
Đưa mắt sang người trung nhiên lớn tuổi để râu quai nón, ăn mặc lịch sự đứng bên cạnh, Alan hơi ngừng một chút, nhưng rất nhanh lại tươi cười chào hỏi.
“Thủ tướng Tsukikage, kính ngưỡng đã lâu, rất vinh hạnh được gặp ngài!”
“Vinh hạnh là thuộc về ta mới đúng, điện hạ. Danh tiếng của Bladelord, dù tại Nhật Bản ta vẫn thường xuyên nghe thấy. ” Tsukikage Bakuga rất tự nhiên đáp lễ, cử chỉ nho nhã hiền hòa.
Lời ca ngợi thuận miệng liền tới, không hổ là dân chuyên hỗn chính trị! Alan thầm cảm thán. Tuy nhiên, mấy câu tiếp theo lại khiến mí mắt hắn hơi nhảy lên.
“Hoàng tử Alan Vermillion, ta lần nữa thay mặt cho dân chúng cảm tạ vì đã lặn lội đường xa tới tiếp viện. ”
“Phản Loạn Quân quả thật là một u ác tính, cần được loại bỏ!” Lời nói nghiêm nghị như đinh đóng cột.
Khá lắm! Phải công nhận khá lắm! Có 5 phần công lực của bản hoàng tử. Làm như ta không biết lần này Phản Loạn Quân rút lui thuận lợi vô cùng cũng là do lão ca ngươi cung cấp trợ giúp vậy.
Bất đắc dĩ, Alan đành phải phối hợp đối phương một chút. Người xung quanh còn đang nhìn đâu.
“Ngài quá khách khí, thủ tướng các hạ! Làm một kỵ sĩ trực thuộc Liên Minh, đây vốn là trách nhiệm của ta. Chính nghĩa, nhất định sẽ chiến thắng tà ác! ” Từng câu từng chữ tràn đầy chính khí, khiêm tốn lễ độ.
Dưới lớp kiếng mắt, giờ tới lượt con ngươi Bakuga hơi lấp lóe.
Tiểu tử này... nếu không phải Kouzou tiết lộ việc ngươi thường xuyên tiếp nhiệm vụ của Phản Loạn Quân và tham gia sàn đấu ngầm, ta cũng thật sự tin đó.
Được rồi, để xem ngươi còn có bao nhiêu bản lĩnh! Nụ cười trên gương mặt mọc đầy râu lại rạng rỡ hơn vài phần.
Trò chuyện, vẫn tiếp tục.
...
“Ha ha, Bây giờ người tuổi trẻ, đúng là vô cùng lóa mắt. Lão già này chắc cũng phải tính tới việc về hưu rồi.”
“Không không, ta thấy ngài vẫn còn rất tinh thần, thủ tướng các hạ. Năm ngoái việc đề xuất chính sách phúc lợi xã hội mới quả thật làm cho người người khâm phục. Vãn bối như ta mới là kẻ cần học tập rất nhiều. ”
“Điện hạ quá khen, ta nghĩ... ”
“Khụ khụ... !” Vài tiếng ho khan vang lên cắt đứt hai người đang cảm xúc lên cao.
Chứng kiến hai tên âm hiểm một già một trẻ hăng say thổi, Kazamatsuri Kouzou rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Thủ tướng đại nhân lúc này mới lúng túng nhìn một chút bạn tốt. Không có biện pháp, hiếm khi gặp phải kỳ phùng địch thủ sao.
“Thứ lỗi, điện hạ! Xem ra cuộc trò chuyện của chúng ta phải tiếp tục vào một dịp khác rồi.” Bakuga lịch sự cáo từ, với cương vị là người đứng đầu quốc gia, hắn còn cần giao tiếp với rất nhiều nhân vật trong những dịp long trọng như thế này.
Tuy nhiên trước khi quay người, đối phương vẫn để lại cho Alan một câu nói đầy thâm ý.
“Hoàng tử Alan Vermillion, ngươi thật sự... ưu tú hơn những gì ta nghĩ. ”
Lần này, Alan bất ngờ thản nhiên tiếp nhận khen ngợi, ánh mắt sâu kín quan sát vị thủ tướng này rời đi.
“Tsukikage Bakuga... thật sự không đơn giản. ”
Đầu óc nhạy bén, và làm một Blazer sở hữu năng lực tiên đoán, đối phương hẳn là chứng kiến chút manh mối gì đó. Thậm chí hắn vô cùng hoài nghi Bakuga đã đoán được sức mạnh của bản thân Alan không hề thua kém gì với một Desperado cường đại.
Có điều...
“Đây đã là cực hạn của ngươi rồi!”
Trên thế giới này, năng lực hệ vận mệnh là vô dụng với những tồn tại như Desperado lẫn Alan. Chứ nếu không, đem chư thần của thế giới Goblin Slayer đặt chỗ nào, tên người xuyên việt lập chí khai hậu cung nào đó đã sớm bị tóm được.
Hơn thế nữa, Alan khẳng định rằng dù có đ·ánh c·hết Bakuga, đối phương cũng không nhất định tin tưởng bá chủ Tyrant thật sự đã sớm treo, kẻ làm mưa làm gió trong t·hế g·iới n·gầm lại là nhị hoàng tử của đế quốc Vermillion.
...
Trò chuyện cùng một đám chính khách quả thật mệt mỏi. Tuy thỉnh thoảng vẫn có thiếu nữ đến tìm Alan bắt chuyện. Nhưng nói thế nào... nuốt sơn hào hải vị quen rồi, ăn món bình dân đã trở nên thật sự vô vị.
“Bây giờ nên làm gì? Đi tìm Kanata tiếp tục trò chuyện?”
Ngẫm nghĩ một chút, Alan lập tức bác bỏ. Thế thì có vẻ như quá gượng ép, kịch tình cao trào đã qua đi. Còn lại nhìn xem duyên phận trong tương lai a.
Rảo bước một hồi mới ra khỏi đại sảnh rộng lớn, Alan rất nhanh đi tới một vườn hoa. Trang viên của nhà Kurogane phải nói là hết sức rộng lớn, bữa tiệc tổ chức mời hơn vạn người mà vẫn không thấy chật chội.
Rất nhanh, một thân ảnh nhỏ nhắn lại hấp dẫn Alan lực chú ý.
Loli tóc bạc song đuôi ngựa, gương mặt tinh xảo chẳng khác gì búp bê. Đáng tiếc, tính tình có vẻ như so với hàn băng còn phải lạnh lẽo.
Ài, thêm một thiếu nữ cần được điều... nhầm, là cứu vớt!!
...
“Tiểu thư Shizuku quả nhiên thông minh, a, còn rất xinh đẹp nữa.”
“Đúng thật là xứng đáng chảy trong mình dòng máu của gia tộc Kurogane. ”
“Nghe nói thiên phú của tiểu thư không hề thua kém với huynh trưởng Ouma. Tương lai Liên Minh khẳng định sẽ có thêm một Blazer hạng A rồi.”
Toàn những lời lẽ sáo rỗng! Những câu khen ngợi như vậy nàng đã nghe đi nghe lại vô số lần. Làm con gái của một đại gia tộc, có cơ hội tiếp xúc nhiều với mấy trường hợp thế này, Shizuku mới dần hiểu được.
Quyền thế, sức mạnh!
Là những điều duy nhất mà sinh vật tự xưng là ‘nhân loại’ trước mắt mình quan tâm.
Tình cảm hay tín niệm, thứ quý giá đáng lẽ ra nên được trân trọng thì lại phải khuất phục trước cường quyền tuyệt đối, thật sự là... yếu ớt không chịu nổi như thế.
Thế giới này, còn có thể đáng buồn hơn được sao... Cuộc sống của Shizuku từ lúc anh trai Ikki bỏ nhà ra đi, hoàn toàn chưa cảm nhận nổi một tia ấm áp.
“Cảm tạ!” Giọng nói bình thản theo công thức đáp lễ.
Dường như nhận ra được thái độ thiếu nữ đã mất kiên nhẫn, mọi người xung quanh nở nụ cười khiêm nhường, hiểu ý mà cáo từ.
Cuối cùng cũng yên tĩnh!
Nhìn khu vườn trở nên trống vắng, khuôn mặt vốn căng chặt mới có chút buông lỏng.
“Thiếu nữ ui, ta nghĩ ngươi đang cần người để tâm sự?” Một thanh âm mang theo vui vẻ lúc này lại vang lên, Shizuku lần nữa nhăn chặt đôi mi.
Xuất hiện trước mặt nàng là một nam tử trẻ tuổi, nụ cười hào phóng không chút nào làm bộ làm tịch, thật sự khiến Shizuku thoáng thất thần một hồi.
Rất đẹp trai a... Nàng theo bản năng thầm nghĩ.
Không... không được! Shizuku chỉ cần một mình ca ca đại nhân là đủ rồi! Một tí hảo cảm vừa dâng lên trong lòng lập tức bị cưỡng ép dập tắt.
Lấy lại tinh thần, thiếu nữ theo thói quen mau chóng đứng dậy, dùng ngón tay mảnh khảnh dắt lấy mép váy, hơi cúi người hành lễ.
“Xin chào, ta là... ”
Tiếc rằng chưa kịp đợi nàng nói hết câu, thì đã thấy nam tử trước mặt cười khẽ.
“Ta là Kurogane Shizuku, con gái út gia tộc Kurogane, rất hân hạnh được làm quen. Hy vọng ngài yêu thích bữa tiệc. ”
“Tiểu thư của ta, ngươi... là tính nói như vậy đi! ”
Tiểu loli tóc bạc lập tức ngây ngẩn cả người, cặp mắt màu lục bảo trợn to như thể đang hỏi:
Làm sao ngươi biết a?
“Ha, ngươi từ nãy tới giờ cứ máy móc lặp đi lặp lại mấy câu tương tự cũng hơn 3 lần rồi, tiểu công chúa!” Alan giang tay, tỏ vẻ mình đã miễn dịch.
“Vô cùng xin lỗi, ta... ” Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì xấu hổ, nhưng sau vài giây, thiếu nữ thông minh lập tức ý thức được mình vừa bị người trêu đùa, căm tức trừng mắt về phía nam tử tóc đen.
“Hừ, gặp mặt nữ sĩ, một nam nhân từ đầu tới giờ chưa biết tự giới thiệu mình mới là vô lễ đó!”
Thanh thoát dễ nghe lại tràn đầy gai nhọn, giọng nói chuyển biến đột ngột buộc Alan cũng phải ghé mắt.
Được lắm! Còn có thuộc tính ác miệng. Hóa ra vẻ cao lãnh rụt rè lúc trước thực chất là giả vờ a!
Hắc, nhưng mà... không phải vậy mới thú vị sao!
Dường như tỏ vẻ yếu thế, trước gương mặt hơi hiện lên vẻ đắc ý của thiếu nữ nhỏ tuổi, chỉ thấy nam tử tóc đen bất đắc dĩ cúi người.
“Tha thứ cho ta vô lễ, tiểu thư Shizuku. Ta là Alan Vermillion, nhị hoàng tử của đế quốc Vermillion, và đồng thời... ”
Nụ cười trên khuôn mặt thanh tú dần mang theo một chút ác thú vị.
“Cũng có thể là vị hôn phu tương lai của ngươi, xin chiếu cố nhiều hơn!!”