Chương 19: Bước lên thuyền tặc
Kiến trúc tại trung tâm sụp đổ, đại địa chấn động khiến cho hai bên đang giằng co đều có ăn ý mà ngưng lại.
“Chỗ phong ấn xảy ra vấn đề?” Edelweiss lâm vào tự hỏi.
Bản thân vốn là đệ tử ký danh của Ryouma, tình trạng thực tế của Tyrant, nàng đương nhiên cũng có hiểu biết. Vì vậy cứ cách đoạn thời gian, Edelweiss sẽ tới xem xét trạng thái phong ấn, coi như làm chút việc vặt để đổi lại cao tầng của Phản Loạn Quân cung cấp tiện lợi cho đời sống hàng ngày.
Làm t·ội p·hạm bị truy nã công khai bởi Liên Minh lẫn Đồng Minh, nếu Edelweiss cứ trắng trợn đi vào chỗ đông người thường xuyên thì không khéo sẽ bị người nhận ra... tiếp đó đòi quyết đấu hay xin chữ ký gì đó cũng thật phiền a.
Ai ngờ vừa tình cờ cứu được hậu nhân của lão sư, lại quấn vào chuyện rắc rối khác.
Thân hình nàng nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng, di chuyển lúc chưa hề phát ra một tiếng vang, theo sát là Kurogane Ouma.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc dần dần ngừng hẳn...
Bụi mù dần tản đi. Một bãi đất trống xuất hiện trong mắt đám người Edelweiss, mọi thứ xung quanh đều bị san thành bình địa.
Thân ảnh cao lớn đứng thẳng, niệm lực vô ý phát tán uốn cong không gian xung quanh khiến người khó mà nhìn rõ bộ mặt, trên tay đang cầm lấy thanh trường kiếm đỏ như máu vô cùng nổi bật.
“Vậy mà thật sự thức tỉnh! ” Con ngươi Edelweiss co rụt lại.
Về phần Ouma, cảm thụ được cỗ khí thế kinh khủng như muốn xé rách bầu trời, đã sớm toát ra mồ hôi lạnh, đứng c·hết trân tại chỗ.
Ý thức được có người tới, Tyrant chậm rãi nghiêng đầu. Chỉ trong nháy mắt, thân hình biến mất.
“Cẩn thận! Hắn... ”
Nhưng chưa đợi cho Edelweiss hoàn thành nhắc nhở bạn đồng hành thì đã nghe được một tiếng rít.
Lưỡi kiếm đỏ rực bị chắn trước một lớp màng vô hình, kẻ thần bí công kích Ouma lúc này đã không có chỗ ẩn giấu.
Tóc vàng, chiếc kiếng đen che đi tròng mắt đã không còn giống nhân loại y hệt như Naseem Al-Salem, đặc trưng cho Desperado sau khi bước vào trạng thái thức tỉnh.
“Hắc, chỉ là cái hàng giả!” Hướng về phía Abraham Carter, kẻ được xưng tụng làm anh hùng của nước Mỹ, bản chất lại là một con quái vật hình người được tạo ra từ chính mình, thanh âm Tyrant trở nên rét lạnh.
Lưỡi kiếm hơi rung lên, ba động vô hình tạo thành lực xuyên thấu.
“Aaa!!” Toàn thân bật ra máu tươi, xương cốt giống như đã vỡ nát, Abraham lần nữa cố sức bộc phát ma lực, làm thanh kiếm chém tới chậm lại trong phút chốc.
Tiếp đó, lập tức dịch chuyển!
Dù vốn là cỗ máy g·iết chóc máu lạnh, hắn hiện tại vẫn nhận ra được một điều.
Trốn! Lựa chọn tối ưu lúc này... không gì khác ngoài vận dụng toàn lực để mà chạy trốn!
Nhưng khi Abraham vừa xuất hiện cách đó mấy chục cây số, thì đối mặt lại là một thanh kiếm quen thuộc không chút lưu tình vung xuống.
Áp lực chấn động đại khí, địa hình lần nữa trải qua cào xé, hàng loạt những ngọn núi lớn nhỏ bị cắt nát thành phấn vụn.
“Hừ... ”
Nhìn dưới mặt đất, một cánh tay kèm theo máu tươi loang lổ, Tyrant cũng từ bỏ việc tiếp tục đuổi theo, mà lại dời ánh mắt về thân ảnh cầm song kiếm vẫn như cũ chưa hề rời đi.
“Bỉ dực... đúng thật là duyên phận. ” Hắn khẽ lẩm bẩm, đôi mắt như xuyên thấu hàng chục cây số, đối mặt với kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.
“Tyrant... ” Cảm giác được tinh thần lực khóa chặt, Edelweiss biết mình không thể nào trốn thoát.
Khoảng cách đối với người nắm giữ năng lực dịch chuyển không hề có ý nghĩa. Là chiến hay ngừng, hoàn toàn nằm tại một ý niệm của vị bạo quân trước mắt.
Cường đại tới mức không tưởng tượng nổi! Đây là ấn tượng của bất cứ ai gặp phải vị bá chủ từng dùng sức một thân đảo loạn trật tự thế giới. Lượng ma lực như biển rộng cuộn trào đủ để trấn áp bất kỳ năng lực nào.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nói tới quyết đấu, nữ kiếm sĩ trong nội tâm trước giờ chưa hề có sợ hãi.
Tinh thần lẫn ma lực, dần dần bốc lên cao cho thấy quyết tâm rõ rệt.
Nhưng có vẻ như, đối với Tyrant mà nói, chiến đấu hôm nay cũng đã đủ nhiều.
Thân ảnh không lưu dấu vết biến mất, trước khi rời đi ánh mắt còn thoáng lướt sang Ouma một cái, làm cho nắm tay thiếu niên theo bản năng lần nữa siết thật chặt.
...
Trên vùng biển gần Nhật Bản, một chiếc du thuyền chậm rãi di chuyển.
Dù sơn hào hải vị lẫn rượu ngon được bày biện trước mặt, Kazamatsuri cũng không có cái tâm trạng đi thưởng thức.
Sau khi tỉnh dậy, còn chưa kịp phản ứng, đập vào mặt là một đoạn ghi âm với chức năng tự hủy. Và càng nghe, nội dung trong đó càng khiến hắn kinh hãi.
“Hắn vậy mà tính toán... giải phong cho Tyrant? Hoàn toàn điên rồi! ”
Báo cảnh sát? Bãi bỏ! Nếu Alan thất bại rồi m·ất m·ạng bởi đám thủ vệ, cùng lắm Kazamatsuri Kouzou chỉ đau lòng một hồi, đối tượng kén rể còn nhiều sao.
Nhưng nếu Tyrant thành công phá vỡ phong ấn của Ryouma... hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Adam Goetia hoàn toàn là một kẻ bạo ngược hiếu chiến. Phản Loạn Quân nói cho cùng cũng chỉ mượn danh tiếng đối phương để thành lập mà thôi, hầu hết cao tầng kể cả biết chuyện lẫn chưa biết chuyện, không có ai trong bọn họ thành thật đem một người quanh năm suốt tháng ‘giấu mặt’ làm thủ lĩnh đó a.
Giờ Tyrant tỉnh lại, đám thủ hạ g·iả m·ạo này tính thế nào? Dứt khoát chặt?
Được rồi, sọ não lại bắt đầu đau...
Còn việc Alan cam đoan đánh bại Tyrant như tin nhắn... đầu óc tỉnh táo đều biết không thể nào đi?
Tóm lại, Kazamatsuri đành bỏ dở công tác, thành thật chạy tới nơi hẹn gặp mặt trước đó, chờ đợi ròng rã đã nửa ngày.
Tình trạng bất thường của hắn rốt cuộc làm cho nhóm vệ sĩ không nhịn được hỏi thăm.
“Ngài Kazamatsuri, Ta thật sự kh... ”
Tiếc rằng chưa kịp dứt lời, cặp mắt của vị Blazer sánh ngang với cấp A này đột nhiên dại ra.
Không khí rung động, một thân ảnh tóc vàng xuất hiện, trên tay còn cầm thanh Device đỏ rực, bàn ghế bị áp lực vô hình đè nát.
“Đây là... khống chế tinh thần? Còn thanh kiếm này, Tyrant!!!”
Liếc nhìn hộ vệ xung quanh như con rối đứng yên tại chỗ, Kazamatsuri theo phản xạ lùi về phía sau vài bước, trên trán ứa đầy mồ hôi lạnh. Hiện tại trong đầu hắn đã nhận định Alan đã bị chụp c·hết, tiện thể còn chịu Tyrant rút ra ký ức.
“Ha ha, xem ra ngài vẫn thiếu chút niềm tin vào ta a!” Tiếng cười quen thuộc vang lên.
Niệm lực bao phủ toàn thân tản đi, ảo ảnh tạo ra do dùng dị năng hình thành dần tan rã, lộ ra khuôn mặt chân thật, không ai khác ngoài nhị hoàng tử Alan Vermillion.
Về phần Tyrant, đương nhiên đã thật sự c·hết đi không thể c·hết lại, toàn bộ ma lực bị Comedentis cắn nuốt. Đây cũng xem như vị Desperado đầu tiên t·ử v·ong dưới kiếm của hắn.
“Đúng là một đối thủ khó giải quyết!”
Sờ lên v·ết t·hương ở trước ngực còn hơi nhói, Alan cảm thán.
Đồ chơi như niệm lực, thật ra không phải năng lực hiếm hoi gì. Alan từ lâu đã biết dùng, nhưng có điều, vận dụng tới cấp độ của Tyrant thì thật sự kinh thế hãi tục.
Đến cả không gian trải qua kết giới gia cố cũng tại đối phương khẽ động ý niệm đánh ra khe hở, vẫn là công kích liên tục, uy lực còn hơn đạn h·ạt n·hân cỡ nhỏ tại bên người nổ tung. Bộc phát lực p·há h·oại như vậy, không đề cập tới chuyện ma lực hạn chế, hoàn toàn có thể tính là chạm đến Chiến Quốc Cấp.
Chế tạo ảo giác khống chế ngũ quan và cả cảm giác thứ sáu, khiến cho người ta khó phân biệt thật giả. Đặc biệt là tinh thần lực thôi miên, Alan thậm chí cảm giác được địch ý của mình giảm xuống, dây dưa một hồi chẳng lẽ phải bắt tay giảng hòa? Thật sự quá kinh tủng.
Nếu không phải đẳng cấp tâm nhãn đủ cao, khám phá hư thật, đồng thời ‘kết giới’ ngăn cấm dịch chuyển, e rằng hắn đã sớm bị chơi c·hết.
Về phần Abraham Carter, tất nhiên là do Alan cố ý thả đi. Kết giới còn chưa dùng ra đâu.
“Cũng cần có người còn sống mà truyền tin về cho Đồng Minh, không phải ư? ”
Abraham Carter tuy xưng làm mạnh nhất, thực chất còn phải tính đến một đám nhân bản khác từ đặc nhiệm PSYON chung sức phối hợp. Chứ riêng sức mạnh chân chính mặc dù thật sự không tầm thường, nhưng chỉ miễn cưỡng xếp vào hạng TOP 10 trên thế giới thôi, so với cường giả đứng tại đỉnh cao còn kém một đoạn.
“Alan, ngươi... ngươi vậy mà... ta... ” Vị chủ tịch thường ngày luôn bình tĩnh, lúc này đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Mặc dù vẫn khó có thể tin Alan thành công g·iết c·hết Tyrant, nhưng sự thật ngay tại trước mắt, không tin cũng không được. Còn xui xẻo hơn là, sự kiện này mà tiết lộ... chưa kể đến nguy cơ c·hiến t·ranh bùng nổ giữa hai thế lực lớn. Lấy quan hệ giữa hắn và Alan nhất định sẽ bị trọng điểm ‘chiếu cố’.
Đây... hoàn toàn là bước lên thuyền tặc!
Khóe miệng nam tử tóc đen khẽ hình thành một đường cong.
“Hắc, ngươi nên quen với việc cung kính gọi ta một tiếng thủ lĩnh đại nhân, chủ tịch Kouzou.”
“Bởi vì từ bây giờ, ta... chính là bạo quân!!!”
...