Cậu rất tốt, rất được mọi người yêu thích. Tôi, tôi cũng rất thích cậu!
---
Tiêu Dịch Kiệt ngồi trong phòng chờ máy bay dành cho khách VIP, cầm di động lướt báo mạng. Cậu trợ lý Tiểu Chu lấy nước tới cho gã, liếc mắt liền thấy gã đang đọc tin tức về vụ cô gái nhảy lầu từ ban công phòng khách sạn của Kỷ Cẩm và một người đàn ông khác.
Tiểu Chu thừa biết Tiêu Dịch Kiệt hận Kỷ Cẩm thấu xương, cậu ta vội vuốt mông ngựa: "Anh à, Kỷ Cẩm này xong đời rồi. Chơi gái mà để nổ ra scandal lớn như vậy, sau này khẳng định hết đường sống trong showbiz!"
Tiêu Dịch Kiệt vậy mà cau mày lườm cậu ta một cái: "Cậu thì biết cái gì!"
Tiểu Chu vỗ mông nhưng sờ nhầm vó ngựa, vẻ mặt quê một cục.
Tiêu Dịch Kiệt lười tán gẫu với cậu ta, mở lại đoạn video cô gái nhảy lầu đang hot nhất mạng xã hội lúc này. Tính cả lần này, tổng cộng gã đã xem đi xem lại đến mười lần.
Dư luận bắt đầu xôn xao từ giữa trưa hôm qua, đến buổi tối thì hoàn toàn bùng nổ, tin tức về drama này chiếm giữ ba, bốn vị trí trên bảng hotsearch. Trước khi đoàn đội của Kỷ Cẩm kịp lên tiếng giải thích, cánh truyền thông đã liên tục thêu dệt những câu chuyện lâm li bi đát để câu view, thiếu điều miêu tả Kỷ Cẩm và người đàn ông bí ẩn cùng phòng là hai tên yêu quái ăn thịt người.
Tuy Tiêu Dịch Kiệt rất hả hê khi thấy Kỷ Cẩm gặp phốt nhưng mớ báo lá cải này quả là rác rưởi--- Kỷ Cẩm căn bản không thích phụ nữ, không thể có chuyện cậu ta rủ một người đàn ông nửa đêm làm mấy chuyện đồi bại với phụ nữ trong phòng khách sạn.
So với cô ả nhân vật chính kia, Tiêu Dịch Kiệt càng thêm tò mò về người đàn ông đứng bên cạnh Kỷ Cẩm khi đó. Người này rốt cuộc là ai? Gã đóng kịch bên Kỷ Cẩm hai năm, quả thực chưa từng gặp qua người này...
Video đã phát tới đoạn cô gái buông tay, người đàn ông kia dùng tốc độ bàn thờ bật người nhảy ra khỏi lan can, vững vàng tóm được cánh tay cô gái. Tuy đã xem tới chục lần, tuy đã biết trước hai người kia sẽ cùng nhảy khỏi lan can, thế nhưng khi cảnh quay này phát lại Tiêu Dịch Kiệt vẫn nhịn không được mà chửi thầm: đệt, thân thủ này, tốc độ phản ứng này...
"Ôi anh chàng này cứu người ngầu vãi..." Tiểu Chu đứng bên cạnh thì thầm.
Tiêu Dịch Kiệt: "..." Gã lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Chu một cái.
Gã bực bội cất điện thoại, bắt đầu giao việc: "Giúp tôi theo dõi sát sao động tĩnh bên phía đoàn đội của Kỷ Cẩm, ngay khi bọn họ lên bài phải báo cho tôi biết."
Tiểu Chu vội nhận lệnh: "Anh yên tâm, quả phốt này căng lắm, lần này bọn họ nói gì cũng không tẩy trắng nổi đâu."
Tiêu Dịch Kiệt lười đôi co với cậu ta. Thực không biết vì sao gã lại tuyển tên trợ lý có mắt như mù này, năm đó khi còn làm trợ lý của Kỷ Cẩm, so với tên ngu xuẩn này, ít nhất gã phải thông minh hơn gấp một trăm lần.
Năm phút sau, vừa mơ màng chợp mắt được một lát, bỗng Tiêu Dịch Kiệt bị giật mình tiếng rú hoảng hốt phát ra ngay bên cạnh.
"Cậu bị điên à? Thét cái gì đấy?" Tiêu Dịch Kiệt tức tối mắng người.
"Anh, anh Tiêu..." Tiểu Chu khiếp sợ giơ chiếc di động trên tay: "Phòng làm việc của Kỷ Cẩm và Cục Cảnh sát thành phố đồng thời đăng thông cáo. Cô ả nhảy lầu giữa đêm kia là saesangfan, cô ta đột nhập vào phòng khách sạn của Kỷ Cẩm..."
Tiêu Dịch Kiệt lập tức giật chiếc di động.
Phòng làm việc của Kỷ Cẩm đăng bài giải thích toàn bộ sự việc, còn đính kèm video trích xuất từ camera theo dõi bên ngoài khách sạn. Cô ả kia giữa đêm leo xuống từ tầng năm, lẻn vào phòng Kỷ Cẩm, mà sở dĩ cô ta phải "nhảy lầu" là vì hành vi chụp lén của cô ta bị phát hiện, cô ta buộc phải trèo ra ngoài trốn, kết quả bị tuột tay rơi xuống. Về phần người đàn ông đã cứu mạng cô ta, người này căn bản không phải phú nhị đại playboy như dân cư mạng đồn thổi, mà là trợ lý mới của Kỷ Cẩm.
Có video làm chứng, lại thêm thông cáo chính thức từ phía Cục Cảnh sát, vụ việc đã hoàn toàn sáng tỏ. Chưa đầy năm phút sau khi bài thanh minh được đăng tải, tổng lượt thích, bình luận và chia sẻ đã vượt mốc một vạn, có thể thấy rõ dư luận đang sôi sục một ngày nay đã đổi chiều với tốc độ chóng mặt.
Tiểu Chu nghĩ lần này Kỷ Cẩm đã thoát nạn, Tiêu Dịch Kiệt hẳn là sẽ rất thất vọng, bởi vậy cậu ta rụt rè lui sang một bên tránh bị giận cá chém thớt. Nhưng Tiêu Dịch Kiệt không hề tức giận, thậm chí còn chẳng tỏ ra bất ngờ...
Gã xoay vòng vòng chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt nhìn xa xăm, tự thì thầm với bản thân: "Hóa ra là trợ lý mới? Haizzz..."
=====
Ekip đã tạo hình xong cho Kỷ Cẩm, đoàn người nhanh chóng khởi hành tới sân bay.
Sau khi lên xe, Kỷ Cẩm tựa hồ còn chưa ngủ đủ, cậu kéo rèm trên xe bảo mẫu, tựa lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần. Túc An vẫn cúi đầu lướt di động, sau một hồi cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cô đổi chỗ sang ghế ngồi bên cạnh Kỷ Cẩm: "A Cẩm, đừng ngủ, chúng ta sắp tới sân bay rồi."
Kỷ Cẩm khẽ nâng hai mí mắt sau đó lại nhắm chặt, tỏ ý chính mình không hề ngủ.
"A Cẩm, kể cho cậu một chuyện."
"Hai cô ả saesangfan đêm qua, một ả lẻn vào phòng cậu, còn một ả đứng dưới đúng không? Cô ả đứng dưới quay được cảnh Tiểu Vũ nhảy qua lan can cứu người rồi bị rơi xuống tầng một, sau đó cô ta up video lên mạng. Hôm qua có một tên blogger lấy video đăng lên rồi bịa chuyện câu view, cậu đã đọc bài đăng ấy chưa?"
Kỷ Cẩm chậm rãi lắc đầu.
"Chưa đọc cũng tốt, sáng nay Tiểu Lưu dùng weibo chính thức của phòng làm việc đăng bài thanh minh, phía cảnh sát cũng có thông cáo, hiện tại mọi việc đã êm xuôi rồi."
Kỷ Cẩm trầm mặc vài giây mới hỏi: "Bọn họ phốt như thế nào?"
Túc An có chút chần chừ, cô gượng gạo chuyển chủ đề: "Ây dà, vẫn là giọng văn quen thuộc của bọn bịa đặt chuyên ăn không nói có ấy mà. Yên tâm đi, chúng ta đã báo cảnh sát, lúc này tên blogger kia đang nhận một đống gạch đá, phải xóa hết bài đăng là lên tiếng xin lỗi rồi. Có điều bọn chúng xóa bài cũng vô dụng, bộ phận pháp vụ của chúng ta đã lưu lại chứng cứ, cứ bịa là kiện, kiện chết chúng nó!"
Mặc dù Túc An đã cố lảng đi nhưng Kỷ Cẩm nhắm mắt lại vẫn có thể tưởng tượng cảnh đám người vô văn hóa thi nhau nhục mạ cậu trên internet.
"Mỗi lần nhìn mặt mày tao lại thấy buồn nôn, nghe bài hát của mày cũng buồn nôn! Mày làm tao ghê tởm chết đi được!"
"Ai nói cho tôi biết vì sao cái cậu này lại nổi tiếng được không? Rốt cuộc cậu ta có tài cán gì? Con cún nhà tôi sủa còn êm tai hơn bài hát này!"
"Mau cút khỏi giới đi, đừng làm bẩn mắt chúng tôi."
"Sao mày còn chưa đi chết đi nhỉ?"
"Đi chết đi..."
"Chết đi..."
Túc An không biết Kỷ Cẩm đang suy nghĩ gì, cô tiếp tục nói: "Chị nói cậu nghe, hiện tại dư luận đang rất ủng hộ cậu, ngay cả Tiểu Vũ cũng được lên hotsearch. Vụ việc này không ảnh hưởng gì đến chúng ta, sự thật rành rành trước mắt, chúng ta đâu có làm gì sai! Chị thấy sau lần này, có khi hợp đồng quảng cáo lại gửi đến nhiều hơn..."
Tuy rằng cô đã tránh nặng tìm nhẹ bằng cách chỉ nhắc đến tình huống sau khi dư luận đảo chiều. Nhưng những gì cô nói là sự thật.
Ngày hôm quá Kỷ Cẩm bị mắng đến là thảm, ngày hôm nay sau khi băng ghi hình và bài thông cáo của Cảnh sát được đăng tải, cư dân mạng liền quay xe ủng hộ và đồng cảm với cậu. Bị saesangfan quấy rối vài tháng, nửa đêm có kẻ đột nhập vào phòng, chưa kể tình trạng bạo lực mạng, quả thực ai nấy đều xót thương đến rơi lệ, người qua đường nghe xong cũng sinh ra vài phần thiện cảm. Ngày hôm qua weibo của Kỷ Cẩm bay màu hơn mười vạn người theo dõi, trưa nay lại tăng thêm hai mươi vạn.
Hơn nữa một người liên quan là Thẩm Kình Vũ cũng đột nhiên trở nên nổi tiếng. #Trợ lý của Kỷ Cẩm cứu người# là đề tài trụ vững trên hotsearch suốt một buổi sáng. Tuy rằng không mấy ai biết Thẩm Kình Vũ mang họ Thẩm, nhưng điều này cũng không làm giảm đi những lời khen ngợi dành cho hành động cao đẹp của anh, cộng với những bình luận lo lắng cho sức khỏe của anh sau khi rơi xuống khỏi ban công.
Kỷ Cẩm chậm chạp không phản ứng lại, Túc An cho rằng đây vẫn là di chứng sau giấc ngủ bù dài. Cô vẫn còn công việc phải xử lý, vì thế cô chỉ kể tóm tắt sự việc rồi quay về hàng ghế trên tiếp tục gọi điện thoại.
Sau khi Túc An chuyển chỗ, Kỷ Cẩm tìm một chiếc mũ lưỡi trai trong balo đội lên đầu. Cậu kéo sụp lưỡi trai che kín mặt, co người ngồi trong góc xe, tự chìm vào bóng tối.
Khi cậu có cảm giác mình sắp bị cắn nuốt sạch sẽ, bỗng một cảm xúc ấm áp chạm lên tay cậu, màn sương dày đặc đang bao vây lấy cậu phút chốc bị xua tan.
Kỷ Cẩm bị dọa một phen, cậu ngơ ngác mở to mắt, phát hiện Thẩm Kình Vũ đã ngồi bên cạnh tự bao giờ, anh đặt một chiếc bình giữ nhiệt vào tay cậu.
"A Cẩm." Thẩm Kình Vũ cất giọng dịu dàng: "Muốn uống chút nước không?"
Kỷ Cẩm chậm chạp lắc đầu.
"Uống một chút đi." Thẩm Kình Vũ mở nắp cốc, một lần nữa đưa tới trước mặt cậu: "Từ lúc ngủ dậy đến giờ cậu vẫn chưa uống ngụm nước nào đâu."
Kỷ Cẩm ngây người trong chốc lát, đầu óc trống rỗng nâng tay nhận chiếc bình.
Thời điểm cậu uống nước, Thẩm Kình Vũ ngồi cạnh âm thầm quan sát. Từ sáng nay... không, phải là từ hôm qua khi trở về từ đồn cảnh sát, động tác và ngữ điệu của Kỷ Cẩm đều chậm chạp hơn so với trước kia, vì sao lại như vậy?
Kỷ Cẩm uống xong liền trả lại chiếc bình cho Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ cất ngược vào balo những vẫn ngồi nguyên bên cạnh Kỷ Cẩm, không hề rời đi. Anh đang tự hỏi nên dùng đề tài gì để bắt chuyện, lại nghe thấy Kỷ Cẩm nhỏ nhẹ gọi tên mình.
"Thẩm Kình Vũ."
"Hửm?"
"Tôi thực sự..." Giọng nói của cậu thì thào như đang nói mơ: "...thực sự khiến người ta chán ghét đến vậy sao?"
Thẩm Kình Vũ choáng váng.
Không, có gì đó không đúng! Kỷ Cẩm bị lời đồn trên mạng đả kích rồi ư? Không phải cậu ấy sẽ hung hăng gõ phím đáp trả, sục sôi ý chí chiến đấu mà mắng mỏ những kẻ đó đến khi bọn họ cầu xin tha thứ ư? Không phải cậu ấy nên tràn đầy tự tin nói "tôi hoàn hảo thế này, sao lại có người không thích tôi" ư? Vì sao cậu ấy lại hỏi như vậy!?
Thẩm Kình Vũ có chút khó xử nhìn Kỷ Cẩm. Tầm mắt vừa chạm nhau, Kỷ Cẩm lập tức né tránh.
Vô số những lời an ủi, hỏi thăm, quan tâm hiện lên trong đầu, Thẩm Kình Vũ không phải người khéo ăn nói, lúc này miệng lưỡi vụng về không biết nên nói gì.
Kỷ Cẩm kéo sụp mũ lưỡi trai, nhắm mắt tỏ vẻ chuẩn bị ngủ tiếp.
Động tác kéo mũ của cậu còn chưa dứt, một bàn tay ấm áp đã bao lấy cổ tay cậu.
"Không đâu, đương nhiên là không phải!" Ngữ khí Thẩm Kình Vũ có chút gấp rút: "Cậu rất tốt, rất được mọi người yêu thích. Tôi, tôi cũng rất thích cậu!" Lúc này giọng nói của anh có chút vang vọng.
Túc An vừa cúp điện thoại chợt nghe hàng ghế phía sau có người đang thổ lộ tình cảm. Cô kinh ngạc quay đầu, đập vào mắt là một màn--- tổng tài bá đạo Thẩm Kình Vũ nắm chặt cổ tay Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm lộ ra khuôn mặt tuấn tú đã ửng hồng.
Túc An: ??? Cô chỉ lơ là một chút, đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Đau đau đau..." Kỷ Cẩm bị tóm hơi chặt, đau đến đỏ bừng mặt. Cậu cố rút tay về, khiếp sợ nói: "Sao lực tay của anh khỏe thế?"
Rõ ràng nhìn Thẩm Kình Vũ giống như không hề dùng sức, vậy mà cổ tay cậu thiếu chút đã bị bóp nát.
Thẩm Kình Vũ lúng túng xin lỗi: "Ừm... xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu..."
Kỷ Cẩm xoa bóp cổ tay bị lằn đỏ, vừa rồi những lời nói độc địa như thủy triều dâng lên tràn ngập trong bộ não cậu, làm cách nào cũng không thể xua đi, lúc này chúng bỗng tan biến sạch sẽ chỉ để lại một điều nghi hoặc duy nhất--- người này đến cả ngón tay cũng cứng vậy sao? Ngoài Muay Thái, Tán thủ và Jujitsu, lẽ nào anh ta còn tu luyện cả bộ môn Thiết Sa Chưởng?