Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 7




Cặp mắt pha lê long lanh của Kỉ Cẩm lúc này bỗng mất đi ánh sáng

---

Khói thuốc lượn lờ quanh văn phòng, một đám người ngồi trước bàn làm việc lướt mạng trong im lặng, không ai phát ra một tiếng động gì.

Trương Cửu đốt hết một điếu thuốc, sau đó lập tức châm điếu tiếp theo. Đồng nghiệp lướt qua sau lưng hắn, thấy chiếc gạt tàn chứa đầy đầu lọc thì không khỏi líu lưỡi: "Hút kinh vậy?"

Trương Cửu rít một hơi thật mạnh: "Sầu quá, tìm suốt buổi sáng chẳng có tin gì hot."

Đây là một công ty giải trí, công việc của Trương Cửu là phụ trách một blog giải trí--- về cơ bản chính là phải thu hút thật nhiều lượt xem. Nhưng hắn lập trang blog này đã mấy tháng, lượng tương tác chỉ ở mức trung bình, mặc dù số follower lên đến hàng trăm ngàn nhưng 90% đều là tài khoản ma được mua bằng tiền, mỗi ngày hắn tự đăng blog tự đọc, trong lòng Trương Cửu không khỏi buồn bực.

Hút được nửa điếu thuốc, Trương Cửu bỗng nhận được tin nhắn từ một nhóm chat. Để hóng được nhiều phốt, hắn phải tham gia rất nhiều hội nhóm diễn đàn bát quái, trong những nhóm chat này thường xuyên có người đăng tin lá cải, có đôi khi hắn sẽ soi được gì đó. Dù sao thì tố chất quan trọng nhất để trở thành một blogger tin vịt chính là phải biết bịa chuyện, chính là kỹ năng chỉ dựa vào một bức ảnh mà thêu dệt ra một câu chuyện. Chỉ cần câu chuyện của anh đủ li kì, rất nhiều sự kiện nhỏ nhặt nhưng có thể leo lên hotsearch.

Trương Cửu thuận tay bấm xem tin nhắn, hắn bỗng bật ngồi thẳng lưng.

Người dùng A: Đệt mợ, vừa rồi tôi được em họ gửi cho video này, nó tải về từ nhóm chat fan. Đêm qua có một cô ả nhảy lầu từ phòng khách sạn của Kỷ Cẩm!

Người dùng A: [Video]

Trương Cửu lập tức bấm xem video.

Khung cảnh trong video là buổi đêm, người này đứng dưới tầng một quay lại cảnh bên ngoài của một tòa nhà xây bằng đá cẩm thạch. Video bắt đầu bằng cảnh một bóng người treo lơ lửng bên ngoài ban công tầng bốn, hai tay người nọ nắm chặt lan can, thoạt nhìn có vẻ sắp rơi xuống.

Mười giây trôi qua, tấm rèm trong phòng được mở tung, ánh sáng rọi ra. Sau đó hai người đàn ông xuất hiện ngoài ban công.

Vì đây là góc quay lén, khoảng cách lại khá xa nên chất lượng video không quá cao. Trương Cửu gần như phải dí sát vào màn hình máy tính mới nhận ra người đứng bên trái mặc quần áo màu vàng quả thực có nét giống Kỷ Cẩm, còn người đứng bên phải là một người hoàn toàn xa lạ.

Hai người nhìn thấy cô gái đang treo lơ lửng phía dưới ban công, người giống Kỷ Cẩm lập tức thò tay muốn kéo cô gái lên, người còn lại có thân thủ cực tốt, thoắt một cái anh ta đã chống tay bật người, sau đó xoay thân đứng ngoài rìa lan can. Ngay khi cô gái kia tuột tay rơi xuống, người nọ đã kịp thời túm lấy cánh tay cô ta.

"Ối!" Trương Cửu nhịn không được mà hô lên. Quá ghê gớm, phản xạ và động tác của người này cực nhanh, hơn nữa một màn này này thực sự quá mạo hiểm.

Nhưng chuyện giật gân hơn còn ở phía sau. Người đàn ông kia bắt được cánh tay cô gái khoảng hai, ba giây, sau đó anh ta lại chủ động nhảy khỏi lan can, cả hai cùng nhau rơi vào không trung!

Một tiếng thét chói tai vang lên, hẳn là giọng hét của cô gái đang quay video. Tiếp theo màn hình rung lắc dữ dội, đoạn video lập tức kết thúc.

Trương Cửu sợ đến ngây người. Một đoạn video dài chưa đến nửa phút nhưng có khối lượng tin tức khổng lồ. Hắn lập tức bấm xem lại từ đầu.

Khi Trương Cửu xem hết lần thứ hai, nhóm chat cũng sắp nổ tung.

Người dùng B: Đó là Kỷ Cẩm thật sao???

Người dùng C: Trời đất ơi, còn đoạn tiếp theo không? Người có qua khỏi không?

Người dùng D: Sao lại là hai nam một nữ? Lại xảy ra chuyện trong phòng khách sạn? Giữa đêm hôm khuya khoắt? Rốt cuộc là chuyện gì???

Người dùng E: Hít hà cho bổ phổi! Người đàn ông ngã xuống kia là ai? Cũng là người nổi tiếng sao?

Trương Cửu cũng ngửi thấy mùi drama. Hắn lập tức kết bạn với tài khoản A kia, hỏi thăm nguồn video và xác minh người xuất hiện trong đó có phải Kỷ Cẩm hay không. Nhưng người dùng A cũng không rõ chân tướng sự việc, cô ta chỉ nói video do em họ cô ta tải về từ nhóm chat của fanclub Kỷ Cẩm, cũng là tin nhắn đã được chuyển tiếp qua vài diễn đàn, chẳng ai biết rõ ngọn nguồn.

Trương Cửu dù sao cũng là blogger chuyên nghiệp, hắn tự có năng lực chắt lọc thông tin. Trước tiên hắn lướt nhanh các trang mạng, phát hiện trước mắt chưa có ai đăng thông tin về vụ việc này, có thể thấy sự việc mới phát sinh gần đây, cánh truyền thông còn chưa đánh hơi được.

Ngay sau đó hắn đi tra cứu lịch trình hai ngày gần đây của Kỷ Cẩm, tìm được một bức ảnh fan chụp Kỷ Cẩm ngoài sân bay sáng ngày hôm qua, so sánh ảnh chụp với video--- đúng vậy, chính là cùng một bộ quần áo!

Trương Cửu "áu" một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế ngồi. Đồng nghiệp trong văn phòng đều bị hắn dọa sợ: "Trương Cửu, anh bị sao vậy?"

Trương Cửu búng tay thật mạnh--- tàn thuốc đã cháy đến đầu ngón tay từ lúc nào, nhưng hắn căn bản không có tâm tư để ý tới vết bỏng.

Hắn đã có một tin tức sốt dẻo! Khẳng định sẽ là một scandal lớn! Hơn nữa bây giờ vẫn chưa ai tung dưa, hắn là người đầu tiên, hắn sắp nổi tiếng rồi!

Không cần do dự thêm, Trương Cửu bắt đầu cắm mặt gõ phím. Hiện tại thời gian là vàng bạc, hắn phải tranh thủ càng sớm càng tốt, dựa vào đoạn video này để biên soạn một chiếc mở bài hút like nhất!

Hai phút sau Trương Cửu đăng video kèm một caption giật gân, còn thuận tay mua thêm gói chạy quảng cáo.

=====

Thẩm Kình Vũ vừa làm xong một tổ chống đẩy, bỗng có tiếng đập cửa truyền tới. Anh vội vàng đứng dậy mở cửa.

Đứng ở cửa chính là Túc An với vẻ mặt khá nghiêm trọng, cô ngó vào nhìn quanh phòng: "A Cẩm đâu?"

"Sáng nay về đến nơi liền đi thẳng vào phòng, cậu ấy nói phải ngủ bù, từ lúc ấy vẫn chưa trở ra."

Túc An nhìn cửa phòng ngủ của Kỷ Cẩm, quả nhiên vẫn im lìm.

Thẩm Kình Vũ hỏi: "Chị An, có chuyện gì sao?"

Túc An cau mày do dự hai giây, nhấc chân bước về phía sofa.

Cho tới bây giờ, Thẩm Kình Vũ chưa từng thấy Túc An tỏ ra nghiêm trọng đến vậy, anh vội đóng cửa đi theo cô.

Hai người ngồi xuống sofa, Túc An lấy điện thoại gạt gạt sau đó đưa cho Thẩm Kình Vũ: "A Cẩm vẫn ngủ thì tốt. Chuyện này tạm thời cứ giữ kín, đừng nói cho cậu ấy biết vội, nghĩ cách ngăn không để cậu ấy lên mạng, chờ chị xử lý xong sẽ thông báo cho cậu ấy."

Thẩm Kình Vũ ngơ ngác đón lấy chiếc điện thoại, nội dung mà Túc An đã mở sẵn cho anh xem là một bài đăng của một blogger có tên "Vén Màn Showbiz". Anh đọc hai dòng caption, nhất thời sợ đến ngây người: "Cái gì???"

Bài đăng này có đính kèm video, Thẩm Kình Vũ bấm chạy sau đó nhận ra đây hẳn là một đoạn video do cô ả saesangfan đứng dưới lầu quay lại. Sáng nay cảnh sát đã yêu cầu cô ta xóa hết toàn bộ hình ảnh và video trong di dộng, nhưng lúc này trên mạng lại lan truyền một đoạn video ba mươi giây, chứng tỏ trước khi tới Cục cảnh sát cô ta đã kịp phát tán nó!

Xem xong video, hồi lâu sau Thẩm Kình Vũ mới rít qua kẽ răng một câu: "... Tên này là ai? Gã đang nói bậy bạ đúng không?"

Thấy bộ dạng ngỡ ngàng của anh, Túc An dù đang tức cũng phải bật cười: "Tất nhiên là bịa chuyện, mỗi ngày đều có mấy ngàn mấy vạn kẻ điên sủa bậy trên mạng, chị cũng muốn biết mục đích của bọn họ là gì!"

Weibo Vén Màn Showbiz viết, rạng sáng hôm qua có một cô gái nhảy lầu tự vẫn từ ban công phòng khách sạn của Kỷ Cẩm, lúc ấy trong phòng trừ cô gái xấu số và Kỷ Cẩm còn có một nam nhân lạ mặt. Theo một nguồn tin thân cận, người lạ mặt kia rất có thể là con trai của chủ tịch một tập đoàn có tiếng trên thị trường, cũng là một tay chơi phú nhị đại có tiếng trong giới giải trí.

Bài đăng này dùng rất nhiều từ như là "có thể, có lẽ, nghe nói,...", chủ blog tỏ vẻ chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng kì thực gã lại ám chỉ rất rõ ràng cho người đọc. Tay chơi phú nhị đại, hai nam một nữ, cô gái nhảy lầu lúc nửa đêm... Mười người đọc dòng caption này, chín người sẽ tự não bổ ra một kịch bản giống hệt nhau.

Thẩm "phú nhị đại rởm" Kình Vũ bình thường vốn là một người ít lên mạng, anh hoàn toàn không hiểu ngón nghề của mấy tên blogger này: "Sao gã lại nói em là phú nhị đại? Hay là nhận nhầm người? Để em liên lạc với gã đính chính lại."

"Không, cậu không cần xen vào. Công ty chúng ta có phòng quan hệ xã hội chuyên phụ trách mảng này, để bọn họ xử lý." Túc An thấy bộ dạng hoang mang của Thẩm Kình Vũ thì có chút hối hận vì đã đưa anh xem thứ này.

Cô thu hồi di động: "Bỏ qua đi, cậu đừng để bụng làm gì. Cũng đừng nói cho A Cẩm. Có chuyện gì chị sẽ trao đổi với cậu sau."

Thẩm Kình Vũ gật đầu.

Túc An thở dài đứng dậy rời đi.

...

Thời điểm từ Cục cảnh sát quay về, Túc An vốn định đổi sang khách sạn khác, nhưng Kỷ Cẩm nói cậu quá mệt mỏi không muốn xáo trộn nhiều nên từ chối chuyện này. Cậu thực sự đã kiệt sức, một giấc này ngủ liên tục một ngày một đêm.

Sáng hôm sau Túc An lại tới gõ cửa, người mở cửa vẫn là Thẩm Kình Vũ.

Túc An hỏi: "A Cẩm đâu?"

Thẩm Kình Vũ chỉ cửa phòng ngủ.

Túc An hướng mắt quan sát, phát hiện cửa phòng Kỷ Cẩm vẫn đóng chặt như cũ: "Vẫn chưa dậy?"

"Cậu ấy còn chưa ra khỏi phòng." Thẩm Kình Vũ nhớ tới sắc mặt không tốt của Kỷ Cẩm trên đường về hôm qua: "Hay là cậu ấy bị ốm?"

Túc An ngược lại không quá lo lắng, cô vừa bước vào phòng vừa giải thích: "Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ như vậy. Lúc bận rộn có thể không ngủ vài ngày, hết bận rồi ngủ bù một thể. Lần kỉ lục nhất cậu ấy nằm trong phòng liên tục năm ngày, chị còn sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì..."

Thẩm Kình Vũ nghe vậy thì nhíu mày. Sao có thể ngủ bù như vậy? Trừ khi có siêu năng lực dị thường, nếu không sẽ rất hại sức khỏe.

Túc An tới trước cửa phòng gõ cửa hai lần, không có tiếng đáp lại. Cô trực tiếp vặn tay nắm, Kỷ Cẩm không hề bấm khóa. Trong phòng im lìm, giữa bóng tối có thể lờ mờ nhìn ra một bóng người đang nằm trên giường--- Kỷ Cẩm quả nhiên còn đang ngủ.

Túc An bước tới cửa sổ kéo rèm, ánh sáng tràn vào phòng. Cô lại tới bên giường lay bả vai Kỷ Cẩm: "Dậy thôi, makeup và stylish đều đang chờ ngoài kia, hôm nay phải chụp một bộ ảnh ngoài sân bay."

Kỷ Cẩm bị lắc như một con rối, nhưng cậu vẫn không hề tỉnh lại.

Túc An xắn tay áo, dùng lực thêm một chút, không quên niệm chú như gọi hồn: "Dậy thôi, dậy thôi nào... Cậu mau dậy cho chị..."

Kỷ Cẩm không một chút phản ứng.

Chiêu gọi hồn không thành công, Túc An đổi sang chiêu khác, bắt đầu tận tình khuyên bảo: "A Cẩm, nếu cậu còn không chịu dậy chúng ta sẽ muộn giờ lên máy bay. Không tới kịp hoạt động buổi chiều sẽ phải đền hợp đồng cho bên tổ chức sự kiện. Cậu quên điều khoản mà cậu kí với công ty sao?"

Mí mắt Kỷ Cẩm hơi rung rinh, nhưng chân tay vẫn bất động.

"... Họ Kỷ kia, nếu cậu còn chầy cối chị sẽ kể hết mấy chuyện hồi nhỏ của cậu cho Thẩm Kình Vũ nghe! Để chị xem nào, bắt đầu từ năm bảy tuổi đi--- Tiểu Vũ à, hồi A Cẩm bảy tuổi ấy mà..."

Chưa đầy ba giây Kỷ Cẩm đã mở trừng mắt, cậu chậm rãi liếc qua khuôn mặt Túc An và Thẩm Kình Vũ. Khoảnh khắc ấy cả Túc An và Thẩm Kình Vũ đều cảm thấy một cỗ khí lạnh đập vào mặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thẩm Kình Vũ: Tôi bị oan!

Ngoài ý muốn chính là Kỷ Cẩm không hề nổi giận, cậu chỉ đeo khuôn mặt nặng như chì ngồi dậy trên giường. Cậu hơi ngẩn ngơ trong chốc lát, rốt cuộc cũng vén chăn trèo xuống.

Túc An như được ân xá, lập tức nháy mắt với Thẩm Kình Vũ: "Cậu ra ngoài gọi mọi người vào đi."

Không bao lâu sau, một đội ngũ chuyên viên mang theo túi lớn túi nhỏ lần lượt kéo vào phòng, bắt đầu vây quanh Kỷ Cẩm thao tác.

Thẩm Kình Vũ hết nhiệm vụ, yên lặng lui về góc phòng.

Stylish lấy ra vài bộ trang phục, bước tới khoa tay múa chân ướm lên rồi bỏ xuống, thợ trang điểm bắt đầu bôi vẽ các thứ lên mặt Kỷ Cẩm, còn Kỷ Cẩm chỉ ngồi bất động tùy ý để bọn họ xử lý.

"A Cẩm." Túc An ngồi một bên bắt chuyện: "Cảnh sát đã gọi cho chị, hai ả saesangfan kia lên mạng mua thông tin đặt phòng của cậu. Có hẳn một đường dây buôn bán thông tin người nổi tiếng, chị nghi trong khách sạn này có nhân viên thông đồng. Cụ thể thế nào cảnh sát vẫn đang điều tra."

"Cô ả nhảy từ ban công phòng cậu đã thuê một phòng ngay trên tầng năm, khách sạn nói chính cô ta tự trèo xuống. Dù sao chị thấy bảo an nơi này quá kém, lần sau chúng ta cạch mặt..."

Cô nói liến thoắng một hồi, Kỷ Cẩm vẫn thờ ơ như ban đầu, giống như cậu chẳng hề quan tâm đến việc này.

Túc An thấy không cần nhiều lời thì đứng lên đi về phía Thẩm Kình Vũ.

"Xem ra cậu ấy vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, haizzz... gần đây lịch trình dày đặc." Túc An nhỏ giọng nói với Thẩm Kình Vũ: "Lúc cậu ấy thiếu ngủ sẽ như vậy, tâm trạng đi xuống, không thích giao tiếp. Sau này gặp trường hợp như vậy cậu đừng làm phiền cậu ấy, cứ để cậu ấy tự điều chỉnh, dần dần cậu ấy sẽ khá lên."

Thẩm Kình Vũ nhìn Kỷ Cẩm ngồi thẫn thờ giữa đám người tất bật, anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu. Không rõ có phải do góc đứng hay không, anh phát hiện cặp mắt pha lê long lanh của Kỷ Cẩm lúc này bỗng mất đi ánh sáng.