Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 14




Tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh, không có ý gì khác...

---

Trước khi tiến vào Thẩm Kình Vũ có chút căng thẳng, anh sợ nhìn thấy hình ảnh kích thích nào đó. Trong lòng Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm là tượng đài với vầng hào quang rực rỡ, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý nhìn thần tượng của mình nude đâu! Cũng may phía sau cánh cửa Kỷ Cẩm vẫn mặc quần áo chỉnh tề.

Cậu đang thử một chiếc hoodie trắng tinh, chiếc áo này nhìn kiểu dáng từ phía trước vô cùng đơn giản, nhưng sau lưng lại cách điệu một chút. Một phần vạt áo may thành nếp gấp và thêm hai chiếc cúc, có thể cài vào hoặc tháo ra để mặc thành hai kiểu khác nhau. Nhưng chiếc cúc nằm ở vị trí khá cao, Kỷ Cẩm không thể tự tay cài tháo nên phải cầu cứu Thẩm Kình Vũ.

Loại quần áo thiết kế theo kiểu không để chính chủ tự mặc này khiến Thẩm Kình Vũ yên lặng cảm khái một chút, có lẽ cả đời này anh sẽ đứng ngoài vòng xoáy thời trang, sau đó anh mới tiến lên giúp Kỷ Cẩm cài cúc.

Phòng thay đồ không lớn, hai người đàn ông cao hơn mét tám buộc phải đứng sát vào nhau. Cài xong hai chiếc cúc, Thẩm Kình Vũ ngước mắt lập tức nhìn thấy vành tai Kỷ Cẩm. Da thịt câu rất mỏng, trắng đến mức gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt ẩn hiện bên dưới.

Kỷ Cẩm như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhưng dễ vỡ. Thẩm Kình Vũ nghĩ thầm, có lẽ gần đây anh đã quen với vai trò là một vệ sĩ, cho nên ngoài sự sùng bái và yêu thích, trong lòng anh còn nảy sinh ý muốn bảo vệ người này. Điều này khiến anh thường xuyên không yên tâm một cách khó tả đối với tình trạng hiện tại của Kỷ Cẩm.

Ngay khi Thẩm Kình Vũ còn đang thất thần, Kỷ Cẩm đã nhìn vào gương sau đó nâng tay sửa lại kiểu tóc bị rối vì đội mũ. Trung tâm thương mại chỉ bật điều hòa vừa đủ mát, bởi vì quá nóng nên Kỷ Cẩm xắn tay áo lên rất cao làm lộ ra toàn bộ cánh tay.

Vì thế khi những vết sẹo đã nhạt màu đến mức gần như vô hình nằm chằng chịt nơi tiếp nối giữa cánh tay và cẳng tay của cậu lọt vào đáy mắt Thẩm Kình Vũ, anh sững sờ trong chốc lát, ánh mắt như đông cứng lại.

Kỷ Cẩm sửa xong kiểu tóc, tự khen ngợi bản thân một phen rồi quay sang chuẩn bị hỏi ý kiến Thẩm Kình Vũ. Ánh mắt hai người giao nhau trong gương, Kỷ Cẩm phát hiện vệ sĩ nhà mình đang đeo một bộ mặt khá nghiêm trọng.

"Anh làm sao thế?"

Một lát sau Thẩm Kình Vũ mới thu hồi tầm mắt, anh lắc đầu: "Không sao, hơi nóng thôi."

Kỷ Cẩm không hiểu chuyện gì, đút hai tay vào túi áo tạo dáng một cách thoải mái: "Cái này ok không?"

Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Đẹp."

Kỷ Cẩm nghiêng người để lộ một phần gương, toàn thân Thẩm Kình Vũ cũng hiện ra trong gương. Cậu ngắm một đường từ bờ vai rộng xuống hai chân rắn chắc thon dài của vệ sĩ nhà mình, càng nhìn càng hài lòng.

"Bộ đồ này cũng hợp với anh lắm. Anh thay bộ tiếp theo đi."

Vì thế Thẩm Kình Vũ lui ra ngoài, trở lại phòng thay đồ ban đầu của mình.

Rất nhanh Kỷ Cẩm đã thay đồ bước ra, cậu phát hiện Thẩm Kình Vũ đứng ngay bên ngoài. Anh cũng không đổi bộ quần áo thứ hai mà đang mặc trên người đồ của mình.

Kỷ Cẩm có chút khó hiểu: "Sao không thử cả mấy thứ tôi chọn cho anh? Không thích à?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu.

Thấy vậy Kỷ Cẩm cũng không miễn cưỡng, cậu cầm bộ đồ anh vừa thử bước về phía quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán. Nhưng vừa đi hai bước cậu đã bị Thẩm Kình Vũ kéo lại.

"A Cẩm." Thẩm Kình Vũ mím môi tựa hồ đang suy nghĩ cách diễn đạt sao cho phù hợp: "Nếu cậu thấy tôi mặc bộ này hợp, chờ tôi gom đủ tiền rồi tự mua sau."

Kỷ Cẩm cau mày có vẻ phật ý: "Không cần, tôi mua tặng anh mà."

Cậu vẫn muốn ra thanh toán, thế nhưng Thẩm Kình Vũ không buông tay: "Cảm ơn cậu... Chỉ là tôi không thể nhận."

"Vì sao?" Kỷ Cẩm không hiểu.

Thẩm Kình Vũ đành trả lời thật lòng: "Nhận món quà đắt như vậy, trong lòng tôi có gánh nặng."

"Gánh nặng gì chứ? Tôi muốn tặng anh một bộ đồ, như vậy tôi sẽ rất vui, anh chỉ cần nhận quà là được."

Lời thoại như tổng tài bá đạo này khiến Thẩm Kình Vũ dở khóc dở cười. Anh bỗng nhớ lại câu chuyện bị người khác đâm vào đuôi xe mà Kỷ Cẩm vừa kể hồi sáng, cậu vậy mà tự bỏ tiền sửa xe. Có phải do thu nhập của cậu rất cao, cho nên đối với ai cậu cũng hào phóng như vậy?

Có lẽ do không quen với cách sống tiêu tiền như nước, trong lòng Thẩm Kình Vũ có chút tư vị khó nói.

"Tôi đã vào nghề hơn ba năm, từng làm việc với hàng chục nhân viên khác nhau." Kỷ Cẩm nói: "Nhưng tôi thích anh nhất. Tôi muốn đối xử thật tốt với anh, không có ý gì khác đâu."

Trái tim Thẩm Kình Vũ hẫng nửa nhịp, anh cảm thấy vành tai nóng bừng. Rõ ràng trước mỗi lần lên đài tỉ thí, anh chưa bao giờ có trạng thái hồi hộp, vậy mà chỉ bằng hai câu nói, Kỷ Cẩm đã hạ đo ván anh!

"Chỉ là tôi chưa làm được gì cho cậu, nhận quà sẽ làm tôi áy náy..." Thẩm Kình Vũ sờ vành tai theo bản năng, vắt óc nghĩ cách giải quyết sao cho hợp tình hợp lý: "Hay là, chờ đến sinh nhật tôi đi, cậu tặng quà sinh nhật cho tôi là được?"

"Quà sinh nhật?" Kỷ Cẩm có vẻ xuôi xuôi: "Bao giờ đến sinh nhật anh?"

"Ngày mùng 2 tháng 1."

"Mùng 2 tháng 1??? Bây giờ mới là tháng 3!!! Vậy phải chờ tới sang năm sao?"

Thẩm Kình Vũ nở nụ cười: "Ừm đúng vậy, nhanh ấy mà."

Kỷ Cẩm: "..." Nhanh cái đầu anh!

Thẩm Kình Vũ thử giằng lại bộ đồ trên tay Kỷ Cẩm, chờ đến tháng 1 sang năm Kỷ Cẩm hẳn là sẽ quên đi anh. Nếu khi đó bọn họ còn giữ liên lạc, Kỷ Cẩm vẫn muốn tặng quà cho anh, hẳn anh đã đủ năng lực mua quà đáp lễ. Nhưng Kỷ Cẩm không có ý định buông tay. Hai người âm thầm đấu sức, nhưng cũng không dám dùng sức, dù sao nếu xé rách quần áo sẽ phải bồi thường.

Thẩm Kình Vũ dùng ánh mắt khẩn thiết: Tiểu tổ tông của tôi ơi mau buông tay đi, gần một vạn tệ đấy!

Kỷ Cẩm dùng ánh mắt giận dữ: Có vài ngàn tệ mà thôi, sao lại cấm tôi mua! Tức chết đi được!

Giằng co một lát, cuối cùng vẫn là Kỷ Cẩm buông tay trước.

Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh định treo bộ đồ lên giá nhưng nhân viên cửa hàng đã vội tiếp nhận: "Để tôi giúp anh."

Thẩm Kình Vũ lịch sự nói cảm ơn, anh quay về bên cạnh Kỷ Cẩm, khôi phục lại bộ dạng ôn hòa thường ngày: "Trưa rồi, cậu có đói không? Chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Tâm tình phấn khởi của Kỷ Cẩm bị tạt một gáo nước lạnh, cậu cau mày hậm hực: "Không đi nữa, về!"

Nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ lái xe đưa Kỷ Cẩm về tới khu biệt thự, khệ nệ xách đống mô hình gấu lên tầng.

Sau khi vào nhà, Thẩm Kình Vũ hỏi: "Mấy con gấu này bày ở đâu?"

Kỷ Cẩm chỉ vào góc tường: "Anh cứ để tạm chỗ đó đi, chờ tôi mua tủ mới rồi bày lên kệ sau."

Thẩm Kình Vũ tuân lệnh thả đống túi vào góc nhà.

Không còn việc gì khác anh liền chuẩn bị rời đi, chiều nay Thẩm Kình Vũ muốn đi loanh quanh tìm phòng cho thuê gần khu này. Trước khi ra cửa, Kỷ Cẩm bỗng gọi anh quay lại, cậu tiến đến huyền quan mở ngăn kéo tủ lục lọi gì đó, lát sau cậu đưa anh một tấm thẻ: "Anh cầm đi. Đây là thẻ cư dân của khu này, về sau anh cứ tự quét thẻ rồi đi thang máy lên."

Khu biệt thự cao cấp mà Kỷ Cẩm sống có thang máy riêng cho từng hộ, mỗi thang trực tiếp chạy thẳng lên từng nhà. Nhưng giờ phút này Thẩm Kình Vũ không quá chú ý đến tấm thẻ, ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào ngăn kéo vừa bị Kỷ Cẩm đóng vào.

Vài giây sau anh lấy lại tinh thần, hỏi: "A Cẩm, ngày kia mấy giờ khởi hành?"

"Mười giờ sáng, nhưng anh đến sớm một chút giúp tôi sắp xếp hành lý."

"Được, vậy tôi đi đây."

Kỷ Cẩm có vẻ không quá hào hứng, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, cậu trực tiếp quay người tiến vào phòng làm việc.

Sau khi vào thang máy, Thẩm Kình Vũ cất tấm thẻ mà Kỷ Cẩm vừa đưa anh, trong lòng rối bời không yên. Buổi sáng hôm nay có hai việc khiến anh bận tâm.

Thứ nhất là khi Kỷ Cẩm mở ngăn kéo tìm thẻ thang máy cho anh, Thẩm Kình Vũ phát hiện bên trong có một tấm bằng lái, anh chưa nhìn kỹ nên không thể xác định đó có phải bằng lái của Kỷ Cẩm hay không? Nhưng nếu đúng, vậy vì sao Kỷ Cẩm không chịu lái xe?

Thứ hai là những vết sẹo trên cánh tay Kỷ Cẩm mà Thẩm Kình Vũ vô tình nhìn thấy trong phòng thay đồ. Chúng đều đã lành hẳn, vừa nhìn liền biết đó là vết thương do dao lam hoặc vật sắc nhọn gì đó gây ra, có lẽ chúng đã xuất hiện cách đây một thời gian, nhưng Kỷ Cẩm không phải tạng người lưu sẹo lâu, cho nên chúng gần như sắp biến mất. Hơn nữa đều là vết rạch ở nơi tiếp giáp cánh tay và cẳng tay, không quá lộ liễu, nếu không đứng gần e là rất khó nhận ra...

Những vết sẹo này vì sao lại xuất hiện trên người Kỷ Cẩm? Có người làm cậu bị thương? Hay là, Kỷ Cẩm tự rạch tay chính mình?

Trong lòng Thẩm Kình Vũ ngổn ngang suy nghĩ, mãi đến khi di động đổ chuông hồi lâu anh mới giật mình bừng tỉnh.

Anh với tay tìm điện thoại, thấy tên người gọi đến là "Thầy Lý" thì có chút sửng sốt, lập tức ấn nút nghe.

"Thầy ạ?"

"Thằng nhóc thối này, gần đây bận gì rồi? Có tập luyện đàng hoàng không đấy?"

Thẩm Kình Vũ có chút chột dạ: "Có thưa thầy, ngày nào con cũng hoàn thành giáo án."

"Thật không đấy?" Lý Vinh Quang tra hỏi đầy hoài nghi: "Hôm nay con gái cho thầy xem một video trên mạng, cái gì mà cô gái nhảy lầu từ ban công phòng khách sạn của một cậu ca sĩ nào đó. Thầy xem video thấy một tên na ná con, có liên quan gì đến con không đấy?"

Thẩm Kình Vũ không biết cách nói dối, anh đành giương mắt nhìn trời: "Chắc là... chắc là con đấy ạ."

"... Thật sự là con??? Con bé nói con nhận làm trợ lý cho ngôi sao ca nhạc? Con đang làm cái quái gì vậy?"

Thẩm Kình Vũ suýt thủng màng nhĩ vì tiếng rống của Lý Vinh Quang, anh vội bỏ điện thoại ra xa vài phân: "Cậu ấy tên là Kỷ Cẩm ạ."

"Kỷ Cẩm? Kỷ Cẩm gì?" Giọng nói trong điện thoại dừng lại vài giây, sau đó tựa như ý thức được Kỷ Cẩm là tên của "ngôi sao ca nhạc" kia, thanh âm Lý Vinh Quang trong nháy mắt lại nâng cao một quãng tám, thiếu chút nữa ông thét lạc giọng: "Thằng nhóc thối, giải đấu tháng bảy con có định thi hay không?"

"Đương nhiên là có ạ." Thẩm Kình Vũ đã rời khỏi tiểu khu, anh cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của những người đi đường nên đành bất đắc dĩ quay đầu đi về phía vắng vẻ: "Gần đây con hơi kẹt tiền nên phải tìm một công việc tạm thời. Chờ đấu thắng giải tháng bảy con sẽ thôi việc..."

"Kẹt tiền? Kẹt bao nhiêu? Chẳng lẽ vài năm qua con không dành dụm gửi ngân hàng được chút nào??? Chỉ còn ba tháng là đến giải, thời điểm này còn làm thêm làm nếm cái gì? Nhanh chóng quay về tập luyện đi!"

Thẩm Kình Vũ cười khổ trong lòng.

Lý Vinh Quang thấy anh không nói lời nào thì càng thêm nghi hoặc: "Thực sự thiếu thốn đến vậy? Giải Thái Lan đợt trước không phải con được thưởng rất nhiều sao?... Thôi bỏ đi, mấy người trẻ tuổi các con ấy mà, chi tiêu chẳng bao giờ tính toán! Có cần thầy giúp đỡ không?"

"Không đâu thưa thầy."

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Lý Vinh Quang bất đắc dĩ: "... Cái tên nhóc này..."

"Thầy Lý!" Thẩm Kình Vũ ngắt lời ông: "Thầy yên tâm, giải tháng bảy con rất tự tin, con nhất định sẽ thắng!"

"Thầy biết con rất có bản lĩnh, nhưng đã bao lâu con không thi đấu rồi? Cũng không có ai dẫn dắt con tập luyện bài bản, liệu con có duy trì được phong độ không? Cho dù giải sắp tới con có cửa thắng rất cao, nhưng con không thể khinh địch! Thầy mất rất nhiều công sức mới tìm được cơ hội này cho con, nếu con không nắm chắc thì tương lai định thế nào? Con đã hai mươi tư rồi..."

"Con biết rồi, con biết rồi thưa thầy!" Thẩm Kình Vũ biết dùng lời nói rất khó làm yên lòng Lý Vinh Quang. Anh chỉ có thể nói từng chữ như đang thực hiện lời thề: "Thầy, cơ hội lần này do chính con nhờ thầy giúp đỡ tìm kiếm, sẽ không có ai coi trọng nó hơn con, con biết mình cần phải làm gì ạ."

Lý Vinh Quang rơi vào trầm tư.

Thật lâu sau ông mới thở dài một hơi: "Thôi tùy con tính toán, thầy chưa bao giờ quản được con! Thầy đã sưu tầm toàn bộ tư liệu và video thi đấu của các đối thủ nặng kí giải này, mấy hôm nữa gửi sang cho con."

Thẩm Kình Vũ cũng không thừa nhận rằng anh đã tự chuẩn bị xong công đoạn này, anh chỉ cười nói: "Cảm ơn thầy, thầy là tốt nhất."

Lý Vinh Quang hừ một tiếng, không buồn đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Thẩm Kình Vũ bất đắc dĩ cất điện thoại, anh nâng tay ấn nhẹ mi tâm, rảo bước về phía trung tâm môi giới bất động sản.