Phòng thử đồ
---
Sáng sớm ngày tiếp theo, Thẩm Kình Vũ được lái xe tới đón, bọn họ cùng tiến vào tiểu khu nhà Kỷ Cẩm. Không bao lâu sau, Kỷ Cẩm đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang kín mít đi từ trên lầu xuống.
Mở cửa xe bước vào, Kỷ Cẩm tháo kính và khẩu trang, báo địa chỉ trung tâm bảo dưỡng xe cho tài xế. Cậu quay đầu phát hiện Thẩm Kình Vũ đang nhìn mình chằm chằm.
"A Cẩm, hôm qua cậu ngủ không ngon sao?" Thẩm Kình Vũ hỏi. Sắc mặt Kỷ Cẩm thoạt nhìn không quá tốt, tuy ánh mắt vẫn sáng ngời nhưng có thể nhận ra vài tia máu.
"Tàm tạm." Kỷ Cẩm ngồi vắt chân dựa vào lưng ghế: "Đêm qua đột nhiên có linh cảm, sau khi anh về tôi đã hoàn thiện ca khúc kia, cho nên chỉ ngủ được hai, ba tiếng gì đó."
"Vậy cậu có mệt không?" Thẩm Kình Vũ có chút lo lắng cho sức khỏe của Kỷ Cẩm. Từ khi anh nhận công việc vệ sĩ này, trừ lần Kỷ Cẩm ngủ sâu đến mức Túc An phải làm đủ trò mới đánh thức được cậu, còn lại tựa hồ cậu ngủ rất ít.
"Không mệt đâu, tôi quen rồi, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng là đủ."
Thẩm Kình Vũ nhíu mày. Ba tiếng? Lượng công việc lớn như vậy mà chỉ ngủ ba tiếng, thật sự rất có hại cho sức khỏe.
Khi bọn họ khởi hành đã qua giờ cao điểm, đường đi khá thông thoáng, chẳng bao lâu sau đã tới trung tâm bảo dưỡng xe. Kỷ Cẩm lại đeo kính râm và khẩu trang xuống xe, cậu phất tay ra hiệu cho tài xế đánh xe về trước.
Sau khi vào gara Thẩm Kình Vũ vẫn luôn theo sát Kỷ Cẩm, anh thấy cậu xuất trình đăng kí xe với nhân viên bảo dưỡng. Bọn họ được nhân viên dẫn tới bãi đỗ phía sau, rất nhanh Kỷ Cẩm đã tìm thấy xế yêu của mình--- một con Lamborghini dòng thể thao màu tím phản quang, thân xe được cấu tạo từ các khối lập thể, nước sơn sáng bóng và đẹp mắt như một viên ngọc trai. Sự kiêu ngạo và xa hoa toát lên từ chiếc xe, Thẩm Kình Vũ từ trước tới nay chỉ bắt gặp hình ảnh này trên TV.
Kỷ Cẩm đi hai vòng quanh thân xe, cẩn thận kiểm tra lại chỗ vỏ xe từng bị đâm móp, lại trèo lên bật thử tất cả các tính năng. Sau khi xác định xe đã được bảo dưỡng hoàn hảo, cậu nhảy xuống đưa chìa khóa cho Thẩm Kình Vũ: "Anh lái đi."
Chiếc chìa khóa xe nóng bỏng như củ khoai lang trên tay Thẩm Kình Vũ, anh ngơ ngác: "Cái này, tôi không biết lái đâu."
"Không biết lái ư?" Kỷ Cẩm nhíu mày: "Anh có bằng lái xe mà?"
"Có thì vẫn có, nhưng đã một năm nay tôi chưa động vào vô lăng..." Quan trọng hơn là, anh chưa từng trèo lên một con xe có giá hơn năm vạn! Mà giá trị chiếc xe này, thoạt nhìn phải có thêm hai số 0 phía sau!
"Không sao đâu." Kỷ Cẩm dứt khoát mở cửa ghế phụ ngồi lên xe: "Một năm chứ đâu phải mười năm, chẳng lẽ anh có thể quên chân nào là chân ga, chân nào là chân phanh? Mau lên xe đi thôi."
Thẩm Kình Vũ rơi vào tình huống không có trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi vào ghế lái.
Sau khi lên xe anh chần chừ mãi không nổ máy, ngược lại còn sờ soạng bên cạnh chỗ ngồi một lúc lâu. Kỷ Cẩm cảm thấy khó hiểu: "Anh tìm gì thế?"
Bàn tay cầm chìa khóa của xe của Thẩm Kình Vũ bắt đầu đổ mồ hôi: "Ổ khóa đâu?"
"Anh định làm gì?"
Thẩm Kình Vũ cực kì ngốc bạch ngọt, anh nghiễm nhiên nói: "Không cắm chìa khóa thì khởi động xe thế nào?"
Kỷ Cẩm muốn nói lại thôi, cậu vươn người ấn nút khởi động. Chỉ nghe tiếng động cơ gầm lên một tiếng, chiếc Lamborghini thể thao đã sẵn sàng chuyển bánh.
Thẩm Kình Vũ cảm thấy mình như bà ngoại Lưu lần đầu bước vào Đại Quan Viên, cười không được, khóc không xong. Anh giơ bàn tay đang cầm chìa khóa ra trước mặt Kỷ Cẩm, thành tâm và khẩn thiết nói: "Thôi, hay là cậu lái đi. Trước kia tôi chỉ từng lái con Santana đời 2000 đã qua sử dụng, xe này tôi thực sự không biết lái đâu."
Điều này có vẻ nằm ngoài dự liệu của Kỷ Cẩm, hai hàng lông mày của cậu nhíu chặt như sắp thắt nút. Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc chìa khóa hồi lâu, cuối cùng cậu cũng không nhận lấy.
"Tôi cũng không lái được đâu." Cậu tránh đi tầm mắt.
"Vì sao?"
"Tôi bị mất bằng lái rồi."
Thẩm Kình Vũ hơi ngẩn người. Mất bằng lái? Đây là lý do kì cục gì?
"Loại xe tồi tàn vậy mà anh vẫn có thể điều khiển được vậy thì xe xịn càng dễ lái. Để tôi dạy anh cách thao tác, anh cứ lái chầm chậm về nhà là được." Kỷ Cẩm chỉ xuống phía dưới: "Chân phanh kia, bên này là chân ga, có phân biệt được không?" Cậu lại sờ sang bảng điều khiển trung tâm: "Đây là phanh tay, đây là cần số, mỗi nút bấm trên cần là một chức năng riêng, có cần tôi giới thiệu lại không?"
Thẩm Kình Vũ: "..."
"Đây là xi-nhan, đây là cần gạt nước, đây là đèn báo sự cố, đây là điều hòa. Muốn điều khiển gương chiếu hậu thì bấm vào đây, nút bên dưới là công tắc điều chỉnh ghế ngồi. Chỉ cần thuộc những chức năng cơ bản này là có thể lái xe, mấy cái phức tạp khác tạm thời có thể bỏ qua, đến tôi cũng chưa tìm hiểu hết đâu. Còn vấn đề gì khác không?"
Thẩm Kình Vũ: "..."
Tuy trong lòng đang rất căng thẳng nhưng anh vốn không phải kiểu người hay tìm đủ mọi lý do để thoái thác. Hơn nữa, các loại máy móc hiện đại có sức hấp dẫn rất lớn đối với người trẻ tuổi, cho nên Thẩm Kình Vũ nghiến răng quyết định nhận kèo này. Trước tiên anh thử bật tắt những chức năng cơ bản mà Kỷ Cẩm vừa hướng dẫn, phát hiện quả thực rất dễ sử dụng. Sau đó anh thắt dây an toàn, hít một hơi thật sâu và bắt đầu đạp ga.
Rời khỏi trung tâm bảo dưỡng, Thẩm Kình Vũ di chuyển với tốc độ cực chậm, an toàn là trên hết, anh lái một chiếc siêu xe với vận tốc của xe kéo. Vì đi chậm nên Thẩm Kình Vũ hơi lo lắng những xe phía sau sẽ mất kiên nhẫn mà bấm còi, nhưng rất nhanh anh đã phát hiện bản thân suy nghĩ nhiều rồi--- tất cả xe trên đường đều đi vòng để tránh xe bọn họ, mặc kệ là ai nhìn thấy một xế hộp đắt tiền như vậy đều sẽ né xa, chỉ cần xước sơn một chút là tới công chuyện!
Thẩm Kình Vũ nhìn xe trước xe sau đều dạt sang nhường đường cho mình thì bỗng cảm thấy hơi nghi hoặc.
"A Cẩm." Thẩm Kình Vũ dùng giọng điệu lơ đãng hỏi thăm: "Trước đây cậu bị đụng xe thế nào vậy? Có nghiêm trọng không?"
"Bị người khác tông vào đuôi xe, không nghiêm trọng lắm."
Bị người khác đâm? Tài xế kia rốt cuộc say xỉn hay ngủ gật? Vậy mà dám tông vào đuổi xe Lamborghini? Hay là, hắn ta cố ý?
"Vậy, chi phí sửa chữa hẳn là rất cao nhỉ? Tên kia có bồi thường không?"
Kỷ Cẩm còn đang mày mò các chức năng cao cấp trên bảng điều khiển--- cơ hội cầm lái chiếc xe này của cậu cũng không nhiều--- nghe được câu hỏi của Thẩm Kình Vũ, động tác trên tay cậu bỗng khựng lại.
"Không đền nổi, số tiền vượt quá hạn mức bảo hiểm cũng không bắt anh ta chi trả." Cơ mặt Kỷ Cẩm chợt co rúm một cách khó nhận ra, hàng lông mi rủ xuống che khuất đôi mắt: "Tôi tự thanh toán toàn bộ, dù sao đối với tôi mà nói cũng chỉ bằng giá một lần đi show mà thôi."
Thấy cậu không có ý định đi sâu vào câu chuyện này, Thẩm Kình Vũ cho rằng mình hơi tọc mạch, anh đành khôi phục trạng thái im lặng trước đó.
"Dù sao tôi cũng bị mất bằng rồi, về sau sẽ không bao giờ lái xe nữa, lỡ xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm. Mà cứ bắt công ty phải điều xe cũng lằng nhằng." Kỷ Cẩm oán giận than vãn: "Anh phải học lái con này thật thạo đi, về sau cần đi đâu tôi sẽ gọi anh đưa đón."
Từng chứng kiến sự điên cuồng của hai ả saesangfan, cộng thêm sự cố đâm đuôi xe vừa được nghe kể, Thẩm Kình Vũ đương nhiên không yên tâm để Kỷ Cẩm lái xe một mình. Anh gật đầu một cách nghiêm túc: "Được, tôi sẽ cố gắng học."
Kỷ Cẩm nhìn sang Thẩm Kình Vũ. Từ khi gia nhập showbiz cậu đã từng tuyển rất nhiều trợ lý, chưa kể mấy chục trợ lý tạm thời mà công ty điều tới. Những kẻ này thường rất dễ trở nên "lươn lẹo", gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, họ khiến cho cậu khó mà nhận ra câu nào thật lòng câu nào giả tạo. Thẩm Kình Vũ tuy là một người kiệm lời nhưng anh rất đáng tin cậy, khi anh nói "Được rồi", anh sẽ thực sự ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn thực sự nói được làm được.
Nhớ lại ban đầu khi Túc An đưa xấp ảnh ứng viên để cậu chọn vệ sĩ, Kỷ Cẩm nhìn trúng Thẩm Kình Vũ cũng không hẳn vì vẻ ngoài điển trai của anh. Trên thực tế những người Lục Minh đưa ảnh tới đều là người có ngoại hình ưa nhìn, nhưng ai cũng có chút "dữ dằn". Chỉ có ảnh của Thẩm Kình Vũ, sau khi nhìn chằm chằm nửa phút Kỷ Cẩm cũng không sinh ra cảm giác bài xích nào.
Cảm ơn trời đất, tuy cậu "trông mặt mà bắt hình dong" nhưng không dẫm phải mìn. Sau một thời gian làm việc cùng Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm cảm thấy cực kỳ thoải mái--- đúng vậy, chính là cảm giác thoải mái, không có từ ngữ nào miêu tả sát nghĩa hơn.
Kỷ Cẩm bỗng cảm thấy vui mừng trong lòng, nhưng cảm xúc đơn thuần sau khi biến hóa sẽ để lại khoảng trống trong lòng, vì thế cậu rất muốn làm một điều gì đó để hiện thực hóa niềm vui này.
Khi Thẩm Kình Vũ dừng đèn đỏ, Kỷ Cẩm bỗng tháo di động khỏi giá đỡ, thoát khỏi lộ trình ban đầu rồi nhập địa chỉ mới. Dưới cái nhìn kinh ngạc của Thẩm Kình Vũ, cậu đặt điện thoại lên giá đỡ một lần nữa.
"Quay đầu, đi về phía quảng trường Hằng Long."
"Quảng trường Hằng Long? Cậu muốn đi mua sắm à?"
"Ừm, gần đây bận chạy show, lâu lắm chưa dạo phố shopping rồi, tôi muốn mua vài món đồ."
Thẩm Kình Vũ không rõ Kỷ Cẩm có dự định gì, anh chỉ đành đi theo chỉ dẫn mới trên bản đồ, quay xe tiếp tục lái đi.
Không bao lâu sau, con Lamborghini thể thao đã đỗ dưới hầm xe của trung tâm thương mại, hai người đi thang máy lên lầu.
Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, hơn nữa Kỷ Cẩm chọn khu shopping xa xỉ đắt đỏ nhất Thượng Hải, bởi vậy lượng người cũng không quá đông. Dọc đường, tuy Kỷ Cẩm đã che chắn rất kỹ nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của vài người, cũng may không ai nhận ra bọn họ, ít nhất không ai tiến tới quấy rầy.
Bọn họ tiến vào một gian hàng bày bán các mô hình GK*, Kỷ Cẩm liếc mắt liền phát hiện những chú gấu mô hình được xếp thành một hàng. Mỗi con mặc một loại võ phục khác nhau, thực hiện những thế võ khác nhau, có Karate, quyền anh, thậm chí còn có chú gấu mặc trang phục bát quái đánh Thái Cực quyền. Những chú gấu béo tròn cố gắng thực hiện những động tác võ thuật yêu cầu sự linh hoạt mềm dẻo, điều này tạo ra một sự tương phản đáng yêu.
Kỷ Cẩm vừa nhìn liền ưng, cậu cầm một mô hình gấu tập võ đưa cho Thẩm Kình Vũ: "Thấy con này giống anh không?"
Thẩm Kình Vũ nhìn cái bụng tròn xoe và biểu cảm ngốc nghếch của chú gấu mô hình, khóe miệng anh hơi giật giật: "Ừm... cũng khá đáng yêu."
Kỷ Cẩm quay đầu tìm nhân viên cửa hàng: "Có bao nhiêu mô hình loại này?"
Nhân viên nhiệt tình tư vấn: "Thưa anh, mô hình này của cửa hàng có tên Gấu Cưng Fighting, chúng tôi nhập về tổng cộng ba mươi mấy loại."
"Tôi muốn mua mỗi loại một con, vui lòng gói hàng giúp tôi."
Thẩm Kình Vũ và cậu nhân viên đều sửng sốt vì Kỷ Cẩm chốt đơn quá dứt khoát.
Cậu nhân viên hỏi lại: "Thưa anh, có cần lấy mẫu cho anh xem qua không?"
"Không cần đâu." Kỷ Cẩm tựa như rất nóng lòng muốn lượn sang cửa hàng tiếp theo: "Cứ gói vào đi, làm ơn nhanh giúp tôi một chút."
Ba túi hàng lớn đựng ba mươi mấy hộp đựng mô hình gấu tập võ, nhân viên cửa hàng in hóa đơn đưa cho Kỷ Cẩm: "Thưa anh, mỗi con có giá 468 tệ, ba mươi lăm con tổng cộng 16.380 tệ, đây là hóa đơn của anh ạ."
Thẩm Kình Vũ hít một ngụm khí lạnh sau khi nghe báo giá. Món đồ chơi chỉ to bằng hai bàn tay vậy mà đắt hơn cả một bộ võ phục loại cao cấp!
Kỷ Cẩm không chút do dự quẹt thẻ tín dụng, sau đó cậu nhét ba túi hàng vào tay Thẩm Kình Vũ, quay đầu nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
Thẩm Kình Vũ xách những con búp bê có giá trị hơn một nửa tháng lương của mình, anh hỏi: "A Cẩm, mô hình gấu này là của phim hoạt hình gì?" Anh nghĩ đây là nhân vật yêu thích nào đó của Kỷ Cẩm nên cậu mới chi tiền mạnh tay đến vậy, Thẩm Kình Vũ tự nhủ phải về tìm hiểu thêm.
"Phim hoạt hình? Tôi có biết đâu?" Kỷ Cẩm nhún vai: "Thấy đáng yêu thì mua thôi. Trong nhà trống trải quá, tôi muốn trang trí mấy kệ tủ nên tùy tiện tìm vài món đồ xinh xinh ấy mà."
Thẩm Kình Vũ: "..."
Anh biết các nghệ sĩ thường có thu nhập rất cao, nhưng là một người có sở thích dọn dẹp ngăn nắp và thu xếp càng nhiều không gian càng tốt, lần đầu tiên nghe thấy một người bỏ gần hai vạn tệ để mua đồ trang trí cho đỡ trống nhà, Thẩm Kình Vũ vẫn có chút shock.
Rất nhanh Kỷ Cẩm đã bước vào cửa hàng thứ hai. Bước chân của cậu rất vội vã, trong lòng Thẩm Kình Vũ bỗng nảy sinh nghi hoặc: anh cứ cảm thấy hôm nay tâm trạng của cậu hưng phấn hơn ngày thường.
Cửa hàng thứ hai bán quần áo dành cho nam, Kỷ Cẩm bỗng dừng bước quay đầu, cậu dùng mắt quét một lượt từ trên xuống dưới thân hình Thẩm Kình Vũ. Trừ đôi giày vận động chuyên dụng, những món đồ trên người Thẩm Kình Vũ đều là các nhãn hàng phổ thông, cũng may mặc lên người anh cũng không đến nỗi.
"Anh mặc quần áo hãng gì thế?" Kỷ Cẩm hỏi.
"Không biết nữa." Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Tôi mua bên Thái hai năm trước."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai trăm à? Hình như thế."
"Nhân dân tệ?"
"Bath Thái."
(khoảng 130k tiền Việt)
Kỷ Cẩm: "..."
Hai phút sau, Kỷ Cẩm gỡ ba chiếc áo và hai chiếc quần trên người ma-nơ-canh trong cửa hàng, nhét vào ngực Thẩm Kình Vũ rồi vỗ vỗ: "Đi thử đi."
Hai tay Thẩm Kình Vũ còn đang xách các túi đồ, anh chật vật dùng cánh tay kẹp những thứ Kỷ Cẩm vừa ném sang không để chúng rơi xuống đất: "Tôi đi thử sao?"
"Ừm, tôi thấy mấy cái này hợp với anh."
Vừa rồi khi Kỷ Cẩm đang lựa đồ, Thẩm Kình Vũ đã âm thầm xem tag giá. Phàm là những nhãn hàng có mặt bằng kinh doanh trong khu thương mại đắt đỏ này thì đều có giá trên trời, ít nhất so với những nhãn hàng bình dân ngoài kia phải nhiều hơn hai số 0 phía sau. Rõ ràng chỉ là một chiếc áo dệt kim rất bình thường không có bất kỳ hoa văn gì, vậy mà giá niêm yết lên đến gần một vạn! Thẩm Kình Vũ đã ghi nhớ tên thương hiệu này, anh nhủ bụng lần sau nhìn thấy phải đi đường vòng!
"Thôi tôi không thử đâu." Thẩm Kình Vũ không rõ Kỷ Cẩm có ý đồ gì, anh chỉ có thể tìm cách đánh trống lảng: "Sắp mười hai giờ rồi, cậu có đói không?"
Kỷ Cẩm không bị anh dắt mũi, cậu với mấy túi đồ mua sắm trên tay anh đặt gọn sang một bên, đẩy người thúc giục: "Vào thử đi! Anh mà không thử là tôi thanh toán luôn đấy."
"... Mua cho tôi á?"
Kỷ Cẩm bày ra vẻ mặt "hỏi thừa dzậy ba!".
Thẩm Kình Vũ chưa bao giờ rơi vào trường hợp này, nếu thẳng thắn từ chối e là quá bất lịch sự, anh đành tìm cách nói khéo: "Thôi thế không hay cho lắm... Tôi không thiếu quần áo đâu, trong nhà còn mấy cái mới tinh chưa mặc bao giờ."
Kỷ Cẩm mất kiên nhẫn đẩy anh vào buồng thử đồ: "Thử nhanh đi. Đây là hãng đồ yêu thích của tôi đấy, để tôi xem anh mặc lên người có ra gì không."
Thẩm Kình Vũ bị đẩy vào phòng thay, vừa định nói gì đó thì "xoạch" một tiếng, Kỷ Cẩm đã giúp anh đóng cửa buồng.
Thẩm Kình Vũ: "..."
Rối rắm một hồi, anh đành thở dài bắt đầu thay quần áo.
Nửa phút sau, Thẩm Kình Vũ trong bộ quần áo mới bước ra khỏi phòng thay đồ, cửa tiệm vắng tanh không một bóng khách, chỉ còn hai nhân viên thu ngân đang đứng trò chuyện sau quầy. Hai cô gái thấy Thẩm Kình Vũ bước ra thì nhiệt tình dành lời khen: "Ôi trời, bộ đồ này hợp với anh lắm, mặc lên người rất sang."
Thẩm Kình Vũ nhìn trái ngó phải chỉ thấy đống túi mua sắm trên mặt đất, không biết nghệ sĩ nhà mình đã đi đâu. Anh có chút căng thẳng vội hỏi: "Xin hỏi các cô có thấy Kỷ... người bạn đi cùng tôi không?"
"Bạn anh cũng đang thử đồ ạ." Nhân viên chỉ về phía phòng thử đồ đối diện: "Anh ấy vừa vào buồng bên kia."
Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rất nhanh buồng đối diện truyền tới giọng nói của Kỷ Cẩm: "Thẩm Kình Vũ, anh đã thay đồ chưa đấy?"
Thẩm Kình Vũ vội bước tới cửa phòng trả lời cậu: "Tôi đang mặc rồi."
"Thế anh vào đây giúp tôi chút." Vừa dứt lời, cửa buồng được người bên trong mở hé ra.
Thẩm Kình Vũ nhìn khe cửa, chần chừ vài giây sau đó lách người tiến vào, cánh cửa lập tức đóng lại sau lưng anh.