Tôi viết truyện chẳng được hay, ngay cả khi tôi đưa câu chuyện của mình vào trong đó.
Đã bốn ngày từ khi chúng tôi đi uống trà đá, Đức không đến trường, tôi cũng không nhắn tin, gọi điện được.
Trong lòng tôi có chút sót ruột, không biết liệu cậu ta có xảy ra chuyện gì không? Tôi đúng là tâm trạng như đang ngồi trên đống lửa, lo âu suy nghĩ.
Tôi thẫn thờ như người mất hồn, một thông báo cũng không bỏ sót, tôi sợ là Đức nhắn, cậu ấy cần tìm tôi gấp, lại chẳng thể gặp được tôi.
Tôi hết vào lướt trang cá nhân rồi lại đọc tin nhắn của tôi và Đức, tôi bồn chồn trong người, tôi phát khóc mất.
Tôi đã để ý một bức ảnh trên trang cá nhân của Đức, bước ảnh đó đăng năm năm trước với tựa đề My forever, tính theo khoảng thời gian này, năm đó chúng tôi chưa gặp nhau.
Trong bức ảnh chỉ có ba người, nam một thân áo vest, nữ một bộ váy trắng tựa nàng thơ, nhìn rất khí chất.
Một người là Đức, hai người kia nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Tôi cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem tôi đã gặp họ chưa, thú thật thì đầu óc tôi cũng không được tốt lắm, đãng trí ở tuổi mười tám.
Tôi vừa cố gắng suy nghĩ, vừa cố nhớ xem hai người họ là ai, không để ý Lục Hiền Anh đã rình mò xem từ khi nào.
"Hương, đây không phải là Đức và Trần Tú Dương à? Còn cô gái này là ai thế?"
Ừ, đúng rồi. Là Trần Tú Dương, thảo nào khi mới gặp mình đã thấy quen quen, không nhầm thì lớp mười, tôi đã từng gặp anh ta đến đón Đức một lần, gương mặt dù có thay đổi ít nhiều, thì những nét cơ bản cũng không thể khác đi.
Tôi nhìn Lục Hiền Anh, tôi không trách nó đã xem lén tôi, ngược lại tôi thấy cảm kích hơn.
"Lục Hiền Anh, cảm ơn mày nhé."
Lục Hiền Anh chẳng hiểu gì, đưa tay gãi đầu. Chắc nó lại đang suy nghĩ con này nó bị khùng hả mày.
Tôi kéo Lục Hiền Anh ngồi xuống:
"Hiền Anh, chiều mày gặp anh Dương đúng không? Mày có thể xem như tình cờ mà hỏi giúp tao mối quan hệ của anh ấy và Nguyễn Tiến Đức không? Đưa đúng bức ảnh này cho anh ấy xem."
"Có nghiêm trọng lắm không? Sao tao thấy mày nghiêm túc thế?" Lục Hiền Anh toát mồ hôi nhìn tôi.
Tôi chỉ lắc đầu, tôi không biết, bây giờ tôi mới phát hiện đúng là ở bên nhau, chơi với nhau bốn năm nhưng tôi chưa bao giờ hỏi về quá khứ của cậu ta.
Cô gái này, tôi đã từng gặp cô ấy chưa? Thật sự cô ấy nhìn khá quen.
"Tao không biết, nhưng tao cần mày hỏi giúp tao, biết câu trả lời, tao sẽ nói với mày, những gì tao suy nghĩ."
"Ok. Dạo này, không thấy badboi của khoa đến lớp, mày biết Đức đi đâu không?"
"Cũng đang sót hết cả ruột lên đây. Đó là lý do tao nhờ mày hỏi anh Dương đấy."
"Ok, ok."
Nói xong tôi mệt mỏi thở ra, tôi có cảm giác không ổn rồi, lạ lắm. Chẳng biết là gì, nhưng linh cảm của tôi chưa bao giờ sai, dường như có điều gì đó mà tôi không thể tưởng tượng được đã và sẽ xảy ra.
Buổi chiều hôm ấy tôi về, Đình Cường đã ngồi thủ sẵn ở phòng khách, thấy tôi về thì chạy ra như một đứa trẻ, mặc dù trông trẻ con xỉu, thì đâu đó vẫn có chút đáng yêu.
Mọi chuyện xảy ra, nó cũng biết, nó giúp tôi dắt xe, cầm cặp:
"Vẫn chưa gọi được cho Đức hả Bụi?"
"Chưa." Tôi mệt mỏi lên tiếng.
Nó vội bắt tôi ngồi xuống, rót cho tôi cốc nước.
"Tao đã bảo nó không tốt như mày nghĩ mà, mày không tin tao."
"Biết đâu Đức có điều khổ tâm không tiện nói ra thì sao?"
"Đức, Đức cả ngày chỉ có nó thôi."
Nói rồi quay ra làm cái vẻ mặt giận dỗi, trời nhìn trẻ con chết đi được. Không mấy mày trả lại cái thân hình người lớn này cho tạo hóa được không? Để tao biến mày nhỏ lại rồi chu mỏ hờn dỗi.
"Này, mày nhìn xem, cô gái này tao nhìn rất quen, cơ mà tao lại chẳng nhớ rõ là đã gặp ở đâu rồi."
Nó giật lấy điện thoại, quan sát một hồi thật lâu, đầu óc chắc cũng chỉ như tôi thôi, kẻ tám lạng người nửa cân.
"Người này, không nhớ, không biết, không quan tâm. Trời, đăng từ năm năm trước đấy, giờ có gặp thì cũng đéo nhớ nổi đâu."
Tôi giật lại điện thoại, lại chìm vào suy tư. Chưa bao giờ Đức bỏ tôi đi lâu như thế này. Mất kiên nhẫn chết đi được, chẳng lẽ giờ lại mò sang Trần Hưng Đạo đấm nó. Học ăn, học nói, học đâu ra cái thói im lặng không nói gì.
Nghĩ mà tức chết đi được.
"À, bác Nga bảo tối nay gia đình anh chị về đấy?"
"Lương Hà Khánh về làm gì?"
Nửa năm trời không thấy nổi cái mặt, giờ mới mò về.
Anh Khánh và chị Lệ khá bận, công việc của anh là kỹ sư phải đi cả ngày, thậm chí là dăm bữa, nửa tháng mới tới nhà, chị dâu tôi làm freelance, trông cả thằng cháu tôi nữa, cũng đủ mệt.
Thỉnh thoảng chị đưa thằng Bờm qua chơi, rồi mẹ tôi lại phải chạy sang tận Long Biên để trông cháu khi chị có việc. Cũng vất vả lắm, mà như thế thoải mái hơn.
Tôi chỉ thích gặp thằng cháu tôi thôi, còn ông anh đáng ghét kia cứ về là lại cằn nhằn, tôi mệt lắm.
Tôi nghe thấy tiếng xe máy, tôi biết ngay mà, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, bóng dáng ai vụt qua đây, vụt qua đây, ai nữa, Lương Hà Khánh và gia đình anh ấy.
Tôi cố nở nụ cười chạy tới chào anh chị, nhận lấy Bờm từ tay chị Lệ:
"Em chào anh chị, Bờm lại đây cô bế nào. Nhớ Bờm quá."
Tôi thơm nhẹ lên đôi má bánh bao của cháu cưng.
Phạm Đình Cường cũng từ nhà chạy ra chào anh chị, hai anh em gặp nhau tay bắt mặt mừng, khen nhau vài câu. Chú dạo này cao quá, anh nhận không ra.
Anh cứ như trai mười tám ấy, càng ngày càng giống ông bố bỉm sữa.
Là khen chưa hả Đường?
"Bà đâu rồi hả cô Hương?" Chị Lệ hỏi.
Tôi cũng không biết nữa, mới đi học về mà, giờ này chắc đang ngủ trưa.
"Bác đang ra ngoài có chút việc rồi ạ. Anh chị cứ nghỉ ngơi chút đi ạ, em nấu cơm sắp xong rồi."
Ú òa, hóa ra là thế.
"Em mới đi học về cũng không biết nữa. Cường nó rõ hơn em chị ạ. Anh chị ngồi đi ạ."
"Dạo này với Đức thế nào rồi?" Anh Khánh hỏi tôi.
"Bình thường anh ạ. Vẫn chỉ là bạn thân thôi, anh cứ làm như bọn em yêu nhau ấy."
Phải mà yêu nhau thật, mất tích ba bốn ngày thế này, tôi thiến lâu rồi, không có chuyện lo lắng muốn xỉu up xỉu down thế này đâu.
Cơ mà nhắc mới nhớ, dạo này quả thật ăn không ngon, ngủ cũng không yên, mất ngủ vì thằng bạn thân mất tích mãi.
"Ting"
Chiếc điện thoại trên bàn của tôi rung lên, tôi vừa bế cháu vừa chạy lại xem.
"Xin lỗi, tao có việc không trả lời tin nhắn được."
Cuối cùng Đức cũng phản hồi, cũng suy nghĩ đến vẫn còn tôi chờ ở đây. Tôi vội đưa con cho chị dâu, ấn gọi và chạy ra chỗ khác.
Bên kia là một giọng nói mệt mỏi, chẳng có tí nào gọi là trầm ấm của giọng trai Hà Nội:
"Alo, Hương à?"
"Đức, mày làm gì đấy? Sao không đi học, cũng không nhấc máy? Mày biết tao lo như thế nào không?"
Tôi kích động, dường như tôi đã khóc ở khoảnh khắc Đức nhấc máy, tôi nức nở, bồi hồi.
Đức chỉ thở dài:
"Tao xin lỗi, mai tao đón đi học nhé. Đừng khóc, tao xin lỗi."
"Mày làm gì mấy ngày nay? Nói cho tao nghe."
"Không có gì."
Rồi máy tắt ngủm, tôi gọi được. Nhưng không ai nghe.
Không biết trong mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, tôi thật sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi tôi không gọi được, tôi đã khóc, khóc rất to. Tôi giống như mất đi một điều gì đó lớn lắm, tôi đau thắt ngực lại, tôi không thở được.
Tôi mạnh mẽ, nhưng có lúc tôi mít ướt, có lúc tôi giống như một người cần được chữa lành. Tôi thà là Đức không nghe máy, giờ nghe rồi lại không nói gì, nó càng khó chịu gấp đôi.
Tôi thẫn thờ, tôi đi thẳng lên phòng, không nói chuyện.
Sát giờ cơm, không biết Lương Hà Khánh nghĩ gì, nhưng anh vào nói chuyện rất nhẹ nhàng:
"Nói anh nghe, có chuyện gì?"
Chẳng biết làm sao, lúc này tôi lại òa lên khóc lần nữa, tôi khóc rất to. Tôi ôm chầm lấy anh, lúc này tôi như được phóng đãng cảm xúc kìm nén mấy ngày hôm nay.
Tôi chẳng biết làm sao tôi lại trở nên yếu đuối đến mức này nữa, có phải là khi biết mở lòng, biết thích và yêu, con người ta thường trở nên yếu đuối như thế không?
"Anh Khánh ơi, Đức không trả lời tin nhắn của em. Em cũng không gọi được cho nó, giờ em phải làm sao đây ạ?"
"Không sao đâu. Nào đừng khóc, anh nói em nghe, cái gì mình càng níu thì sẽ càng dễ mất. Cứ buông thả nó thì nó sẽ tự trở về. Em nhớ chị Thi không? Nói sao nhỉ, nói dễ hiểu thì chính là, đối phương tự do thì sẽ tự khắc ở lại, càng giữ chặt trong tay, họ càng muốn ra đi. Cứ để cậu ấy một mình vài ngày xem sao, chưa kể em là bạn thân khác giới, không cần kè kè với nó."
Anh ấy nói nhiều lắm, tôi cũng hiểu một phần nào đó, nhưng đúng là tối vẫn rất lo, lo nhiều là khác.