Ai cũng sẽ nghĩ Tĩnh Hương và tôi là bạn thân từ lúc còn học cấp ba, có lẽ cô ấy là người con gái đầu tiên tôi thầm cảm nắng, thầm thương.
Nhưng sự thật lại bi quan hơn khá nhiều. Tôi đã từng thích và rất yêu một chị gái, chị là Lê Khánh Hà, năm tôi học lớp chín, ở cái tuổi ấy tôi không biết mình yêu được bao nhiêu, hiểu được người ta bao nhiêu, tôi chỉ biết mình đúng là đã có những rung động đầu tiên.
Ở cái tuổi mười lắm ấy, tôi yêu hết mình, yêu vật vã, yêu bằng tất cả tình yêu mà một cậu bé cấp hai có thể hiểu.
Chị Hà hơn tôi một tuổi, chị kéo violon rất giỏi, từng giai điệu trong veo, nghe du dương như tiếng sóng vỗ, có lẽ cũng chính vì điều này, chỉ sau một lần gặp, tôi đã thích và rồi tình cảm ấy dần dần bước đến một giai đoạn cao hơn, đó là yêu.
Hà rất trưởng thành, dù mới chỉ là một cô bé lớp mười, nhưng cô ấy chu đáo từng tí một, khi yêu cũng luôn chăm sóc cho tôi như một người chị, điều mà mẹ tôi, một người thường xuyên bận việc, suốt ngày đi công tác, cũng chưa từng làm.
Khoảng thời gian ấm áp ấy cứ ngỡ sẽ mãi là phút giây thăng hoa, chúng tôi rồi sẽ ở bên nhau, cùng nhau đi ngắm hoàng hôn cuối ngày, thức giấc cùng lúc bình minh, hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi mãi.
Cho đến một ngày, tôi không còn gọi được chị ấy nữa, tôi đến nhà tìm, căn nhà đã đổi chủ, là Hà đã bỏ rơi tôi, gia đình cô ấy chuyển đi, Hà cũng không hề nói với tôi một tiếng nào.
Tôi mất liên lạc với chị, khoảng thời gian đó với một đứa trẻ như tôi đã u tối như thế nào, tôi từng tưởng tượng, mình đừng trên sân thượng tầng sáu, gieo mình xuống mặt đất lạnh lẽo, rời khỏi thế gian này, tới một nơi, tôi có thể gặp lại Khánh Hà.
Học lực của tôi đi xuống kèm theo là sức khoẻ giảm sút, trong vòng một tháng tụt gần mười cân. Mẹ có gặn hỏi, tôi cũng chỉ nói không có gì.
Tôi tìm Hà khắp nơi, hỏi hết tất cả bạn bè của cô ấy, cuối cùng cũng có một chị nói cho tôi biết bố mẹ Hà biết tôi và cô ấy yêu nhau đã sức ngăn cấm, buộc Hà phải bỏ đi trong lẳng lặng rồi trong đêm đưa cô ấy sang Mỹ ở cùng cô, sinh sống và học tập, từ đó tôi không còn gặp được Hà nữa.
Năm đó, tôi không đỗ cấp ba trường công, mẹ tôi phải bỏ một khoản học phí để cho tôi học trường quốc tế, tôi khi ấy gặp Hương.
Khoảng thời gian đầu tôi rất trần, dường như không hòa nhập được với mọi người xung quanh, cả ngày chỉ ngồi một mình, một chỗ, xung quanh chỉ toàn những tiêu cực, tôi ước mình có thể từ bỏ cuộc sống này.
Cuối năm lớp mười Hương bắt chuyện với tôi, cô ấy đưa tôi ra khỏi hố đen lớn nhất Hà để lại, mỗi ngày cô ấy đều đưa cho tôi đồ ăn sáng, giục tôi ăn và hiển nhiên không cho tôi bỏ một bữa nào.
Sau này thân hơn, cô ấy mời tôi đến nhà ăn cơm với mẹ con cô ấy mỗi ngày, cô Nga tốt với tôi lắm, dạy tôi nấu ăn, nói chuyện với tôi, những điều mà mẹ tôi cũng chưa làm được mấy lần, tôi thoát khỏi bóng đêm, trở về một cuộc sống bình thường, có cố gắng hơn trong học tập và rèn luyện, tôi tìm đến âm nhạc như một nguồn cảm hứng bất tận, giúp tôi xõa và xóa đi những âu lo, những hồi ức không mấy tốt đẹp, xóa đi bóng hình người con gái tôi đã từng rất yêu, Lê Khánh Hà.
Ở với nhau đủ lâu, tôi cảm nhận được mình rung động với cô ấy, tôi đã nghĩ ở tuổi mười tám này, sẽ cùng cô ấy bước qua tuổi mười chín và ở bên nhau tròn bốn năm thanh xuân. Thế nhưng..
Khi tôi, Hương và Cường đi uống trà đá, cắn hướng dẫn, tôi đã gặp lại cô ấy. Hà chẳng có nét ngây thơ như hồi xưa, nhưng gương mặt ấy, giọng nói ấy vẫn trong trẻo, văng vẳng bên tai tôi.
Khoảnh khắc tôi chạm vào bàn tay nhỏ bé ấy, tráI tim tôi thật sự đã rất hoảng loạn, tôi khá sốc. Ba năm rồi, tôi nghĩ mình đã quên cô ấy, nhưng không. Khi Hà xuất hiện thêm một lần nữa, trái tim tôi vẫn đập mạnh vì cô ấy, cô ấy là duy nhất và không ai có thể thay thế cô ấy.
Nhưng khi đối mặt với cô bạn thân của tôi, tôi lại không có đủ dũng khí níu tay Hà lại, tôi sẽ thấy rất có lỗi với Hương, cô ấy ở bên cạnh tôi lâu như thế, cô ấy thích tôi rồi làm tất cả vì tôi, là tôi mang ơn cô ấy.
Tôi để ý, Hương nhìn tôi rất âu yếm, cô ấy lo tôi không tốt cái này, không tốt cái nọ, luôn hướng tôi cải thiện theo hướng tích cực nhất sau cú sốc năm đó.
Ở bên nhau ba năm, hiển nhiên tôi chưa bao giờ nhắc về Hà với nó, tôi không sợ Hương ghen với quá khứ của mình, nó luôn nói không để ý quá khứ, vì nói thế nào đi trong nữa, rốt cuộc nó là thứ không thay đổi được, tương lai lại là một ẩn số, hãy cứ sống tốt cho ngày hôm nay, chỉ cần tôi cùng nó, nó thế nào cũng được.
Cuối lớp mười hai có một bạn nam lớp 12G thích nó, tỏ tình nó đến ba lần, nó cũng không đồng ý, nó bảo:
"Khi nào mày có người yêu, tao sẽ yêu."
Ngay cả khi Phan Việt Hưng là có ý định tán tỉnh nó, nó cũng nhanh trí đáp là người yêu của tôi, để không bị làm phiền.
Nhưng từ lúc gặp lại Hà, tôi thật sự khao khát tìm lại cô ấy, không yêu cũng được, nhưng hãy để tôi biết cô ấy bình yên, biết được phương thức liên lạc, biết được nơi ở, ít nhất được cô ấy học trường nào.
Tôi đã không nghe điện thoại của Hương, không trả lời tin nhắn của nó, tôi biết nó lo, nhưng trong lòng thật sự không còn nghĩ được gì nữa.
Tôi ngồi trong căn phòng của mình, ánh đèn đường hắt qua ô cửa sổ trong suốt, chiều thẳng lên mặt tôi.
Tôi cầm chiếc pod hít từng hơi để thoải mái tinh thần, thỉnh thoảng lại bồi thêm vài ngụm bia Sài Gòn, vị đắng từ bia càng khiến tôi nhớ về cái khoảng thời gian đen tối ấy.
Tôi không nghe cả điện thoại của Trần Tú Dương, thằng bạn cấp hai, cũng là thằng duy nhất biết về quá khứ của tôi.
Tôi có những suy nghĩ lởn vởn trong đầu, nếu tôi tìm được Hà, có phải tôi sẽ chạy đến ôm chầm cô ấy và nói anh rất nhớ em không? Hay tôi sẽ nhìn lại phía sau và nghĩ Hương đang chờ tôi. Tôi lỡ có tình cảm với cả hai mất rồi. Tôi phải làm sao?
Tôi tồi quá đúng không?