Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 67: 67: Nắm Chặt Tay Tôi Đừng Buông




Trong câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài, Thẩm Duệ ngồi trên sô pha bên cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn từng, ánh sáng vàng dịu dàng phủ xuống. Làn khói thuốc lượn lờ, càng khắc sâu thêm vẻ mặt cô đơn tịch liêu của anh.

Dưới lưỡi có một cảm giác chua xót, sự kháng cự của Tống Hân Nghiên anh cũng đã sớm đoán được, nhưng khi thật sự bị cô đẩy ra, anh mới phát hiện anh không thể bình tĩnh như trong tưởng tượng được. Bởi vì bị cô từ chối, anh trằn trọc không yên, mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ.

Bạc Mộ Niên đẩy cửa xông vào, bị mùi thuốc nồng nặc trong phòng làm cho ho sặc sụa. Anh ta vẫy vẫy tay, nhíu mày bước vào, liền nhìn thấy Thẩm Duệ vẻ mặt cô đơn ngồi trên sô pha.

Gạt tàn trước mặt anh đã chất đầy mẩu thuốc. Bạc Mộ Niên nhíu chặt mày, bước đến bên cửa sổ. Mở cửa sổ ra, để cho không khí thoáng hơn. Anh ta đi đến bên cạnh anh. Lấy đi nửa điếu thuốc trong tay anh, dập vào gạt tàn.

"Cậu không biết mỗi năm có bao nhiêu bệnh nhân chết vì ung thư phổi sao? Cậu muốn tự sát thì cách xa tôi ra một chút! Đỡ phải thấy rồi phiền lòng." Bạc Mộ Niên vẻ mặt lạnh lùng, anh ta không hút thuốc lá, khi tâm trạng không tốt, anh ta thích ngồi một mình trên sân thượng hóng gió. Mà Thẩm Duệ, chỉ cần tâm trạng không tốt liền hút thuốc, còn hút nhiều hơn bình thường.

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn anh ta, "Lão đại, chúng ta đánh một trận đi."

Bạc Mộ Niên nhướng mày, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nheo lại một cách nguy hiểm, đúng là không biết sống chết mà, cư nhiên muốn đánh nhau một trận với anh ta? Anh ta đứng dậy. Cởi áo vest ra, nói: "Được thôi, đến đi, ở đây hay đến phòng kiếm đạo?"

"..." Thẩm Duệ mới không ngu ngốc đến nỗi đi trêu chọc Bạc Mộ Niên, một cao thủ đai đen Taekwondo, anh đánh nhau với anh ta, chỉ có thể làm bao cát cho anh ta đánh. Anh dựa vào sô pha, không dậy nổi, lười biếng nói: " Tống Hân Nghiên muốn hẹn gặp cậu."

Bạc Mộ Niên ngồi xuống sô pha, tự rót cho mình một ly Whisky, chất lỏng màu hổ phách ánh lên xinh đẹp, anh ta ngẩng đầu nhìn anh, "Cậu vì cái này nên mới muốn đánh nhau với tôi sao? Vậy sao cậu không đi đánh chết cháu cậu đi?"

"..." Thẩm Duệ bị anh ta kích thích suýt chút nhảy dựng lên, Đường Diệp Thần có được Tống Hân Nghiên năm năm, thậm chí bây giờ trên sổ hộ khẩu vẫn còn viết tên Tống Hân Nghiên, chuyện này khiến anh mỗi lần nhớ đến đều như nghẹn trong cổ, "Nói chuyện với cậu không thể giảm bớt cảm xúc âu lo của tôi sao?"

"Cậu vì một người phụ nữ mà muốn đánh nhau với tôi, tôi còn quản cậu sống chết sao?" Bạc Mộ Niên mỉa mai. Đúng là lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi! Còn dám khiêu khích anh ta.

Thẩm Duệ tự biết mình đuối lý, vẻ mặt lúng túng.

Bạc Mộ Niên nâng ly rượu nhấp một ngụm, thấy bộ dạng sống không bằng chết của anh, lên tiếng: "Tiểu tứ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu khổ sở vì một người đàn ông như vậy đó, cậu nghiêm túc sao?"

"Lão đại, tôi ly hôn rồi." Thẩm Duệ ủ rũ nói.

Bạc Mộ Niên kinh ngạc nhướng mày, mặc dù Thẩm Duệ không nói thẳng, nhưng anh ta hiểu, anh nghiêm túc. Anh ta đặt ly rượu xuống bàn, nhớ đến tư liệu mấy ngày trước trợ lý tra đước, anh ta nói: "Tống Hân Nghiên hẹn gặp tôi, không phải cô ấy muốn gặp tôi, là bạn cô ấy muốn gặp tôi."

Nhắc tới Hàn Mỹ Hân, Bạc Mộ Niên hơi nghiến răng. Cả đời này của anh ta, lần đầu tiên bị một người phụ nữ hạ gục, quả thật là nhục nhã vô cùng.

Anh vốn chỉ định đổi cố vấn pháp lý, nhưng còn chưa nói gì, trực tiếp bị nốc-ao. Người phụ nữ kia giống như cỏ dại vậy, đả kích thế nào cũng không buông tha cho anh ta. Mấy ngày nay ngày nào cũng canh giữ dưới lầu công ty, ban đầu anh ta gọi bảo vệ đuổi cô ấy đi, không cho vào đại sảnh. Cô liền không vào, ngồi ở bậc thang trước cửa chờ, cũng không quan tâm hình tượng của mình.

Thấy cô thoải mái như vậy, anh ta liền kêu bảo vệ đuổi cô ấy đi, không cho tới gần cổng lớn năm mươi thước. Anh ta nghĩ, dưới cái nắng hè chói chang như vậy, cô ấy nhất định sẽ không chịu nổi mà từ bỏ. Kết quả cô ấy còn kiên cường hơn anh ta tưởng rất nhiều, một người chưa đạt mục đích thề không từ bỏ như vậy, ngược lại khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Thẩm Duệ "hả" một tiếng ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạc Mộ Niên, "Anh nói thật sao? Người bạn nào của cô ấy muốn gặp anh vậy?"

"Bạn cùng phòng của cô ấy, cố vấn pháp lý mà công ty chúng ta thuê trước đây, Hàn Mỹ Hân tiểu thư." Bạc Mộ Niên nói.

Thẩm Duệ từng gặp Hàn Mỹ Hân một lần, nhưng không có ấn tượng gì, ngoại hình tròn phẳng cũng không để ý. Nhưng biết Tống Hân Nghiên hẹn gặp Bạc Mộ Niên là hẹn thay bạn, tâm tình anh tốt lên một chút.

"Vậy cậu có đi gặp không?"

Thẩm Duệ hỏi.

Bạc Mộ Niên liếc xéo anh một cái, quen anh từ thuở còn đóng tã, anh đang nghĩ gì trong lòng, anh ta không biết sao? "Sáu giờ rưỡi sáng thứ bảy, sân golf giữa nữa sau biển, muộn giờ thì thôi!"

"Sáu giờ rưỡi sáng? Lão đại, cậu không cần ngủ sao?" Thẩm Duệ tuyệt đối không phải vì muốn ngủ nướng, mà là sáu giờ rưỡi, sớm như vậy, anh phải dùng lý do gì để theo cùng đây?

"Thích tới thì tới không thì thôi, dù sao tôi cũng không tổn thất gì." Bạc Mộ Niên nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, anh ta đứng dậy, sửa lại vạt áo rồi rời đi.

"Đến đến đến, tôi nhất định sẽ thông báo với cô ấy." Thẩm Duệ vội vàng gật đầu, Thẩm Mộ Niên bước ra từ quân ngũ, làm việc nghỉ ngơi đều vô cùng nghiêm cẩn, ban đêm đúng chín giờ là ngủ, buổi sáng năm giờ rưỡi dậy, chạy bộ một vòng, sau đó tắm rửa ăn sáng rồi ra ngoài. Ngày qua ngày, năm qua năm, rất kiên trì.

Một người đàn ông như vậy, kiên trì với một việc như vậy, chứng tỏ anh ta là một người chung tình, nhưng anh ta từng bị phụ nữ làm tổn thương, không tin tưởng phụ nữ.

Bạc Mộ Niên đi đến cạnh cửa, bàn tay to đặt lên tay nắm cửa, anh ta quay đầu, "Tiểu Tứ, cậu không phải cô ấy thì không được sao?"

Thẩm Duệ ngẩn ra, không trả lời, Bạc Mộ Niên lắc đầu, nói tiếp: "Cho dù phía trước là núi cao biển lửa, gian nan hiểm trở, cho dù sau khi hai người ở bên nhau, đau khổ nhiều hơn hạnh phúc, cậu vẫn kiên trì không bỏ cuộc sao?"

Đoạn tình cảm này, ngoại trừ tên ngốc Tất Vân Đào xem trọng, Bạc Mộ Niên, Nhạc Kinh và Quách Ngọc đều không xem trọng. Trên đời này, lời đồn mạnh như hổ, giữa Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên không chỉ cách thiên sơn vạn thủy, mà còn có đạo đức làm người.

"Đại ca, cậu thấy tôi sợ gì chưa?" Thẩm Duệ không sợ miệng đời, không sợ lời đồn, chỉ cần là chuyện anh muốn làm, cho dù là lên trời, cũng nhất định phải làm cho bằng được. Nhưng chuyện Tống Hân Nghiên, anh lại không nắm chắc.

Bạc Mộ Niên nhìn anh, hỏi thẳng: "Vậy cô ấy thì sao?"

Vẻ mặt cuồng vọng của Thẩm Duệ nhất thời ảm đạm, vừa rồi ở trong biệt thự, những lời gần như khẩn cầu của Tống Hân Nghiên như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tim anh. Anh có thể được ăn cả ngã về không, có thể từ bỏ tất cả, chỉ vì muốn ở bên cô, nhưng cô lại sợ, sợ tối, sợ chìm trong địa ngục.

Bạc Mộ Niên lặng lẽ thở dài, mở cửa rời đi.

Cảm giác bất lực đột nhiên dâng lên trong lòng khiến Thẩm Duệ hoảng hốt, anh dùng sức vung nắm đấm, chai rượu và ly rượu trên bàn trà đều bị anh quét xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe, làm xước cổ tay anh, máu tươi chảy ra.

Anh ôm trán, tim lạnh đến đau nhói---

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Hân Nghiên sau khi tắm rửa đến phòng khách, Hàn Mỹ Hân đang nằm trên sô pha đắp dưa chuột, hai ngày nay tia cực tím quá mạnh, cô ấy đứng dưới nắng hè chói chang, cho dù da thịt có mềm mại cỡ nào cũng vô cùng thê thảm.

Ngồi bên cạnh cô ấy, Tống Hân Nghiên cảm thấy hơi ngại với cô ấy, nếu đêm qua cô chịu đựng môt chút, không chọc giận Thẩm Duệ, cô có thể hẹn Bạc Mộ Niên ra ngoài, và Mỹ Hân sẽ không phải tiếp tục đau khổ, " Mỹ Hân, xin lỗi. "

Hàn Mỹ Hân gỡ những lát dưa chuột trên mi mắt ra, mở to mắt nhìn cô, khóe miệng cứng đờ hỏi cô: "Tại sao cậu lại xin lỗi tớ?"

"Đêm qua tớ đã gặp Thẩm Duệ, lẽ ra tớ có thể nhờ anh ấy giúp hẹn Bạc Mộ Niên ra ngoài, nhưng ..." Tống Hân Nghiên không biết phải nói thế nào về những gì đã xảy ra đêm qua.

Hàn Mỹ Hân ngồi dậy, mấy lát dưa chuột rơi xuống mặt, cô ấy nói: "Không sao đâu, Hân Nghiên, Bạc Mộ Niên, con người không biết xấu hổ này, tớ sẽ tìm cách bắt anh ta đến gặp tớ, cậu đừng bận tâm nhiều về chuyện của tớ.”

Tống Hân Nghiên vẫn cảm thấy có lỗi, "Thế này đi, hôm nay tớ hỏi thử thư ký Nghiêm, chắc anh ấy sẽ có số điện thoại của Bạc Mộ Niên.”

"Không cần đâu, tối qua tớ đã suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện này, tớ cảm thấy không thể bị động ôm cây đợi thỏ được, ngày nào anh ta cũng ngồi xe lướt qua tớ, tớ thậm chí còn không chạm vào góc áo của anh ta, đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài rồi, đây không phải là cách hay. Thế là tớ nghĩ ra một chiêu, sau này tớ sẽ mua một cái loa, rồi thu âm một câu, Bạc Mộ Niên, tôi đang mang thai đứa con của anh, anh là đồ bội tình bạc nghĩa, tớ xem anh ta có thể bình tĩnh ngồi trong văn phòng hưởng điều hòa được không. "

“… Mỹ Hân, cậu làm vậy có ổn thật không?” Tống Hân Nghiên vô cùng ngưỡng mộ. Đó là Hàn Mỹ Hân, một Bảo Bình không chơi bài theo quy tắc.

Cô quả thật không thể tưởng tượng được trên gương mặt băng sơn ngàn năm kia của Bạc Mộ Niên sẽ lộ ra biểu tình thú vị đến mức nào?

Hàn Mỹ Hân cúi đầu xuống, "Tớ cũng bị anh ta ép vào đường cùng, nếu cứ tiếp tục phơi nắng nữa, tới không cần đi châu Phi, trực tiếp vào bảo tàng quốc gia là được rô."

"Sao vậy?"

"Biến thành xác ướp rồi."

"..." Tống Hân Nghiên cạn lời nhìn cô ấy.

Trầm mặc một hồi, Hàn Mỹ Hân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ấy nhìn Tống Hân Nghiên, do dự một chút rồi nói: "Hân Nghiên, đã có lệnh của tòa án rồi, hôm nay sẽ giao đến tay Đường Diệp Thần, ngày mười tháng sau mở phiên tòa.”

Vài ngày trước, Tống Hân Nghiên gặp Liên Mặc, đàn anh của Hàn Mỹ Hân, đối tác của công ty luật Meridian, một người đàn ông đẹp trai, nghe nói anh ta trong giới luật sư bách chiến bách thắng, vụ án qua tay chưa từng thua kiện.

Lần đầu tiên anh ta đảm nhận thủ tục ly hôn, và yêu cầu của bên nữ chỉ là ly hôn và không yêu cầu bất kỳ khoản cấp dưỡng nào. Liên Mặc vẫn còn một số vụ án hình sự lớn, anh ta không muốn tiếp nhận một vụ kiện đơn giản như vậy, nhưng anh ta không thể chịu được sự năn nỉ của đàn em, vì vậy anh ta đành phải đồng ý gặp cô.

Tống Hân Nghiên ngẩn người, lệnh triệu tập của tòa án đưa ra nhanh hơn cô nghĩ.

“Hân Nghiên, vẻ mặt này của cậu là sao đây, đừng nói với tớ là cậu không muốn ly hôn đó?” Hàn Mỹ Hân thấy vẻ mặt của cô, sợ cô sẽ hối hận. Tên đầu heo Đường Diệp Thần không xứng với tình yêu của Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên lắc đầu, "Không, tớ chỉ ngạc nhiên là lệnh của tòa án có nhanh hơn tớ nghĩ."

"Tất nhiên, cũng không xem người giúp cậu kiện ra tòa là ai, anh ấy trong giới là thần thoại bách chiến bách thắng đó, có anh ấy giúp cậu vụ này, cậu thắng chắc rồi. Hân Nghiên, cậu có muốn nhân cơ hội đòi tiền cấp dưỡng không?" Hồi còn đi học Hàn Mỹ Hân rất thân với Liên Mặc, cảm thấy anh ta rất bá đạo, giống như Hà Dĩ Sâm vậy. Nhưng đáng tiếc cô ấy không phải Triệu Mặc Sênh của anh ta, cho nên cô ấy cảm thấy anh ta cả đời này cũng không chấp nhận.

Họ không thể phát triển thành quan hệ người yêu, nhưng cuối cùng trở thành bạn tốt, cũng coi như là may mắn

Tống Hân Nghiên nhặt mấy lát dưa chuột trên sô pha nhét vào miệng cô ấy, "Vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi."

Hàn Mỹ Hân nhanh chóng nhổ dưa chuột ra, ghê tởm kêu lên, "Tống Hân Nghiên, cậu bẩn quá."



Tống Hân Nghiên mỉm cười bước vào bếp, khi mở tủ lạnh ra, nụ cười của cô ấy vụt tắt. Ngày 10 tháng sau, ban đầu vốn là một cặp đôi ân ái, cuối cùng lại kiện nhau lên tòa, vì ly hôn mà trở mặt, nghĩ lại đúng là chua xót.

Ăn sáng xong, Tống Hân Nghiên xuống lầu đổ rác, Hàn Mỹ Hân đi cùng cô, cô ấy đã trang bị đầy đủ, biến thành một “bà bầu” bụng phệ, Tống Hân Nghiên không khuyên được cô áy, chỉ đành để cô ấy làm vậy.

Đưa Hàn Mỹ Hân lên taxi xong, cô đi đến ga tàu điện ngầm trước mặt để đi tàu điện ngầm. Nếu không phải buổi sáng có cuộc họp quan trọng không thể vắng mặt, cô nhất định sẽ cùng Hàn Mỹ Hân đến Bạc Thị, cùng lắm thì mất mặt cùng nhau thôi.

Khi Tống Hân Nghiên đến công ty, cô cảm thấy bầu không khí trong văn phòng rất kỳ lạ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, cô đã quen với điều đó, nhưng tình hình hôm nay càng kỳ lạ hơn. Trợ lý Vân Vân bước nhanh đến, nhỏ giọng nói: "Chị Tống, có người đang tìm chị."

“Tìm chị?” Tống Hân Nghiên giơ tay nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 50, nếu là khách hàng thì bình thường phải đến sau mười một giờ hoặc buổi chiều. Ai lại đến tìm cô sớm như vậy?

"Ừm, một anh chàng đẹp trai, người thường xuyên lên trang bìa báo giải trí, anh ta tên gì? À, đúng rồi, là Đường Diệp Thần. Người thật còn đẹp trai hơn cả trên báo." Vân Vân hào hứng nói.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, mấy năm nay Đường Diệp Thần chưa từng xuất hiện ở nơi làm việc của cô, hôm nay anh ta đến đây làm gì? "Trong phòng họp?"

"Không phải, trong văn phòng của chị, anh ta nói anh ta là chồng của chị. Chị Tống, chị có một người chồng giàu có như vậy, sao còn đi làm?"

“Vân Vân, mang hai tách cà phê vào.” Tống Hân Nghiên cảm thấy đau đầu, cô luôn nghĩ rằng dù không thể yêu nhau nữa thì cũng có thể chia tay vui vẻ, nhưng Đường Diệp Thần dường như không nghĩ vậy, anh ta bây giờ cứ như vậy, là có ý gì đây

Vân Vân nhìn theo bóng lưng của Tống Hân Nghiên, chị Tống có vẻ không vui, có phải cô có quan hệ không tốt với chồng mình không? Bọn họ chưa từng nghe cô nhắc đến. Thậm chí khi bọn họ thảo luận chuyện Đường Diệp Thầm lại đổi sang một người mẫu trẻ, cô cũng vô cùng thờ ơ

Tâm lý phải mạnh mẽ đến mức nào mà có thể bình tĩnh đối mặt với việc chồng mình ngoại tình như vậy chứ.

Tống Hân Nghiên mở cửa bước vào. Một bóng người cao và thẳng đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng. Thân hình hoàn hảo của anh ta được bọc trong một bộ vest đen được thiết kế riêng, người đàn ông này đi đến đâu cũng là một viên minh châu chói mắt.

Lúc này, anh ta đút hai tay vào túi quần, nghe thấy tiếng mở cửa, anh taquay đầu lại nhìn cô chăm chú, gương mặt anh tuần vô cảm nhưng đôi mắt đen lại u ám, anh ta không ngờ được, vì ly hôn, Tống Hân Nghiên thật sự đưa anh ta ra tòa.

Tống Hân Nghiên bước vào, đóng cửa lại, đặt túi xách lên sô pha, lặng lẽ nhìn anh ta rồi thờ ơ nói: "Đây là nơi làm việc của tôi, nếu anh không đến đây nói chuyện công việc, xin hẹn lần khác."

Đường Diệp Thần duỗi chân dài đi về phía cô, trên môi nhếch lên một tia giễu cợt, "Hân Nghiên, tôi đánh giá thấp em rồi, ai cho em dũng khí để em kiện tôi ra tòa vậy?"

Tống Hân Nghiên không còn gì để nói với anh ta, trong biệt thự của nhà họ Thẩm, cô tận mắt nhìn thấy anh ta ngủ với Tống Nhược Kỳ, và cô hoàn toàn tuyệt vọng với anh ta. Trong những năm qua, cô đã không muốn từ bỏ vì cô luyến tiếc chàng trai ấm áp trong trí nhớ kia.

"Ký tên đi, ra tòa, nhà họ Thẩm không muốn mất mặt đâu đúng không."

Khi Đường Diệp Thần đến gần, mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh ta xộc vào lỗ mũi, anh ta chế nhạo: "Vội vàng đá tôi đi như vậy, tìm được người khác tốt hơn rồi?"

Cho dù nói với giọng điệu tổn thương như vậy, nhưng ánh mắt Tống Hân Nghiên vẫn bình tĩnh, có lẽ sau khi từ bỏ một người, sẽ không bao giờ bị tổn thương vì lời nói của người đó nữa, "Đó là việc của tôi, không liên quan đến anh."

"Ha ha, hiện tại em vẫn là vợ của tôi, sao không liên quan gì đến tôi? Hay là dẫn đến gặp tôi thử xem, nếu qua được mắt tôi, tôi sẽ ký đơn ly hôn, thỏa mãn em?" Đường Diệp Thần cúi xuống, hơi thở nam tính lạnh lùng của anh ta lập tức vây lấy cô.

Tống Hân Nghiên lùi lại mấy bước, cau mày lộ ra vẻ kinh tởm không che giấu được, "Đường Diệp Thần, đừng nghĩ ai cũng xấu xa như anh."

Đường Diệp Thần hơi tức giận, nhưng cuối cùng, anh ta cũng cố gắng chịu đựng, khẽ thở dài, sự giễu cợt trong mắt anh ta được thay thế bằng nỗi buồn, "Hân Nghiên, em muốn tôi làm gì thì mới tha thứ cho tôi đây?”

"Giữa chúng ta, vấn đề không phải là tha thứ hay không. Tôi mệt mỏi lắm rồi, mong anh niệm tình chúng ta từng yêu nhau mà ký tên đi.” Giọng điệu của Tống Hân Nghiên chỉ còn lại là mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi.

Đôi mắt đen láy của Đường Diệp Thần nheo lại, anh đứng thẳng dậy, nói: "Được, tôi ký."

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn anh ta.

“Hân Nghiên, tôi hứa với em sẽ ký vào thỏa thuận ly hôn, nhưng tôi có một điều kiện.” Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm cô, thả mồi.

"Điều kiện gì?"

"Còn nửa tháng nữa mới đến phiên tòa vào tháng sau. Có vài nơi mà tôi luôn muốn đưa em đến nhưng tôi chưa có thời gian. Nếu chúng ta ly hôn, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội đưa em đi nữa. Vì vậy, tôi mong em cho tôi thời gian để hoàn thành tiếc nuối này, nếu đến khi đó em vẫn nhất quyết ly hôn, tôi sẽ ký vào bản thỏa thuận ly hôn. "

Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn anh ta, như muốn nhìn thấy dấu vết của lời nói dối trên khuôn mặt anh ta, nhưng không, khuôn mặt tuấn tú của anh ta chỉ có buồn và tiếc nuối. Tống Hân Nghiên không đồng ý ngay, "Để tôi suy nghĩ đã."

"Hân Nghiên, năm năm cũng đợi được rồi, em còn để ý mười lăm ngày này sao? Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta không đáng để em đợi thêm mười lăm ngày này nữa sao?” Giọng điệu của Đường Diệp Thần có chút đau lòng.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, thật lâu sau mới gật đầu, "Được rồi, tôi hy vọng anh sẽ giữ lời. Sau nửa tháng, hãy ký vào thỏa thuận ly hôn."

Đường Diệp Thần đột nhiên bật cười, tâm trạng tốt lên ngay lập tức, anh ta nắm tay Tống Hân Nghiên và nói khẽ: "Hân Nghiên, cảm ơn em, và sẵn lòng cho tôi một cơ hội để bù đắp những thiếu sót giữa chúng ta... "

Tống Hân Nghiên bình tĩnh rút tay lại khỏi lòng bàn tay anh ta, xoay người bước đến bàn làm việc, bật máy tính lên và bắt đầu làm việc.

Một tia u ám xẹt qua trên khuôn mặt anh tuấn của Đường Diệp Thần, lập tức biến mất ở nụ cười trên môi, anh ta lại đút tay vào túi quần và nói, "Hân Nghiên, vậy thì em làm việc chăm chỉ, tôi sẽ đến đón em vào buổi chiều."

Tống Hân Nghiên không nói lời nào, Đường Diệp Thần tự thấy nhàm chán, đứng hai phút, liền mở cửa đi ra ngoài. Mãi cho đến khi không còn nghe tiếng bước chân, Tống Hân Nghiên mới ngẩng đầu lên, nhìn nơi anh ta vừa đứng, khẽ thở dài—

Trong cuộc họp thường kỳ buổi sáng, tổng giám đốc Lý chỉ nhấn mạnh một vấn đề, về dự án Thẩm Duệ đầu tư ở thành phố C, đầu tháng sau sẽ đệ trình phương án thiết kế cùng với vật liệu lên Thẩm Thị để đánh giá sơ bộ, lần này công khai biểu quyết ba lần, ba thắng hai, sau khi thắng ba lần này, cũng không phải là người chiến thắng cuối cùng, chỉ có thể tiến vào PK chung cuộc. Mà ở vòng cuối cùng, phương án cải tạo biệt thự số mười sẽ quyết định chiến thắng cuối cùng của dự án này.

Bởi vì thời gian cấp bách, tổng giám đốc lý đã giao toàn bộ dự án trong tay Tống Hân Nghiên cho thành viên trong nhóm khác, sau đó thành lập một nhóm, Tống Hân Nghiêm là trưởng nhóm, để mọi người dốc toàn lực phối hợp với sự phân chia của cô.

Khi tổng giám đốc Lý nói điều này, trong lòng mọi người đều biết rằng nếu Tống Hân Nghiên thắng dự án này, vậy chức giám đốc sáng tạo vào tay cô chắc rồi. Nhất thời, có người vui mừng, có người lo lắng, cuộc họp còn chưa kết thúc, Mộng Na đã đóng sầm cửa rời đi, để lại mọi người nhìn nhau.

Tổng giám đốc Lý hơi ngượng ngùng rồi để mọi người tan họp.

Tống Hân Nghiên rất tự tin vào dự án này, cô muốn giành chiến thắng trong dự án này và chứng tỏ sức mạnh của mình với những người coi thường mình. Sau cuộc họp, tổng giám đốc Lý giữ cô lại, có vẻ như như ông ta đã nghe nói chuyện cô bị nhốt trong phòng tắm tối qua, xoa xoa tay tỏ vẻ ngượng ngùng, "Tiểu Tống, chuyện xảy ra tối qua, Na Na còn trẻ, cô đừng chấp nhặt cô ấy.”

Tống Hân Nghiên không để tâm, cô lắc đầu, “Tổng giám đốc Lý, tôi sẽ không so đo với cô ta, nhưng tôi hy vọng chuyện thế này sẽ không xảy ra trong tương lai nữa.”

"Đây là điều chắc chắn. Tiếp theo cô phải dốc hết sức để giành chiến thắng trong trận chiến này. Đừng để tôi thất vọng. Đợi cô giành được dự án này, vị trí giám đốc sáng tạo sẽ là của cô." Tổng giám đốc Lý cười như Phật Di Lặc.

“Cảm ơn tổng giám đốc Lý, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để giành được dự án này.” Tống Hân Nghiên cũng tràn đầy tự hào, đây là dự án lớn đầu tiên cô gặp phải kể từ khi cô làm việc trong vài năm. Nếu cô có thể đánh bại thiết kế trưởng của Nghiệp Chi Phong, cô sẽ một trận thành danh, và tiền đồ cũng sẽ vô hạn.

“Đi thôi, tôi rất mong chờ màn trình diễn của cô.” Tổng giám đốc Lý đã dành trọn niềm tin cho Tống Hân Nghiên, ông ta tin rằng Tống Hân Nghiên nhất định sẽ viết lại lịch sử của Bác Dực. Mà Tống Hân Nghiên đã làm được điều đó, chỉ là hoàn toàn trái ngược với kết quả mà ông ta mong đợi.

Sau đó, Tống Hân Nghiên rất bận, cô đã gần như hoàn thành bản vẽ thiết kế biệt thự 1 đến 5. Giờ cô chỉ cần vật liệu, vì đây là khu nhà cao cấp nên không thể sử dụng vật liệu lao động, hơn nữ chủ sở hữu đều là người có thân phận địa vị, vật liệu bình thường nhất định không để vào mặt, phải dùng chất liê gỗ tốt nhất. Không chỉ như thế, còn phải khống chế phí hao tổn, báo giá khiến Thẩm Duệ hài lòng, đạt tới tiêu chuẩn lợi nhuận.

Cô nghĩ rằng, để cạnh tranh với bọn họ hạng mục này, Nghiệp Chi Phong nhất định sẽ ép giá gắt gao, Nghiệp Chi Phong là thương hiệu cải tạo nhà hàng đầu trong nước, trong khi tập đoàn Bác Dự chủ yếu về đồ lao động, chiếm tỉ lệ không lớn trên thị trường, muốn có được một cái giá thích hợp trên thị trường gỗ là vô cùng khó, điều này sẽ khiến giá của bọn họ cao hơn mức đỉnh doanh thu, cũng cao hơn Nghiệp Chi Phong.

Tống Hân Nghiên quyết định, vật liệu để cải tạo mạch nước nên được giao cho các thành viên trong nhóm vận hành, và cô sẽ điều hành vật liệu chủ chốt. Sau khi phân công xong, Tống Hân Nghiên xách túi đi đến chợ vật liệu xây dựng, ở Đồng Thành có ba chợ vật liệu xây dựng lớn, trong đó có đủ loại vật liệu xây dựng.

Vừa bước ra khỏi công ty, điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy ID người gọi, cô sững sờ một lúc. Hai chữ anh tư chói lọi đập vào mắt, cô nhớ tới nụ hôn đêm qua, tim không khỏi đập nhanh hơn.

Cô nhấn tắt máy, đi đến bên đường, đứng dưới bóng cây, ánh nắng như thiêu đốt, trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, điện thoại di động trong túi vang lên âm báo tin nhắn, cô ấy kiểm tra tin nhắn, chỉ có ba từ --- Nghe điện thoại!

Cô mím môi, điện thoại lại vang lên, cô do dự một lúc mới nhấc máy, "Tổng giám đốc Thẩm, xin chào, anh có việc gì sao?"

Thẩm Duệ vốn đã ôm một bụng tức, nhưng khi nghe thấy cô gọi mình là "tổng giám đốc Thẩm", anh càng tức giận, "Không có việc gì thì không thể gọi cho em sao?"

"Tôi rất bận, anh có việc gì thì nói mau đi, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Thẩm Duệ là khách hàng của cô, và anh có quyền để Bác Ức nốc-ao bất cứ lúc nào, vì vậy cô không thể đắc tội anh.

Thẩm Duệ tức giận đến mức suýt bẻ gãy cây bút trên tay, loay hoay cả buổi sáng mới gọi được số của cô, kết quả bị cô tắt máy, vất vả lắm mới bắt máy, còn nói chuyện với anh như vậy, anh lạnh giọng nói, "Có việc, em đang ở đâu?"

"Anh cứ việc nói trên điện thoại đi, tôi nghe. "Tống Hân Nghiên nhìn thấy một chiếc taxi trống đến gần, vội vàng vẫy tay. Chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, cô mở cửa ngồi vào. Máy lạnh trong xe mang đi cái nóng bên ngoài, giúp cô mát mẻ hơn. Cô bịt điện thoại, nói với tài xế: “Bác tài, đến chợ vật liệu xây dựng phía bắc thành phố. "

Khi Thẩm Duệ nghe những gì cô nói với tài xê, anh cau mày, "Em đến chợ vật liệu phía bắc thành phố làm gì?"

“Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh không có việc gì thì tôi cúp máy đây, tạm biệt!” Giọng điệu của Tống Hân Nghiên lạnh lùng, cũng không đợi Thẩm Duệ lên tiếng, cô đã cúp điện thoại.

Tiếng “tút tút” vang lên bên tai, Thẩm Duệ không ngờ rằng cô thực sự cúp điện thoại của anh, anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, sải bước ra khỏi văn phòng--

Phía bắc thành phố có một chợ vật liệu xây dựng lớn, rất khó tìm được người, Thẩm Duệ đậu xe trong bãi đậu xe, vừa bước xuống xe, không khí nóng bức ập đến, anh nhíu mày, sau lưng toát một tầng mồ hôi mỏng, nháy mắt khiến áo ướt đẫm.

Anh khóa xe bước vào chợ. Anh không có ý đi tìm cô, nơi này lớn như vậy, cho dù anh cố ý tìm cô, cũng chỉ có thể gặp thooáng qua. Duyên phận giữa người và người có lẽ chính là như vậy.

Năm năm sau khi trở về Trung Quốc, sau đêm đó, anh vẫn luôn tìm cô, lướt qua nhau không biết bao nhiêu lần, anh cũng không biết rằng cô đang ở bên cạnh anh. Lần này, anh muốn thử duyên phận giữa họ, anh không cố ý tìm cô, để xem họ có thể gặp nhau ở đây không.

Nếu gặp nhau, chứng tỏ giữa họ có duyên phận, cho nên dù có đi ngược lại ý trời, anh cũng sẽ khiến cô phải lòng anh!



Buổi trưa nắng chói chang, Tống Hân Nghiên đã tìm hơn chục công ty nhưng không tìm được cảm giác như ý muốn, không chỉ về phương diện giá cả, mà cả những hình ảnh hiện lên trong đầu cô khi cô thiết kế bản vẽ.

Cô che ô bước ra khỏi một cửa hàng gạch men, cô đứng ở ngã tư, rẽ sang phải và bước vào cửa hàng gạch men Hoàng gia. Ngay khi cô bước vào, Thẩm Duệ đã đi tới từ ngã tư phía trước, đi thẳng và vượt qua cô.

Trong cửa hàng gạch men Hoàng Gia, Tống Hân Nghiên đã tìm thấy một loại gạch lát nền phù hợp với thiết kế của cô, khi được hỏi thì giá loại gạch lát nền này khá cao và vượt quá ngân sách của cô. Cô đã mặc cả với ông chủ, cuối cùng ông chủ cho cô một cái giá, nhưng vẫn vượt quá ngân sách của cô.

Cô ghi nhớ giá của cửa hàng này, sau đó tiếp tục tìm.

4 giờ chiều, bầu trời đầy mây đen và gió thổi mạnh, có vẻ như sắp có một trận mưa lớn. Chiếc ô của Tống Hân Nghiên bị thổi tung nên cô phải cất nó vào túi, vừa ngẩng lên đã thấy Thẩm Duệ đang đứng ở bên kia đường, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Tống Hân Nghiên giật mình, nghĩ rằng mình đã bị ảo giác, tại sao Thẩm Duệ lại ở đây? Nhất định là cô nhìn nhầm rồi! Cô dụi mắt, Thẩm Duệ đã nhấc chân đi về phía cô.

Đó thực sự là anh!

Ngay lúc đó, cô hoảng sợ quay người bỏ chạy. Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, rồi ngày càng dày đặc. Cô chạy rất nhanh, phía sau có tiếng bước chân tiến đến, cô liều mạng chạy, như thể làm vậy là có thể thoát khỏi tay anh.

Cho đến khi một lòng bàn tay to nắm chặt cổ tay cô, cô buộc phải dừng lại, một giọng đàn ông không vui cùng hạt mưa đập xuống đầu cô, "Em chạy cái gì vậy, tôi là hổ sao? Tôi muốn ăn thịt em sao?"

Thẩm Duệ chưa bao giờ lãng phí thời gian cho những việc vô nghĩa, nhưng hôm nay, anh như một kẻ ngốc, dưới cái nắng như thiêu đốt, lang thang khắp chợ vật liệu xây dựng khổng lồ, chỉ vì cái gọi là duyên phận của mình.

Vừa rồi đứng ở bên kia đường, thời điểm cô ngẩng đầu nhìn anh, nhịp tim của anh gần như ngừng đập, năm tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng gặp được cô trong biển người.

Tuy nhiên, cô không được vui như anh tưởng tượng, thay vào đó, cô giống như nhìn thấy ma vậy, khi anh đi về phía cô, cô quay người bỏ chạy. Người phụ nữ này thực sự dội gáo nước lạnh vào người anh.

Gió rít bên tai, mưa rơi càng lúc càng nhanh, người đàn ông bên cạnh vẫn thở hồng hộc. Cô cũng không khá hơn là bao, hô hấp rối loạn và nhịp tim cũng rối loạn, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười ngây ngô, "Tổng giám đốc Thẩm, sao anh lại ở đây?"

Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, mưa càng lúc càng nặng hạt, đây rõ ràng không phải nơi để nói chuyện, anh không nói lời nào, nắm lấy tay cô kéo cô đi về phía bãi đậu xe.

Tống Hân Nghiên giãy dụa, "Tổng giám đốc Thẩm, để tôi đi đi, bị người khác nhìn thấy thì không tốt."

Bước chân gấp gáp của Thẩm Duệ đột nhiên dừng lại, Tống Hân Nghiên không kịp phòng bị đập vào lưng anh, cơn đau khiến cô thở gấp, cô bịt mũi lại, "Này, anh muốn dừng lại phải nói một tiếng trước chứ mũi tôi sắp lệch đến nơi rồi."

Thẩm Duệ quay lại nhìn cô, mưa càng lúc càng nặng hạt, anh đột nhiên nói: "Tống Hân Nghiên nắm chặt tay anh, đừng buông!"

“A!” Trước khi Tống Hân Nghiên kịp phản ứng, Thẩm Duệ đã nắm lấy tay cô và chạy về phía trước. Cô bị anh kéo đi, trên đường vẫn luôn nghiêng ngả lảo đảo. Lúc này, cô không có thời gian để suy nghĩ xem họ dắt tay nhau chạy trên phố là có đúng hay không, bởi vì nếu cô không chú ý đến chân, cô có thể ngã xuống bùn

Dưới bức màn mưa, Thẩm Duệ từ từ đi chậm lại để cô có thể bắt kịp nhịp của anh. Họ chạy qua hai dãy nhà trước khi đến được bãi đậu xe. Tống Hân Nghiên dựa vào chiếc Bentley Continental màu trắng, thở hổn hển.

Thẩm Duệ cũng không khá hơn là bao, mái tóc ngắn được chăm chút tỉ mỉ bởi vì vừa rồi chạy loạn mà trở nên rối bù, anh giống như vừa mới từ dưới nước ngoi lên, toàn thân ướt đẫm, hơi thở hổn hển.

Mưa ít dần và cuối cùng cũng tạnh, mặt trời ló dạng khỏi mây, và một cầu vồng đầy màu sắc treo lơ lửng ở phía chân trời.

Tống Hân Nghiên không quan tâm đến việc mình đã ướt sũng khắp người, chỉ lên cầu vồng trên bầu trời, cao hứng nói: "Thẩm Duệ, nhìn xem, cầu vồng đẹp quá!"

Bất kể phụ nữ bao nhiêu tuổi, nhìn thấy cầu vồng còn thích thú hơn nhìn thấy một viên kim cương.

Thẩm Duệ nhìn theo hướng ngón tay của cô, quả nhiên nhìn thấy một cầu vồng phía chân trời, anh thu hồi tầm mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt, gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng vì hưng phấn, ngũ quan sinh động, rất đẹp.

Tống Hân Nghiên cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay đầu lại đụng phải một đôi mắt phượng sâu thẳm, trái tim như nghẹt thở, khó chịu nhìn đi chỗ khác, lại nghe anh nói: "Thật sự rất đẹp."

Tai Tống Hân Nghiên trở nên nóng bừng, không biết anh đang nói cầu vồng đẹp hay cô đẹp.

Thẩm Duệ dời tầm mắt, mở cửa ghế phụ lái, "Lên xe đi, tôi đưa em về."

Tống Hân Nghiên cúi đầu nhìn cả người ướt sũng nước mưa, sợ làm bẩn xe của anh, cô lắc đầu, "Tôi bắt taxi về là được rồi."

Thẩm Duệ lặng lẽ nhìn cô không nói tiếng nào, ánh mắt của người đàn ông trưởng thành đầy áp bức khiến cô có chút không chịu nổi, cúi xuống ngồi vào trong xe, Thẩm Duệ đóng cửa lại, đi vòng qua xe để mở cửa lên xe.

Anh lấy trong tủ ra một chiếc khăn khô, ném lên đầu cô, Tống Hân Nghiên vội vàng đưa tay kéo xuống, vừa định nói thì khuôn mặt tuấn tú đã phóng đại trước mặt cô. Sau đó, anh hôn lên môi cô, cũng không quan tâm tóc mình còn đang nhỏ nước, khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe.

Tống Hân Nghiên sững sờ, nhiệt độ thiêu đốt trên môi anh vẫn còn lưu lại trên môi cô, nhịp tim chậm lại, hai má bỏng rát, thậm chí không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. Cô cho rằng sau đêm qua, anh sẽ không đến trêu chọc cô nữa, nhưng tại sao lại phản tác dụng?

Khóe môi Thẩm Duệ hơi nhếch lên, anh liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ nói: “Lau tóc cho khô đi, để lát nữa không bị cảm.” Kết quả anh vừa nói xong lại hắt hơi trước

Tống Hân Nghiên cười thành tiếng, cô nhìn mái tóc anh đang rũ xuống và nhớ lại lần trước anh bị say nắng ở thành phố C. Sự ngượng ngùng và khó chịu vừa rồi đã biến mất, cô khẽ cúi người lấy khăn lau tóc cho anh, "Sức khỏe tôi tốt lắm, ngược lại là anh, phơi nắng còn bị cảm nắng, mắc mưa không biết sẽ thế nào đây.

Thẩm Duệ theo bản năng đi chậm lại, khi cô đến gần, trong hơi thở của anh mang theo mùi hương thoang thoảng của cô. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, như thể đang lau một kho báu vậy. Thẩm Duệ có thể cảm nhận được sự thận trọng của cô, nếu nói rằng cô không có tình cảm với anh, đánh chết anh cũng không tin.

Tống Hân Nghiên lau khô tóc, sau đó ngồi vào ghế và lấy khăn lau nước trên đầu và mặt.

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô không để ý đó là khăn anh vừa dùng qua, nụ cười trên môi anh càng sâu, hai người sử dụng chung một cái khăn cũng khiến tâm trạng anh tốt lên.

Điện thoại di động của Tống Hân Nghiên đột nhiên vang lên, cô bỏ khăn tắm xuống, lấy điện thoại di động trong túi ra, khi nhìn thấy ID người gọi, cô vô thức liếc nhìn Thẩm Duệ rồi nhấn tắt tiếng.

Thẩm Duệ liếc cô một cái rồi thản nhiên hỏi: "Ai gọi vậy, sao em không trả lời?"

“Là..." Tống Hân Nghiên chưa kịp nói xong, điện thoại lại rung lên, cô đang định cúp máy thì nghe thấy Thẩm Duệ nói: "Nghe đi, chăc là có việc gấp tìm em nên mới gọi liên tục như vậy. "

Tống Hân Nghiên đành phải bắt máy, "Alo?"

"Hân Nghiên, buổi tối tôi đã đặt một nhà hàng. Tôi sẽ đón em. Chúng ta cùng nhau ăn tối. Sau khi kết hôn, chúng ta chưa bao giờ đi ăn cùng nhau." Giọng của Đường Diệp Thần vang lên từ đầu dây bên kia, Tống Hân Nghiên đã sửa điện thoại xong nên cô đã đổi lại điện thoại ban đầu, nhưng lại rò rỉ âm thanh rất nghiêm trọng, trong xe vô cùng im lặng, cô cảm giác Thẩm Duệ nhất định đã nghe thấy.

Vào lúc này, cô có một loại ảo giác rằng Thẩm Duệ dường như là người tình của cô, và cô đã trả lời điện thoại của chồng mình trước mặt người tình của cô. Cô thậm chí còn cảm thấy tâm trạng của người đàn ông bên cạnh đột nhiên u ám, không dám nhìn anh, chỉ muốn nhanh chóng nghe xong điện thoại, "Tôi hiểu rồi, anh nói địa chỉ đi, tôi tự đến đó . "

Ngay khi những lời này nói ra, Tống Hân Nghiên hiển nhiên cảm thấy tốc độ xe tăng vọt, cô sợ hãi run rẩy nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng không dám bảo anh lái xe chậm lại.

“Tôi sẽ đón em, đi taxi vào giờ cao điểm không dễ đâu.” Đường Diệp Thần nói.

Tống Hân Nghiên thấy tốc độ càng ngày càng nhanh, sợ tới mức tim nhảy ra khỏi cổ họng, nói: "Không, không cần, tôi sẽ tự đến."

“Vậy được rồi, nhà hàng xoay phía trên tháp Hi Vọng, khi nào em đến thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ đón em.” Đường Diệp Thần thỏa hiệp, không muốn quá thúc ép cô. Cúp điện thoại xong, anh mở cửa bước xuống xe, đi thẳng đến quảng trường Vạn Đạt, đến quầy trang sức DR, đàn ông ở đây chỉ có thể tùy chỉnh một chiếc nhẫn kim cương trong đời, mấy hôm trước anh ta đã đặt một chiếc, muốn tặng cho Tống Hận Nghiên.

Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, cô nhìn thấy tốc độ xe tăng vọt lên 150 km/h, cô rất sợ hãi, trên đường có nhiều xe như vậy, anh muốn chết sao, "Thẩm Duệ, lái xe từ từ."

Thẩm Duệ mắt điếc tai ngơ, tâm trạng vui vẻ vừa rồi đã bị thay thế bằng tức giận, cô định ăn tối với Đường Diệp Thần? Khi nào thì mối quan hệ của họ đủ tốt để ngồi cùng nhau trong bữa tối dưới ánh nến? "Tống Hân Nghiên, em còn có lòng tự trọng không?"

“Cái gì?” Tống Hân Nghiên không kịp phản ứng.

"Nếu em còn có lòng tự trọng, em sẽ đi ăn cơm với tên cặn bã đó sao? em có biết mình đang làm gì không?" Thẩm Duệ càng tức giận, muốn ném cô lên xe.

“Tôi biết.” Tống Hân Nghiên , “Có thể anh sẽ gọi tôi là đồ ngốc, nhưng tôi biết mình đang làm gì, tôi đã hứa sẽ ăn cowm với anh ta, không quay lại với anh ta, chỉ là khiến anh ta bằng lòng ký đơn ly hôn. Anh ta đã cứu mạng tôi, cho tôi hơi ấm và cho tôi hy vọng. Tôi không muốn ra tòa với anh ấy cho đến khi đó là biện pháp cuối cùng."

“Em quyết định ly hôn với cậu ta?” Thẩm Duệ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, tôi quyết định ly hôn.” Tống Hân Nghiên gật đầu.

Thẩm Duệ giảm tốc độ xe, vẻ mặt anh tuấn tràn đầy vui mừng, "Em không nói sớm, hại tôi kích động nãy giờ."

"..." Tống Hân Nghiên liếc anh ta một cái, nói: "Việc ly hôn của tôi không liên quan gì đến anh, anh đừng nghĩ nhiều."

“Tôi có nói chuyện em ly hôn liên quan đến tôi sao?” Thẩm Duệ bất mãn hỏi, trong giọng điệu có một chút tự ái, sau đó nói: “Hai người chuẩn bị ly hôn còn cùng nhau ăn tối, cũng ân ái thật, có cần đặt một phòng để ngủ luôn không?"

Tống Hân Nghiên bị lời nói của anh làm cho cạn lời, tức giận nói: "Thẩm Duệ, ngươi nói lời nào hay hơn sẽ chết sao?"

“Không phải, chỉ là chướng mắt ly hôn còn phải ăn bữa cơm chia tay thôi.” Thẩm Duệ ngây thơ nói, chậm rãi lái xe vào bãi đậu xe ngầm của quảng trường Vạn Đạt, Tống Hân Nghiên quay đầu bỏ đi, tức giận không thèm để ý đến anh.

Thẩm Duệ dường như đang có tâm trạng tốt, tháo dây an toàn bước ra khỏi xe, mở cửa phụ lái và nói: "Nếu muốn ăn cơm chia tay thì không thể ăn mặc khó coi như vậy được, để tôi mua cho em một bộ đồ mới, làm mù mắt chó chồng cũ của em.”

Tống Hân Nghiên: "..."