Tống Hân Nghiên sợ tới mức rụt cổ lại, không dám trêu chọc anh nữa, ngay cả những người đứng bên cạnh anh cũng không kịp nhìn rõ, vội vàng đi theo hướng ngược lại với anh. Cô không ngờ Thẩm Duệ lại đến tham gia buổi giao lưu nghề nghiệp này. Bọn họ đã không liên lạc với nhau kể từ khi cô gọi cho anh chiều hôm đó. Hôm nay lại gặp oan gia ngõ hẹp, bắt gặp ở chỗ này.
Tống Hân Nghiên trốn vào đám người, mãi đến khi hai ánh mắt nóng rực phía sau biến mất, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, mỗi lần chỉ cần thấy anh ở đâu, tim cô sẽ không khống chế được đập nhanh hơn, nhảy loạn giống như không phải của mình vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị nhịp tim không đồng đều.
Mắt phượng của Thẩm Duệ híp lại, nhìn bóng dáng kia biến mất trong đám người, anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Đổng Nghi Tuyền theo tầm mắt của anh nhìn qua. Chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh, bà ta đăm chiêu nhìn Thẩm Duệ, nói: “Duệ à, thấy người quen à?”
Thẩm Duệ nở nụ cười lãnh đạm, anh nhấp một ngụm rượu chát, trong giọng nói lại hàm chứa sự cưng chiều: “Ừm, nhìn thấy một con mèo nhỏ đần độn.”
Phùng Trinh Trinh đứng ở bên cạnh Đổng Nghi Tuyền, cô ta mặc một chiếc váy dài lộ lưng màu tím, để lộ vẻ đẹp hoang dã. Nghe Thẩm Duệ nói nhìn thấy một con mèo nhỏ, cô ta theo bản năng quét qua một vòng sảnh chính: “Mèo sao? Làm sao bữa tiệc có thể cho phép khách mời mang vật nuôi vào?”
Đổng Nghi Tuyền thản nhiên nhéo Phùng Trinh Trinh một cái, cháu gái này của bà ta có đôi khi đầu óc không thể động não được, ý của Thẩm Duệ rõ ám chỉ một người phụ nữ, cô ta còn tưởng là thật. Phùng Trinh Trinh bị nhéo đên đau. Cô ta cau mày: “Dì, sao dì lại nhéo cháu?”
“...”
Đổng Nghi Tuyền quyết định không chấp nhặt đứa nhỏ ngu ngốc này, bà ta ho khan và sai bảo nói: “Trinh Trinh, cổ họng của dì hơi ngứa, cháu đi rót cho dì một ly nước ấm lại đây.”
“À.” Phùng Trinh Trinh cũng cảm thấy đứng ở chỗ này không có ý nghĩa, tuy rằng giá trị nhan sắc của Thẩm Duệ rất cao, nhưng không phải loại cô ta thích, cô ta vẫn thích người đàn ông gặp phải trong bữa tiệc lần trước, chững chạc có tư vị của đàn ông.
Phùng Trinh Trinh vừa đi, Đổng Nghi Tuyền thăm dò nói: “Thẩm Duệ, tôi nghe nói mấy ngày trước có người nhìn thấy cậu và cô Thẩm từ trong Cục Dân Chính đi ra, hiện tại phóng viên đang nghi ngờ chuyện hai người ly hôn. Nhưng thật sự biết bắt gió bắt bóng, tôi thấy tình cảm của cậu và cô Thẩm rất tốt mà.”
Thẩm Duệ khẽ lắc lư rượu trong ly, ánh sáng màu tím đậm khúc xạ trên mu bàn tay anh, vô cùng xinh đẹp, anh giương mắt lên nhìn chằm chằm Đổng Nghi Tuyền và nói: “Chính xác là có chuyện này, tuần tới bộ phận công chúng của Thẩm thị sẽ tuyên bố xác nhận chuyện ly hôn.”
“Làm sao có thể?” Đổng Nghi Tuyền ra vẻ giật mình nhìn anh: “Tình cảm của hai người không phải rất tốt sao?”
“Tính cách không hợp.” Thẩm Duệ nói ngắn gọn, cũng không muốn nhiều lời.
Thẩm Duệ càng không muốn nói, Đổng Nghi Tuyền càng cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám, chẳng lẽ là vì cô gái nhỏ trong tiệc rượu lần trước kia? Đó không phải là vợ của Đường Diệp Thần, cháu dâu của anh sao?
“Tính cách không hợp cũng là một vấn đề, ly hôn cũng tốt, lại tìm một người nghe lời hiểu chuyện là được rồi.” Ý tứ trong lời nói của Đổng Nghi Tuyền chính là đổ hết trách nhiệm lên đầu nhà gái, nhưng cũng sẽ không thẳng thắn làm cho người ta cảm thấy phản cảm.
Thẩm Duệ không nói gì.
Đổng Nghi Tuyền nhìn anh, trong lòng tính toán, Phùng Trinh Trinh năm nay 23 tuổi, đúng là tuổi kết hôn. Mấy ngày trước, chị gái còn gọi điện hỏi xem bên cạnh bà ta có chàng trai nào thích hợp không, giới thiệu cho Trinh Trinh một người. Điều kiện của Thẩm Duệ rất tốt, nếu có thể gả Trinh Trinh gả cho anh, hai nhà thông gia, đối với sự nghiệp phát triển của công ty Nghiệp Chi Phong cũng vô cùng có lợi. Mặc dù anh kết hôn lần hai, nhưng cũng may chưa có con, Trinh Trinh được gả vào cũng có vinh hoa phú quý hưởng không hết.
“Thẩm Duệ, là đàn ông thì vẫn nên tìm một người phụ nữ biết nóng biết lạnh với mình, cậu xem Trinh Trinh nhà chúng tôi đi, nghe lời lại hiểu chuyện, cũng không khiến người ta phải phiền lòng.”
Thẩm Duệ là ngươi tinh tế như thế, sao có thể nghe không ra ý của Đổng Nghi Tuyền, anh đưa ly rượu đến bên môi, uống cạn ly rượu, thản nhiên nói: “Dì Tuyền, cô Phùng rất tốt, nhưng còn quá trẻ.”
Nói xong, anh đặt ly rượu lại vào khay trong tay nhân viên phục vụ, giống như không nhìn thấy Đổng Nghi Tuyền xấu hổ, anh nói: “Dì Tuyền, tôi xin phép đi trước.”
Đổng Nghi Tuyền nhìn bóng lưng anh nghênh ngang rời đi, khẽ cắn môi. Thẩm Duệ khách sáo với bà ta như vậy, chẳng qua là bởi vì bà ta và mẹ anh là chị em, cho nên bà ta nói chuyện với anh cũng dễ dàng hơn so với người khác. Nhưng nói cũng chỉ là chen mồm vào được thôi, chứ trong lòng Thẩm Duệ chưa từng thật sự coi bà ta là bậc bề trên.
Dự án ở thành phố C kia, sở dĩ anh quyết định nội bộ cho bà ta cũng chỉ vì lợi nhuận.
Thẩm Duệ đi dạo một vòng trong phòng tiệc cũng không tìm được Tống Hân Nghiên. Vừa rồi rõ ràng anh thấy cô đi vào, mới chốc lát cô đã chạy đi đâu rồi?
Mà người Thẩm Duệ muốn tìm giờ phút này đang bị người ta nhốt trong toilet, Tống Hân Nghiên dùng sức đập cánh cửa, lớn tiếng hô: “Bên ngoài có ai không? Mở cửa ra.”
Cửa vẫn không mở, ngược lại từ đỉnh đầu có một chậu nước lạnh đổ xuống, cô tránh không kịp nên bị ướt từ đầu đến chân, cả người ướt đẫm vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống, cô nhíu mày, lạnh lùng mắng: “Là ai? Cô chỉ có bản lĩnh chơi sau lưng như vậy thôi sao? Có ngon thì đứng ra trước mặt tôi này.”
Ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay “bốp bốp”, giống như đang vỗ tay cho cô, sau đó một giọng nữ cất lên: “Tống Hân Nghiên, cô có biết vì sao tôi ghét cô không?”
Tống Hân Nghiên nghe ra đó là giọng của Mộng Na, cô nhíu mày, quần áo ướt đẫm dính vào người vô cùng khó chịu, hơn nữa nhiệt độ trong toilet rất thấp, cô rất nhanh cảm giác được một luồng khí lạnh thấm vào tận xương tủy. Cũng may vết thương trên vai cô đã kín lại, nếu không bị giày vò thế này, không chừng vết thương lại bị nhiễm trùng.
“Cô thả tôi ra trước, sau đó tôi sẽ nghe cô từ từ nói tại sao cô chán ghét tôi được không?”
Mộng Na sửng sốt, lập tức hung tợn nói: “Tôi sẽ ngu ngốc vậy sao? Thả cô ra, sau đó để cô dùng đôi mắt vô tội đó để quyến rũ Tổng giám đốc Lý ư? Tống Hân Nghiên, tôi nói cho cô biết, ba năm trước tôi đã ngủ với Tổng giám đốc Lý và cũng đã mang thai đứa con của anh ấy, anh ấy nói chỉ cần tôi giúp anh ấy lấy được hạng mục này, anh ấy sẽ cưới tôi vào nhà, cô đừng hòng cướp với tôi!”
“...” Tống Hân Nghiên cảm thấy, hình như cô vô tình nhìn thấu được một bí mật lớn, Mộng Na mang thai đứa con của Tổng giám đốc Lý? Tổng giám đốc Lý còn đồng ý muốn cưới cô ta vào nhà? Lúc trước cô từng nghe Vân Vân nói qua vài lần là Mộng Na thường hay liếc mắt đưa tình với Tổng giám đốc Lý trong lúc họp, cô cũng không để ở trong lòng, không ngờ Tổng giám đốc Lý thoạt nhìn chính trực như vậy lại thật sự bao nuôi Mộng Na.
Cho nên Mộng Na có địch ý với cô, không chỉ vì cô muốn cạnh tranh vị trí giám đốc, còn có thể là hiểu lầm cô có qua lại với Tổng giám đốc Lý.
Lật bàn!
Cô không còn mắt nữa cũng không thể coi trọng người chồng trung niên hói đầu lại mang bụng bia kia!
“Cô Mộng, tôi không hề có hứng thú với cuộc sống riêng tư của cô, càng không hề có hứng thú đối với Tổng giám đốc Lý, với lại tôi đã kết hôn rồi.” Tống Hân Nghiên cảm thấy nói nhảm với cô ta nhiều như vậy cũng vô dụng, chi bằng nói thẳng là mình đã kết hôn, phụ nữ đã kết hôn đối với cô ta cũng không uy hiếp gì nhỉ.
“Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Cô đã kết hôn mà còn đến quyến rũ Tổng giám đốc Lý, Tống Hân Nghiên, cô còn đê tiện hơn tôi tưởng tượng.” Quan điểm cuộc sống của Mộng Na hoàn toàn bị bóp méo, mấy ngay này Tổng giám đốc Lý không để ý tới cô ta, còn bảo cô ta không được đi tìm Tống Hân Nghiên gây phiền phức, nếu không sẽ điều cô ta đến công ty chi nhánh. Cô ta càng nghĩ càng giận, rốt cục bắt được cơ hội này dạy dỗ cô.
“... Sao cô lại nghĩ lệch lạc vậy chứ?” Tống Hân Nghiên cạn lời không biết nói gì, vừa dứt lời, đèn trong toilet bỗng nhiên bị tắt, bốn phía tối đen như mực, một luồng khí lạnh lập tức đánh sâu khắp toàn thân cô, Tống Hân Nghiên run giọng hét: “Mộng Na, Mộng Na, cô vẫn còn ở đấy chứ? Cô bật đèn lên đi.”
“Két” một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, theo một tiếng “rầm” truyền đến, trong toilet khôi phục yên tĩnh. Tống Hân Nghiên sợ hãi, cô dùng sức đập cửa: “Mộng Na, cô mở cửa ra, cô thả tôi ra ngoài đi.”
Xung quanh im ắng, Tống Hân Nghiên thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình, còn có tiếng hít thở nặng nề vì sợ hãi. Trước mắt một mảnh đen kịt, cô không thể nhìn thấy gì cả, tình hình trước mắt với cảnh đêm năm năm trước kia gần như chồng lên nhau. Cô sợ tới mức lùi lại, gót chân đụng phải cái gì đó, cô ngã ngửa về phía sau, lập tức ngã ngồi trên nắp bồn cầu.
Khuỷu tay “cộc” đụng phải cái gì đó, cô đau đến nỗi kêu lên, cả trái tim đều vì sợ hãi mà thắt chặt, cô cuộn mình lại thành một đống. Trong bóng tối, cô dường như cảm thấy đôi môi lạnh lẽo in trên da thịt của cô...
“Tránh ra, anh tránh ra...” Tống Hân Nghiên nhắm chặt hai mắt lại, toàn thân đều phát run, hình như rơi vào trong chỗ ma quỷ nào đó, giọng nói của cô the thé, hai tay không ngừng vung lên giống như muốn hất đôi tay vô hình kia ra.
“Đừng chạm vào tôi, tôi cầu xin anh, ngày mai tôi sẽ kết hôn rồi, anh ấy là người tôi rất yêu, cầu xin anh, đừng phá hoại hạnh phúc của tôi!” Tống Hân Nghiên bất lực hét lên, cầu xin cái bóng hư vô kia, cầu xin anh tha cho mình một con đường sống.
Thẩm Duệ đá văng cửa phòng toilet, chợt nghe thấy một câu nói giống như đã từng quen biết vậy, trái tim anh không hiểu sao chợt đau nhói, sau đó đưa tay mò tới đèn trong toilet, “tách” một tiếng, trong toilet một lần nữa khôi phục ánh sáng, anh bước nhanh đến trước cửa phòng vệ sinh, lo lắng đẩy cửa ra, gọi: “Tống Hân Nghiên, em ở phòng nào? Em mau nói đi.”
Tống Hân Nghiên vẫn nhắm mắt lại, không thể thoát khỏi cơn ác mộng, trên trán cô ướt đẫm, không phân biệt được là nước hay mồ hôi lạnh: “Không được... Không được...”
Thẩm Duệ nghe được giọng nói của cô, sải bước chạy vội tới trước phòng vệ sinh cuối cùng, trái tim anh sợ hãi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, anh dùng sức đẩy cửa: “Tống Hân Nghiên, đừng sợ, tôi ở đây rồi, đừng sợ, tôi lập tức đưa em ra ngoài.”
Cánh cửa bị người ta khóa trái từ bên ngoài bị kẹt cứng rồi, anh đá một cú văng cây chốt cửa, đưa tay mở cửa.
Tống Hân Nghiên nghe được một tiếng “Phập”, mới tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng, cô ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nước mắt nhìn Thẩm Duệ từ trên trời giáng xuống, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Thẩm Duệ...”
Một tiếng này khiến Thẩm Duệ tê tâm liệt phế, anh sải bước đi tới trước mặt cô, lúc giang hai tay muốn ôm cô vào trong ngực, cô đã nhào tới ôm chặt cổ anh.
Thân thể mềm mại trong ngực run rẩy không ngớt, anh hơi sửng sốt, đưa tay ôm chặt lấy cô, hơi thở của anh cũng gấp gáp, dịu dàng an ủi nói: “Đừng sợ, tôi dẫn em rời khỏi nơi này.”
Cả người cô ướt đẫm, nước lạnh thấm ướt quần áo anh, anh vội vàng cởi âu phục khoác lên vai cô, gọi một cuộc điện thoại mới ôm ngang cô lên, sải bước ra khỏi toilet.
Thẩm Duệ ôm cô đi ra cửa sau, ông Vương đang chờ bên cạnh xe, thấy bọn họ đi ra, ông ta vội vàng mở cửa xe phía sau. Thẩm Duệ nhét cô vào trong xe, sau đó ngồi vào.
Ông Vương đóng cửa xe, nhanh chóng lên xe và khởi động xe rời đi.
Sau góc tường cửa sau, một người đàn ông với thân hình thấp bé đi ra, anh ta nhìn máy ảnh trong tay và nở một nụ cười đắc ý, sau đó xoay người, biến mất trong màn đêm mênh mông...
Trong xe, Tống Hân Nghiên cuộn mình ở ghế sau, mái tóc xõa tán lạn ở sau gáy, sắc mặt cô trắng bệch, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt vào cánh môi, cả người vẫn còn run rẩy, thoạt nhìn yếu đuối lại đáng thương.
Thẩm Duệ cầm khăn mặt trong tay, anh di chuyển về phía cô một chút, lại phát hiện cô run rẩy hơn: “Nghiên Nghiên, lau tóc khô đã, đừng để bị cảm.”
Tống Hân Nghiên không đưa tay nhận lấy khăn mặt, hai tay cô ôm mình, giống như làm vậy mới có thể tìm được một chút cảm giác an toàn. Bóng tối vừa rồi kéo cô trở lại đêm tối năm năm trước, tất cả sự kiên cường ngụy trang của cô đều sụp đổ trong nháy mắt đó. Nỗi đau đớn kia dường như còn lưu lại trong thân thể, làm cho cô đau đến răng đều run rẩy.
Năm năm rồi, cô vốn tưởng rằng mình có thể thản nhiên đối mặt với nó, nhưng khi bóng tối ập đến, cô vẫn không thể tránh khỏi sự sụp đổ.
Thẩm Duệ thở dài một tiếng, anh đưa tay ôm cô lên đặt lên đùi mình, có lẽ cô đã không còn sức lực nên không từ chối, mềm nhũn tựa vào vai anh. Thẩm Duệ lấy khăn mặt lau tóc ướt của cô, hoàn toàn không quan tâm nước trên người cô sẽ làm ướt anh.
“Nghiên Nghiên, nói cho tôi biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Duệ dạo một vòng trong hội trường cũng không tìm thấy Tống Hân Nghiên, anh đi theo hành lang dài đi về phía toilet, sau đó anh nhìn thấy một người phụ nữ lén lút từ trong toilet đi ra, lúc nhìn thấy anh, cô ta rõ ràng lộ ra vẻ bối rối.
Anh đi tới phòng toilet nữ, mới phát hiện cửa toilet bị khóa trái, bên trong truyền đến tiếng thét chói tai quen thuộc, trong nháy mắt đó, sự khôn ngoan và mưu tính của anh đều bị bỏ qua, anh dùng một cước đá văng cửa toilet vọt vào.
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng, con ngươi Tống Hân Nghiên khẽ đảo, dần dần trở lại hiện thực, cô lắc đầu, không muốn nói chuyện.
Thẩm Duệ thấy thế, cũng không biết nên an ủi cô thế nào. Một số tranh giành trong công việc là rất đen tối, đôi khi cũng xảy ra chuyện các đồng nghiệp bôi nhọ lẫn nhau. Quản lý nội bộ tập đoàn Bác Dực lỏng lẻo như thế, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị Nghiệp Chi Phong thôn tính, đến lúc đó, cô nên đi đâu?
Lau tóc cho cô đến khi gần khô, Thẩm Duệ buông khăn mặt xuống, đưa tay đè đầu cô về phía bả vai mình, anh nói: “Đừng nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi, đến rồi tôi sẽ gọi em.”
Vòng tay của anh rất ấm áp, giọng nói của anh rất dịu dàng, khiến người ta nhịn không được trầm mê trong đó.
Nhưng Tống Hân Nghiên biết, cái ôm này không thuộc về cô, cô không thể trầm mê. Cô giãy dụa trèo xuống khỏi đùi anh, ngồi trở lại ghế của mình, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói: “Tôi không sao.”
Thẩm Duệ nhìn động tác của cô, biết cô đang tránh hiềm nghi, trong lòng anh cũng không dễ chịu, rốt cuộc phải như thế nào cô mới chịu dựa vào anh một lần?
Xe chạy vào Như Uyển, dừng lại ở bãi đỗ xe, Thẩm Duệ đẩy cửa rồi xuống xe, anh đứng bên cạnh cửa, nhìn Tống Hân Nghiên: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tường vây xa xa ngoài cửa sổ sáng đèn đường, nơi này không phải bên ngoài tiểu khu Kim Vực Lam Loan, cô khom lưng xuống xe, mới phát hiện nơi này là biệt thự lần trước cô vội vàng chạy trốn.
Ký ức trong phút chốc trở lại lồng sắt, cô nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, cả người đều không được tự nhiên: “Cái kia, anh vẫn nên đưa ta trở về Kim Vực Lam Loan đi, chúng ta cô nam quả nữ ở chung một phòng không tốt lắm.”
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt người đàn ông chín chắn mang theo cảm giác áp bách đập vào mặt, Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến ngượng ngùng. Vừa cúi đầu, cảm giác áp bách trên người biến mất, người đàn ông phía trước đã xoay người, giọng nói lạnh lùng cùng gió đêm truyền đến: “Em không muốn hẹn Bạc Mộ Niên gặp mặt sao?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, nghĩ đến Hàn Mỹ Hân hai ngày nay bị mặt trời phơi nắng đến đen nhẻm, cô lại không đành lòng. Nghe nói bên phía Bạc thị ngay cả cửa cũng không cho cô ấy vào, cô ấy chỉ có thể đứng dưới ánh mặt trời chói chang chờ, cầm ô còn bôi tầng tầng lớp lớp kem chống nắng cũng không thể chống lại tia cực tím mãnh liệt, mỗi buổi tối đều oán giận với cô, nếu tiếp tục phơi nắng như vậy, cô ấy có thể di dân đến châu Phi và biến thành người địa phương ở đấy mất.
Nhìn Thẩm Duệ đã đi vào cửa biệt thự, cô cắn răng, vì Mỹ Hân, cho dù nơi này có nghìn trùng nguy hiểm, cô cũng phải đi vào xông vào.
Thẩm Duệ đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cầm một chai nước đá đi ra, hung hăng rót vài ngụm vào miệng, mới dập tắt đám ngọn lửa bùng trên cổ họng. Anh đóng tủ lạnh lại và đi ra, chỉ thấy Tống Hân Nghiên chân trần sợ hãi đứng trên gạch ở cửa chính.
Có dép nữ trong tủ giày, sau lần cuối cùng cô rời đi, anh đã sai người giúp việc chuẩn bị.
Anh cất đôi chân dài từ từ đến gần cô. Tống Hân Nghiên cảm giác được anh lại tức giận, mặc dù biểu cảm của anh vẫn lãnh đạm như bình thường, nhưng đôi môi mỏng mím chặt lộ ra cảm xúc thật sự của anh. Cô theo bản năng lui ra phía sau một bước, Thẩm Duệ lại đi qua trước mặt cô, trực tiếp đi tới bên cạnh tủ giày, lấy một đêm dép lê từ bên trong ra, đặt ở bên chân cô: “Mang giày vào.”
“A, cám ơn anh.” Tống Hân Nghiên lúng túng nói lời cảm ơn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Thẩm Duệ đứng bên cạnh cô, cách cô rất gần, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước cao râu nhàn nhạt trên người anh, là cái cô mua cho anh ở thành phố C. Cô mang giày vào, cảm thấy hơi bối rối. Dù sao đêm hôm khuya khoắt, cô ở lại nhà một người đàn ông trưởng thành rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
“Chuyện kia, anh vừa mới nói có thể giúp tôi hẹn...”
Thẩm Duệ cúi đầu quan sát cô, dưới ánh đèn sáng ngời, chiếc váy trắng trên người cô vẫn còn nhỏ giọt, ướt đẫm dính vào người, dáng người cô hiện ra, ngực dán sát vào quần áo bởi vì hô hấp của cô phập phồng như ẩn như hiện, âu phục màu đen khoác lên vai cô, có vẻ bóng dáng cô càng yếu đuối mỏng manh hơn.
Yết hầu của anh nhanh chóng trượt lên xuống, anh khó nhịn dời tầm mắt, cắt ngang lời cô: “Đi tắm rửa trước đi, tôi đi lấy quần áo cho em.”
“Thẩm Duệ, tôi...”
“Nghe lời đi, em như vậy sẽ bị cảm đấy.” Thẩm Duệ nói xong, đã xoay người lên tầng, thái độ cường thế không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào. Tống Hân Nghiên cắn môi, cúi đầu nhìn mình cả người chật vật, cô không kiên trì nữa.
Thẩm Duệ rất nhanh đã từ trên lầu đi xuống, trong tay anh cầm một chiếc áo sơ mi nam, thấy cô vẫn đứng ở cửa chính không nhúc nhích, trong mắt anh xẹt qua một tia không vui. Anh đi đến bên cạnh cô, đã thu lại tất cả cảm xúc, anh đưa áo sơ mi cho cô, thản nhiên nói: “Đi đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn chiếc áo sơ mi nam anh đưa tới, cô do dự một lát, cũng đưa tay đón lấy và xách làn váy đi về phía phòng tắm.
Thẩm Duệ nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi vào phòng tắm, anh dời tầm mắt, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt lại càng sâu hơn bóng đêm...
Tống Hân Nghiên đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước rửa sạch cơ thể. Năm năm rồi, bởi vì đêm đó, cô vẫn luôn cảm thấy mình rất dơ bẩn, cô thậm chí còn không biết người đàn ông đêm đó là ai, bộ dáng như thế nào, cũng không hiểu sao lại bị người ta cướp đoạt lần đầu tiên.
Nếu như có thể, cô hy vọng mình cả đời cũng không nhớ đến nữa, nhưng bóng tối đêm nay lại ép cô trở về cái đêm đó, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Đường Diệp Thần hỏi cô, có biết năm năm nay anh ta hận cô cỡ nào không? Anh ta làm sao biết được, năm năm qua cô đã hận bản thân cỡ nào, hận người đàn ông cô liều mạng cầu xin anh buông tha cho mình, nhưng vẫn giữ ý chí sắt đá như cũ chiếm hữu cô?
Nếu như còn có thể gặp lại anh, cô nhất định phải hỏi trước mặt anh, tại sao lại là cô? Không phải, vẫn là vĩnh viễn không nên gặp mặt, nếu không cô sợ mình sẽ mất khống chế mà giết anh mất.
Thẩm Duệ đứng ngoài cửa phòng tắm, cô đã đi vào một tiếng đồng hồ rồi, tiếng nước bên trong vẫn không ngừng. Anh nghĩ tới sự khác thường của cô tối nay, trong lòng cả kinh, sợ cô có sơ suất gì, vội vàng gõ cửa: “Nghiên Nghiên, em tắm xong chưa?”
Bên trong không có tiếng động, tim Thẩm Duệ đập thình thịch, sợ cô sẽ làm chuyện ngu ngốc, vội vàng đưa tay ra mở cửa.
Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động, cô vội vàng ngăn lại: “Anh, anh đừng vào, tôi, tôi lập tức ra ngoài ngay.”
Tống Hân Nghiên đứng trước gương, trên người cô mặc chiếc áo sơ mi nam, vừa rồi cô không chú ý, lúc này mới phát hiện, vải áo sơ mi rất mỏng, có vẻ trong suốt, phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện dưới áo sơ mi, căn bản không che được cái gì.
Hôm nay cô tham gia tiệc rượu, trong lễ phục chỉ đeo miếng dán ngực, căn bản không mặc đồ lót, lúc này cũng không dùng được, với lại quần của cô cũng ướt đẫm không thể mặc lại. Cô cứ như vậy mặc áo sơ mi của anh đi ra ngoài, cho dù Thẩm Duệ không có ý kiến gì với cô, cũng phải có ý nghĩ.
Nghe thấy giọng nói của cô truyền đến, Thẩm Duệ thở phào nhẹ nhõm, tay anh vẫn đặt lên tay nắm cửa, anh nói: “Tôi đã nấu xong bữa tối rồi, ra ngoài ăn cơm đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn mình trong gương, làm sao cô có thể ra ngoài với bộ dáng này? Trong áo sơ mi không mặc gì cả, chỉ nghĩ đến cứ như vậy đứng trước mặt Thẩm Duệ, máu cả người cô đều chảy ngược.
“À, tôi biết rồi.” Tống Hân Nghiên bực bội gãi gãi tóc, cứ như vậy đi ra ngoài chắc chắn là không được. Cô xoay quanh phòng tắm, đột nhiên nhìn thấy áo khoác vét nam được treo trên móc áo, cô nhanh trí, mặc kệ mặc vào có nóng hay không, cô mặc áo khoác vest vào, còn khóa cúc áo kín mít.
Trên áo khoác còn lưu lại một mùi khói thuốc lá nhàn nhạt, Tống Hân Nghiên mặc áo khoác vào lập tức cảm giác mình bị hơi thở của Thẩm Duệ vây quanh. Cô cắn răng, dù sao vẫn tốt hơn việc cô mặc áo sơ mi đi ra ngoài và bị anh hiểu lầm cô quyến rũ anh.
Tống Hân Nghiên mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Duệ đang bày đồ ăn trong phòng ăn nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại nhìn. Trước cửa phòng tắm, hai má Tống Hân Nghiên đỏ hồng đứng ở đó, trên người cô mặc áo khoác vest của anh, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra bên ngoài, có vẻ vóc dáng vô cùng nhỏ nhắn, anh nhíu mày: “Em không nóng sao?”
“Không nóng.” Đầu Tống Hân Nghiên lắc như đánh trống, trong biệt thự bật điều hòa, thật ra cũng không nóng. Nhưng không biết tại sao, dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô lại cảm thấy ngột ngạt.
Thẩm Duệ thu hồi tầm mắt, bày đũa xong, nói: “Lại đây ăn cơm đi.”
Tống Hân Nghiên đi hai bước, dưới lớp quần áo lại không mặc gì làm cho cô không có cảm giác an toàn, cô cắn môi và nói: “Có thể mượn máy sấy tóc của anh dùng một chút được không?”
“Em muốn sấy tóc sao? Ăn cơm trước đi, cơm nước xong tôi sẽ giúp em.” Lúc này Thẩm Duệ thật sự không có ý nghĩ gì với Tống Hân Nghiên, anh nấu một bàn thức ăn, không thể chờ đợi muốn cô tới nếm thử. Dù cho giờ phút này cô xinh đẹp đứng ở nơi đó, trên người còn mặc quần áo của anh, anh cũng không có nghĩ đến nơi khác.
“...” Tống Hân Nghiên cắn môi, cô nào biết xấu hổ nói mình muốn dùng máy sấy tóc để sấy khô quần lót. Nhìn vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Tống Hân Nghiên cúi đầu nhìn mình, áo khoác vest của anh rất dài, gần như muốn che cả đầu gối, áo sơ mi cũng rất dài, khi ngồi xuống chắc là sẽ không bị lộ.
Cô không được tự nhiên đi qua, Thẩm Duệ múc một chén canh đặt trước mặt cô, nói: “Ngồi đi, nếm thử tay nghề của tôi xem.”
Trên bàn có bốn món mặn một món canh, hương vị đều đầy đủ, Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết nấu cơm à?”
“Ừm, học được ở Mỹ.” Thẩm Duệ kéo ghế ra, đặt cô ngồi trên ghế, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, anh bật cười: “Tôi biết nấu cơm thì có gì kỳ quái vậy sao?”
“Không phải, anh không phải cậu ấm nhà giàu sao, tôi tưởng anh cũng giống Diệp Thần, cơm dâng tận mồm áo đưa tận tay.” Tống Hân Nghiên từng nhìn thấy Đường Diệp Thần lười biếng, năm 19 tuổi, Đường Diệp Thần dẫn cô đi du lịch Vân Nam, vốn tưởng là hai người lãng mạn đi, kết quả lúc lên máy bay, anh vậy mà còn dẫn theo một người giúp việc cầm vali.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ hơi trầm xuống, không biết là bởi vì cô xem thường anh, hay là cô nhắc tới Đường Diệp Thần, anh buồn bực nói: “Ăn cơm thôi.”
“À.” Tống Hân Nghiên cảm giác được tâm trạng của anh không tốt lắm, lại không biết mình đắc tội với anh, cô cúi đầu uống từng ngụm canh. Canh vừa ra khỏi nồi rất nóng, trong chốc lát cô lập tức nóng đến toát mồ hôi, áo khoác mặc trên người càng làm cho cô nóng đến không chịu nổi.
Lúc Thẩm Duệ gắp thức ăn cho cô, nhìn thấy mồ hôi đầm đìa trên trán cô, anh nhíu mày, không vui nói: “Nóng thì cởi áo khoác ra, trời nóng như vậy em che kín thế này là muốn che mình đến bị bệnh sao?”
“Tôi không nóng.” Tống Hân Nghiên vẫn cứng miệng không chịu cởi áo khoác ra, áo sơ mi bên trong cô, mặc còn nguy hiểm hơn là không mặc, cô mới không dám cởi.
Thẩm Duệ nhìn bộ dáng kiên quyết của cô, thật muốn trực tiếp lột áo khoác của cô ra, rốt cuộc cô muốn che cái gì chứ? Trên người cô còn chỗ nào anh chưa từng thấy qua sao? Anh trầm mặt đứng lên, đi đến bàn trà trong phòng khách, cầm lấy điều khiển điều hòa, hạ nhiệt độ điều hòa trong nhà xuống vài độ.
Nhiệt độ trong biệt thự giảm xuống, nhưng nhiệt độ trên người Tống Hân Nghiên vẫn không giảm xuống, nhiệt độ mùa hè, mặc dù anh giảm điều hòa xuống 16 độ cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Tống Hân Nghiên nóng đến khó chịu, đồ ăn nóng, canh cũng nóng, cô vừa động đã nóng, vừa tắm xong sảng khoái, lúc này lại bị ướt đẫm mồ hôi, cả người dính dính rất khó chịu. Hôm nay cô ở chỗ này, quả thực chính là tự chuốc đau khổ cho mình.
Thẩm Duệ ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng đến đỏ bừng, mồ hôi theo gò má lăn xuống, cô vẫn quật cường không chịu cởi áo khoác ra, anh cắn răng, giận dữ nói: “Tống Hân Nghiên, sao em cứ kiên quyết thế chứ?”
Thật ra những lời này không có gì, nhưng khi Thẩm Duệ mang theo giọng điệu trách cứ nói ra miệng, không biết tại sao lại chạm đến thần kinh Tống Hân Nghiên, cô “bốp” một tiếng đặt đũa xuống, đứng dậy, hai mắt đỏ bừng, cô nói: “Tôi kiên quyết thế đấy, anh nói đúng, trên người tôi có chỗ nào anh chưa từng thấy qua chứ, tôi che che giấu giấu thế này làm gì, giống như bịt tai trộm chuông thật buồn cười. Nhưng tôi vẫn muốn che giấu, cho dù nóng đến khó chịu cũng không chịu cởi áo khoác, bởi vì tôi không muốn ở trước mặt anh biến thành một người phụ nữ lẳng lơ. Cảm ơn anh luôn luôn xuất hiện trong thời gian tôi khó khăn nhất, tôi nghĩ rằng sau này chúng ta sẽ không nên dây dưa với nhau nữa, tạm biệt.”
Tống Hân Nghiên lui ghế ra, định trở về phòng tắm mặc quần áo của mình rời đi, cổ tay cô bỗng nhiên bị một bàn tay nóng rực nắm chặt: “Ngồi xuống ăn cơm đi, cơm nước xong tôi sẽ đưa em về.”
“Không cần, tôi muốn đi ngay bây giờ.” Tống Hân Nghiên dùng sức muốn rút cổ tay mình ra khỏi sự kìm kẹp của anh, lại bị anh nắm chặt hơn.
“Vẫn câu nói đó, tôi sẽ không nói lần thứ ba, ngồi xuống ăn cơm!” Thẩm Duệ nhíu mày đến nhăn nheo, giọng điệu cường ngạnh thể hiện sự kiên nhẫn của anh có hạn. Thấy cô không có ý định rút tay về nữa, anh buông cổ tay cô ra, đứng dậy đi vào phòng khách, cầm lấy điện thoại bàn và gọi điện thoại.
Tống Hân Nghiên nghe thấy anh dặn dò Nghiêm Thành đưa một bộ quần áo nữ, bao gồm cả đồ lót tới đây. Nghe anh bình tĩnh nói kích thước của cô, tai Tống Hân Nghiên lập tức đỏ bừng, sao anh lại hiểu rõ kích thước của cô như vậy?
Thẩm Duệ gọi điện thoại xong, cũng không nhìn cô mà xoay người đi lên tầng.
Trong phòng ăn dưới tầng im ắng, Tống Hân Nghiên nhìn một bàn đồ ăn chưa động đũa, trong lòng trở nên khó chịu. Tính ra, Thẩm Duệ là người đàn ông đầu tiên nấu cơm cho cô, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn không thể tiến thêm một bước nữa.
Cho dù có một ngày, cô và Đường Diệp Thần ly hôn, Thẩm Duệ cũng sẽ không trở thành người được chọn trong cuộc hôn nhân thứ hai của cô. Nếu giữa bọn họ mãi mãi đều không có khả năng, cần gì phải thêm bi thương?
Tống Hân Nghiên cầm đũa lên, từ từ ăn...
Nửa tiếng sau, Nghiêm Thành cầm một bộ quần áo nữ vội vàng chạy tới, Thẩm Duệ không cho anh ta vào phòng, nhận lấy túi bảo anh ta quay lại xe chờ, người đàn ông cẩn thận không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cảnh xuân của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên rửa chén xong đi ra, chỉ thấy Thẩm Duệ dựa vào vách tường, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, bước chân cô dừng lại, nhìn thấy trong tay anh xách túi xách nữ, cô nói: “Thư ký Nghiêm đưa quần áo tới đây à?”
Thẩm Duệ “Ừ” một tiếng, đưa túi qua: “Đi thay đi.”
Tống Hân Nghiên đưa tay lấy túi, Thẩm Duệ không buông lỏng, cô hơi dùng sức, anh vẫn không buông lỏng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh sáng trước mặt tối sầm lại, sau lưng cô áp sát vào tường, trước người là thân thể nóng bỏng lại rắn chắc của anh, cằm anh đặt trên vai trái cô, một mùi thuốc lá tươi mát trộn lẫn với mùi nước cạo râu trong trẻo bốc lên: “Nghiên Nghiên, tối nay ở lại đi.”
Bên tai Tống Hân Nghiên ầm ầm rung động, đồng tử cô mở lớn, không thể tin được mình nghe thấy cái gì. Thỉnh cầu của người đàn ông trưởng thành không mang theo dục vọng, nhưng rốt cuộc lại có thêm một loại điên cuồng. Tim Tống Hân Nghiên đập loạn, trực giác của cô hắn là từ chối: “Không...”
Thẩm Duệ không buông cô ra, tựa hồ đang bình tĩnh, một lúc lâu sau, anh đứng thẳng dậy, ánh mắt thâm trầm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hãi của cô, trong mắt anh xẹt qua một nụ cười chua xót: “Đi thay quần áo đi.”
Anh xoay người rời đi, trên người hoàn toàn không yếu ớt như lúc vừa thỉnh cầu cô ở lại. Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng anh biến mất ở đầu cầu thang tầng hai, hai chân có chút mềm nhũn, là bị dọa rồi.
Phải mất một lúc lâu, cô mới lấy lại sức lực và đi vào phòng tắm.
Quần áo nữ của thương hiệu nổi tiếng, mặc trên người vừa vặn, Thẩm Duệ nắm rõ kích thước của cô như lòng bàn tay. Cô nhớ tới thỉnh cầu vừa rồi của anh, nhịn không được tim đập nhanh hơn. Cô đóng gói quần áo bẩn vào túi và mở cửa ra ngoài.
Thẩm Duệ đứng trong phòng khách, anh đã thay một bộ quần áo khác, áo sơ mi màu lam nhạt, mở ba nút áo trên để lộ một mảnh lồng ngực rắn chắc. Ống tay áo xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo. Trên người người đàn ông này, không chỗ nào không lộ ra sự tinh tế, không có chỗ nào là cô có thể dừng lại.
Cô dời tầm mắt, xách túi đến gần anh: “Thẩm Duệ, tối nay cám ơn anh.”
Hai tay Thẩm Duệ tùy ý đút vào trong túi quần tây, ánh mắt nhìn cô giữ kín như bưng, nhưng chỉ trong phút chốc, anh thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa chính: “Tôi đưa em về.”
“Không cần, thư ký Nghiêm đưa tôi về là được rồi, quấy rầy anh cả đêm rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Động tác đang mang giày của Thẩm Duệ dừng lại, sau đó như điếc tai không nghe thấy gì, tiếp tục mang giày. Anh mang giày da, cũng không biết làm thế nào, dây giày lại thành nút thắt. Anh ngồi xổm xuống mở ra, lại càng mở càng chặt, anh tức giận đến nỗi đá bay giày thật xa, vô cùng phiền não.
Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh, nhìn anh cầm giày trút giận, cô thở dài một tiếng, đặt túi lên tủ giày, đi đến bên cạnh giày da, cô khom lưng nhặt lên, rất kiên nhẫn từ từ cởi ra, sau đó đi tới trước mặt anh, đặt giày ở bên chân anh, đưa tay cầm chân anh nhét vào trong giày, sau đó khéo léo buộc một cái nơ, cô ngửa đầu nhìn anh, nói: “Giày cũng có tính tình, anh dịu dàng đối xử với nó, nó sẽ không làm anh phiền lòng.”
Thẩm Duệ rũ mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt bỗng dâng lên cái gì đó, Tống Hân Nghiên còn chưa thấy rõ, anh đột nhiên cúi người xuống, hai tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô dậy.
Trước mắt Tống Hân Nghiên hoa mắt choáng váng, lưng cô lại dán sát vào tường, người đàn ông trước người không chút do dự đè cô, cô nhìn chằm chằm anh, anh cũng đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm, sau đó anh cúi đầu.
Tống Hân Nghiên ý thức được anh muốn làm gì, hốt hoảng quay mặt sang một bên, môi anh rơi trên gương mặt cô, cảm giác ấm áp khiến tim cô đập nhanh hơn. Môi anh dừng lại, sau đó quay lại, muốn hôn môi cô.
Tống Hân Nghiên lần nữa nghiêng đầu né tránh, lòng bàn tay chống lên lồng ngực anh, tim anh đập vẫn trầm ổn như trước, mà tim cô đã đập loạn rồi.
“Thẩm Duệ, anh đừng như vậy.”
Thẩm Duệ giả vờ điếc tai không nghe thấy gì, tay anh giữ chặt cằm cô, cố định mặt cô lại, sau đó không chút do dự hôn xuống. Trong không khí mập mờ thăng cấp, anh hôn lên môi cô giống như là ẩn nhẫn cái gì đó.
Trái tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch, giống như khi người bị bệnh tim phát bệnh, nhảy đến mức cô sắp hít thở không thông. Xúc cảm mềm mại trên môi không giống cướp đoạt ngang ngược bá đạo như ngày xưa, lại càng làm cho cô lo lắng.
Cô dùng sức đẩy anh ra, thấy anh còn muốn dựa tới, cô khẽ quát một tiếng: “Đủ rồi, Thẩm Duệ.”
Trái tim cô không thể chịu đựng được sự cám dỗ, đã dần dần rơi vào sự dịu dàng của anh. Nhưng lý trí nói cho cô biết, làm như vậy là không đúng, cô không nên để tình huống này tiếp tục.
“Cầu xin anh, tôi rất nhát gan, tôi không dám đánh cược nữa.” Tống Hân Nghiên nói năng lộn xộn, cô cũng không biết mình đang nói cái gì, càng không biết mình muốn biểu đạt cái gì, cô chỉ biết cô muốn đẩy anh ra, dốc hết sức lực toàn thân, nếu không bọn họ đều sẽ muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
Thẩm Duệ bất ngờ bị cô đẩy ra, anh bình tĩnh nhìn cô, tình cảm nóng bỏng trong mắt phượng dần dần nguội lạnh, anh nghe hiểu cô muốn nói cái gì, trước mặt cô nhát gan hèn yếu, làm cho một lòng tình cảm của anh biến thành một con thú bị nhốt, bị nhốt trong lồng sắt, không có chỗ nào phát tiết.
Bàn tay buông xuống bên cạnh chậm rãi nắm chặt thành quyền, anh cứ thế nhìn cô, lại không thể ôm cô vào trong ngực, cảm giác bất lực thời khắc đang dày vò trái tim anh. Anh muốn có được một người phụ nữ, sao lại khó khăn như vậy?
“Nghiên Nghiên, em sợ cái gì? Có tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương em.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, thì thào nói nhỏ: “Tôi sợ bóng tôi, tôi sợ chìm đắm trong địa ngục.”
Ánh lửa cuối cùng trong mắt Thẩm Duệ đều biến mất, anh im lặng nhìn cô, lòng tự trọng của người đàn ông khiến anh nói không nên lời cầu xin cô. Một lúc lâu sau, anh xoay người, mở cửa đi vào trong màn đêm mênh mông.
Tống Hân Nghiên toàn thân vô lực ngã ngồi trên mặt đất, mỗi một lần từ chối Thẩm Duệ tới gần đều khiến cô kiệt sức. Cô không biết lại thêm mấy lần như vậy, mình có cam tâm trầm luân trong đó hay không, cho dù bị người đời chửi bới cũng không tiếc.
Chờ Tống Hân Nghiên thu dọn tâm trạng và đi ra ngoài, chiếc Bentley u Lục màu trắng đậu trước biệt thự đã lái đi, Nghiêm Thành đứng bên cạnh xe, mở cửa xe nói với cô: “Cô Tống, Tổng giám đốc Thẩm dặn dò tôi đưa cô về.”
“Cám ơn anh, thư ký Nghiêm.” Tống Hân Nghiên miễn cưỡng cười với anh ta và khom lưng ngồi vào trong xe.
Nghiêm Thành đóng cửa xe lại, nhanh chóng trở lại xe, khởi động xe ra khỏi Như Uyển. Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm, biệt thự đèn đuốc sáng trưng lẳng lặng đứng lặng ở đó, giống như một người tình dịu dàng chờ người yêu trở về.
Cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên ánh mắt vừa rồi Thẩm Duệ nhìn cô trước khi rời đi, trái tim cô hơi đau đớn. Vận mệnh trêu người, nếu như cô và anh không gặp nhau theo cách này, có lẽ vẫn có thể trở thành một đoạn giai thoại.
Chỉ là... không có khả năng, bọn họ mãi mãi không thể đến với nhau.
Nghiêm Thành ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, bóng lưng vừa rồi Tổng giám đốc Thẩm rời đi có loại cô đơn và cô độc nói không nên lời, nhìn lại Tống Hân Nghiên cũng là vẻ mặt tâm sự chồng chất, ôi, cặp oan gia này!
“Cô Tống, cô có biết vì sao tập đoàn Bác Dực lại có cơ hội cạnh tranh với Nghiệp Chi Phong về dự án thành phố C không?” Nghiêm Thành cảm thấy mình nên giúp đỡ một chút, nếu không tinh thần của ông chủ cứ bất ổn như vậy, bọn họ làm nhân viên sớm muộn gì cũng sẽ bị giày vò đến chết.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh ta: “Vì sao?”
“Bởi vì cô đấy, cô Tống.” Nghiêm Thành nói: “Bà Đổng Nghi Tuyền là bạn cũ của mẹ Tổng giám đốc Thẩm, bởi vậy dự án Thẩm thị đầu tư, chỉ cần liên quan đến phương diện trang trí, đều là quyết định nội bộ cho Nghiệp Chi Phong, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng Tổng giám đốc Thẩm vì cô mà sẵn lòng cho tập đoàn Bác Dực một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Tống Hân Nghiên mơ hồ đã đoán được, lại không ngờ anh thật sự vì mình, dự án kia đầu tư mấy chục tỷ, phương diện trang trí nhà cửa không thể có bất kỳ sơ suất nào. Miễn là một doanh nhân thông minh, họ sẽ chọn công ty mà họ thường xuyên hợp tác và tin tưởng để đảm bảo rằng dự án không có vấn đề gì. Nhưng Thẩm Duệ lại vì cô mà cho Bác Dực cơ hội vào cuộc.
Đây chỉ là sự tin tưởng sao? Nếu sau đó anh dùng Bác Dực, dùng phương án cô thiết kế, nhưng lại không thể làm cho khách hàng hài lòng, anh sẽ phải chịu không chỉ tổn thất về lợi ích, còn phải chịu sự nghi ngờ về uy tín.
Mất tiền vẫn có thể kiếm được, nhưng uy tín là linh hồn của một doanh nghiệp, uy tín bị tổn hại, đó là chuyện không bao giờ có thể được khắc phục.