Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 263: Anh có thể đưa em rời khỏi đây(3)




Phòng làm việc Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hồng, Đường Diệp Thần đang ngồi xử lý tài liệu, đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng người loạng choạng bước vào, anh ngẩng đầu nhìn, thấy Tống Nhược Kỳ đang đỡ eo đi tới bàn làm việc, cô ném xấp ảnh trong tay lên bàn: “Diệp Thần, chuyện này là do anh làm có đúng không? “

Sáng này, Tống Nhược Kỳ ngồi lướt tin tức, vô tình thấy được ảnh nóng của Tống Hân Nghiên, đột nhiên cô nhớ tới lời Đường Diệp Thần hỏi mình, không ngờ anh ta lại ác như vậy, tung luôn cả ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên để trả thù.

Thư ký theo sau cô vào, vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Diệp Thần: “Tổng giám đốc Đường…”

Đường Diệp Thần xua tay, ý bảo anh ta ra ngoài, cầm tờ giấy A4 lên lật qua một lượt, anh cau mày: “Những tấm hình này ở đâu vậy?”

“Chuyện này em phải hỏi anh mới đúng chứ, Diệp Thần, anh không buông bỏ được Hân Nghiên như vậy sao? Thậm chí còn không tiếc hủy hoại con bé, để nó không ở bên được người khác đúng không?” Tống Nhược Kỳ tức giận nói.

Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô, anh nói: “Khiến cô ta thân bại danh liệt, không phải em cũng rất vui vẻ hay sao?”

“Em chưa bao giờ nghĩ muốn Hân Nghiên thân bại danh liệt, Diệp Thần, vì sao anh lại làm như vậy? Cho dù hai người không còn là vợ chồng nữa, ít nhất con bé cũng từng yêu anh sâu đậm.”

“Không phải anh làm.” Đường Diệp Thần nhíu chặt mày, nếu như anh có những tấm ảnh này trong tay, anh sẽ dùng nó để ép Hân Nghiên quay lại với anh, chứ không phải khiến cô thân bại danh liệt.

Anh nhìn bức ảnh, lòng anh như lửa đốt, cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì sao lại bị người khác phát tán?” “Em tìm thấy những tấm hình này ở đâu?”

“Trên web của thành phố, hiện tại đã bị hack rồi nhưng đa số đã bị người ta tải lại, Diệp Thần, anh buông bỏ đi, đừng cố chấp níu kéo những thứ đã mất, anh còn có em và con của chúng ta.” Tống Nhược Kỳ đi vòng ra sau bàn làm việc, cô đưa tay muốn ôm lấy cổ anh nhưng lại bị Đường Diệp Thần đẩy ra không chút nể nang.

“Anh nói rồi, không phải do anh làm.” Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm tấm hình, vẻ mặt đầy u ám, gần như anh đã đoán được người đàn ông trong bức hình là ai, anh cười lạnh một tiếng, anh lật tung trời để tìm ra chứng cứ năm đó, không ngờ lại bị người ta nhanh chân đi trước, lộ trước ảnh giường chiếu của hai người họ ra ngoài.

Anh đứng dậy cầm chìa khóa xe, sải bước ra khỏi văn phòng.

Tống Nhược Kỳ giật mình, cô vội vàng đuổi theo: “Diệp Thần, anh đi đâu vậy, anh giải thích rõ ràng cho em.”

Đường Diệp Thần phi nhanh tới Thẩm thị, xông thẳng vào phòng tổng giám đốc, đá văng cửa cái ‘Rầm’, anh bước vào ném thẳng xấp ảnh lên bàn làm việc, nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt giận giữ: “Thẩm Duệ, chuyện này là thế nào?”

Thẩm Duệ cụp mắt nhìn những bức hình trên bàn, anh nheo mắt rồi ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Thần, cười lạnh nói: “Cậu còn có mặt mũi tìm tôi chất vấn sao? Lẽ nào không phải phải do cậu làm?”



Đường Diệp Thần thô lỗ kéo cà vạt: “Tôi phát tán? Con mẹ nó, tôi mà có những tấm hình này, tôi cũng không chơ mắt nhìn hai người bên nhau, người đàn ông này là chú đúng không, 5 năm trước chú hủy hoại hôn nhân của chúng tôi, 5 năm sau chú lại hủy hoại đi thanh danh của cô ấy, chú có còn là đàn ông không vậy?”

Thẩm Duệ giống như bị người ta chọc trúng chỗ đau, anh đứng dậy tức giận trừng mắt nhìn về phía Đường Diệp Thần: “Tôi muốn che chở để cô ấy không bị tổn thương hơn bất cứ ai, Đường Diệp Thần, nếu cậu còn là thằng đàn ông thì đừng chơi bẩn sau lưng tôi, quang minh chính đại mà quyết đấu với tôi, đừng đùa giỡn một người phụ nữ, càng như vậy chỉ khiến cậu đê hèn hơn mà thôi.”

Mười phút trước, Nghiêm Thành đã báo cáo lại với anh. Tập đoàn Khải Hồng quả thực có tham gia vào sóng gió Formaldehyde lần trước, bọn họ thừa cơ mở công ty trang trí nội thất. Lần này chuyện bức ảnh bị lộ, tập đoàn Khải Hồng cũng nhúng tay vào, khiến anh không thể không nghi ngờ dã tâm của bọn họ.

“Haha, Đường Diệp Thành cười lạnh lẽo, anh nói: “Thẩm Duệ, người ở Đồng Thành đều nói chú một tay che trời, hiện tại xem ra bên ngoài đã đánh giá quá cao về chú rồi, ngay cả người phụ nữ bên cạnh mà chú cũng không bảo vệ nổi thì che trời cái gì? Tôi nói cho chú biết, từ giờ trở đi, Tống Hân Nghiên sẽ do tôi phụ trách, cô ấy không liên quan gì đến chú nữa.

Đường Diệp Thần dứt lời, anh xoay người bước ra khỏi cửa.

Thẩm Duệ nhìn theo bóng lưng của cậu ta, anh ngồi phịch xuống dưới ghế. Cầm lấy những tấm hình rồi siết chặt, trong lòng ngập tràn tức giận. Anh nhắm mắt, vẻ mặt chống cự của Tống Hân Nghiên lại hiện lên trước mặt anh. Thẩm Duệ mở choàng mắt, quét sạch đồ đạc trên bàn xuống đất, trong đống hỗn độn, trái tim anh càng đau đớn hơn.



Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, ánh sáng trong phòng lờ mờ, cô ngồi dậy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen rồi. Cô bước xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài, phòng khách vang lên tiếng nói chuyện của Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc, cô ngẩn người, cô ngẩn ngơ, cứ nghĩ hai người họ đã về rồi. Tống Hân Nghiên bước tới phòng khách, nghe Hàn Mỹ Hân nói: “Hân Nghiên, nhanh tới đây.”

Tống Hân Nghiên phát hiện phòng khách hình như không giống trước kia, cô ngồi xuống cạnh Hàn Mỹ Hân nhìn đồ ngọt và cocktail trên bàn trà, còn có thêm một bộ thiết bị âm thanh đặt cạnh TV, cuối cùng cô cũng biết khác nhau chỗ nào, Tống Hân Nghiên cười gượng: “hai người định mở Party hay sao vậy?”

“Không phải chúng tớ mà là chúng ta. Chiều nay anh Liên Mặc đã đặc biệt đi mua thiết bị âm thanh, nghe nói hiệu quả và hiệu ứng không khác gì âm thanh ở KTV, chúng ta thử xem.” Hàn Mỹ Hân luôn chờ cô tỉnh dậy, biết tâm trạng cô không tốt nên đã tìm mọi cách để làm cô vui vẻ.

Tống Hân Nghiên nhìn Liên Mặc đang im lặng ngồi cạnh Hàn Mỹ Hân, cô áy náy: “Liên Mặc, xin lỗi, lại tốn kém cho anh rồi.”

“Hân Nghiên, đừng xem anh như người ngoài, hơn nữa cũng lâu rồi anh không hát karaoke. Mỹ Hân nói em ấy hát không hay, không muốn đi KTV tránh mất mặt, ở nhà luyện giọng thật tốt rồi mới đi.” Liên Mặc ôn tồn nhã nhặn, giờ phút này trên mặt anh không hề có vẻ sắc bén khi làm luật sư, mà càng giống anh trai hàng xóm khiến người ta cảm thấy thân thiết ấm áp.

Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn Liên Mặc, cô nói: “Đúng thế, Hân Nghiên, hát Karaoke cũng hay đó chứ.” Hàn Mỹ Hân đứng dậy đi bật nguồn, thiết bị có sẵn vài bản nhạc, cô chọn một bài , sau đó đưa micro cho Tống Hân Nghiên, cô nói: “Cậu thử âm thanh đi, em hát không hay, mọi người không được cười đâu đấy.”

Tống Hân Nghiên không nhận, cô vội vàng lắc đầu: “Mỹ Hân, cậu hát đi, tớ không muốn hát.”