Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 262: Anh có thể đưa em rời khỏi đây(2)




“Mẹ nó, xem ra đúng là kẻ thù của Hân Nghiên rồi.” Hàn Mỹ Hân chửi bậy một câu, không bắt được người làm cô rất khó chịu, nghĩ tới những oan ức mà Hân Nghiên phải chịu, cô lại càng bực bội hơn.

Ngón tay Liên Mặc không ngừng múa trên bàn phím, một lúc sau anh đặt máy tính lên bàn trà: “Anh đã hack diễn đàn rồi, sẽ không tìm được bài đăng nữa đâu.”

“Tốt quá, cuối cùng cũng không phải thấy những bình luận đau lòng ấy nữa.” Hàn Mỹ Hân vui vẻ nói.

Liên Mặc gật đầu: “Địa chỉ ở đây đã bị người ta phát tán lên mạng rồi, hai người ở đây cũng không an toàn.”

“Em biết, em định đợi Hân Nghiên tỉnh lại, hỏi xem cậu ấy tính thế nào. Chuyện này đã ảnh hưởng rất nhiều tới cậu ấy. Em sợ trong thời gian ngắn cậu ấy cũng không thoát ra được. Em muốn đưa cậu ấy về quê em vài ngày, ở đó không ai quen biết cậu ấy cả. Đợi tới khi Hân Nghiên bình tĩnh lại thì bọn em sẽ quay về.” Hàn Mỹ Hân nói.

“Ừ, tạm thời rời khỏi đây một thời gian cũng không phải là chuyện xấu, đến lúc đấy anh đưa hai người đi.”

Liên Mặc gật đầu, anh ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt đầy lo lắng.

Cậu ấy rất mạnh mẽ, nhất định sẽ vượt qua được chuyện này.

Hai người ngồi một lát, Hàn Mỹ Hân nhìn lên đồng hồ treo tường, cô đứng dậy nói: “Anh Liên Mặc, anh ngồi đây một lát nhé, em đi nấu cơm.”

Liên Mặc gật đầu, Hàn Mỹ Hân đi vào phòng bếp, anh ngồi ở phòng khách một lát rồi xoay người đi về phía phòng ngủ, cửa phòng không khóa, trên giường cũng không có ai. Đối diện với cánh cửa đóng chặt cửa phòng ngủ phụ, anh do dự một lát rồi đưa tay xoay chốt cửa.

Anh đẩy vào, đèn trong phòng ngủ sáng choang, chiếc giường lớn ở chính giữa phồng lên một chút, không để ý kỹ sẽ không phát hiện có người đang nằm trên giường. Anh chậm rãi đi tới cạnh giường, nhìn người con gái đang nằm nghiêng sang một bên.

Liên Mặc nhíu chặt mày, dường như đang bị thứ gì vây lấy. Anh khom lưng ngồi xổm xuống, nhìn vành mắt sưng húp và gương mặt tái nhợt của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy đau lòng, Liên Mặc đưa tay lên, khi sắp chạm vào mặt cô, ngón tay anh khẽ rụt lại. Hồi lâu anh mới thu tay về, khẽ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, đợi tới khi em tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Tống Hân Nghiên đột nhiên mở to mắt giống như bị dọa sợ, cô nhìn chằm chằm về phía Liên Mặc, làm anh giật cả mình. Anh đưa tay quơ quơ trước mắt cô: “Hân Nghiên, em tỉnh rồi?”



Tống Hân Nghiên dần lấy lại tinh thần, cô nhìn Liên Mặc, ý thức được mình vẫn còn đang nằm, cô vội vàng ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Liên Mặc, sao anh lại tới đây?”

“Anh rất lo cho em, Hân Nghiên, em không sao chứ?” Liên Mặc đứng dậy ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt sáng rực nhìn cô. Trạng thái tinh thần của Hân Nghiên rất không ổn, xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là rất khó để cô khôi phục lại như cũ.

Tống Hân Nghiên cụp mắt, cô cười chua chát, tự giễu nói: “Ngay cả anh cũng biết thì Đồng Thành còn có mấy người chưa biết? Lần này em mất hết thể diện rồi, nói không chừng sau này ra ngoài còn bị người ta mắng thẳng mặt là ‘Loại đàn bà lẳng lơ’.

Liên Mặc cụp mắt, nhìn cánh tay đang siết chặt chăn bông của cô, anh đặt tay lên mu bàn tay cô: “Hân Nghiên, đừng nói bản thân mình như vậy, đây không phải lỗi của em.”

Tống Hân Nghiên co rúm lại, cô thu tay về. Gương mặt không che giấu được vẻ tiều tụy, cô nói: “Liên Mặc, anh không cần an ủi em đâu, em không sao, anh yên tâm, em sẽ vượt qua được thôi. Hiện thực càng tàn khốc với em thì em càng phải thẳng lưng để không bị đánh ngã.”

Bàn tay Liên Mặc rơi vào khoảng không, anh lặng lẽ siết chặt tay, nhìn cô không chớp mắt: “Hân Nghiên…”

“Anh đừng nhìn em như vậy, em thật sự không sao mà, em chính là Tiểu Cường không thể đánh bại.” Tống Hân Nghiên gượng cười, đối với cô mà nói, ảnh giường chiếu bị lộ không đáng sợ bằng việc Thẩm Duệ là nam chính trong bức ảnh đó.

Liên Mặc cực kỳ đau lòng, anh nghiêng người kéo cô vào lòng, bàn tay ấn đầu cô lên vai anh, khàn giọng nói: “Hân Nghiên, đừng cười với anh như vậy, khó chịu thì khóc đi, chỉ là em đừng cười như thế, anh sẽ lo lắng cho em.”

Tống Hân Nghiên yên lặng một lúc, sau đó đẩy anh ra, vành mắt ấm nóng, cô cụp mắt nhìn màu sắc trên chăn bông: “Em khóc cả buổi sáng, khóc cạn cả nước mắt đời này rồi, em không muốn khóc nữa, Liên Mặc, nếu anh thật sự lo lắng cho em thì đừng bảo em khóc, chọc cho em cười đi, có được không?”

Liên Mặc nhìn cô không chớp mắt, anh không rõ cảm giác hiện tại của mình là như thế nào. Nhìn cô gượng cười, còn khó chịu hơn cả khi cô khóc, anh nói: “Em đừng cười nữa, em càng cười, thì anh càng sợ em sẽ làm ra chuyện dại dột, Hân Nghiên, chúng ta là bạn bè, ở trước mặt anh em không cần phải che giấu bản thân.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô nói: “Em sẽ không làm chuyện dại dột đâu, nếu như em thật sự không chịu nổi chuyện này, thì em đã chết từ ngay đêm hôm đó rồi. Em đã từng nói, trên thực tế có rất nhiều chuyện, em càng trốn tránh thì sẽ càng tổn thương, em không muốn. Thế nên em chấp nhận hiện thực, em tin ông trời sẽ công bằng, khi em chịu đủ đắng cay ngọt bùi thì ông trời sẽ bù đắp lại cho em.”

“Hân Nghiên, em làm anh cảm thấy rất xấu hổ.” Vẻ mặt Liên Mặc thoáng qua chút bối rối, khi mới quen cô, anh phát hiện trên người cô có một loại kiên trì khác không giống với những người khác, có lẽ là do cứng rắn như vậy anh mới không nhịn được mà tới gần cô, muốn hiểu rõ cô.

Càng hiểu cô anh lại càng khó chống cự lại được sự quyến rũ của cô. Anh cứ nghĩ, cả đời này mình sẽ không thích một người con gái nào cả, nhưng lúc này, anh lại vì những lời này của cô mà động tâm.



Anh muốn có được cô, không phải với tư cách là bạn bè mà là người yêu.

“Liên Mặc, anh đừng nói như vậy, em mới là người phải xấu hổ.” Tống Hân Nghiên vừa nghĩ tới tấm ảnh giường chiếu của mình, cô lại nhục nhã vô cùng.

Liên Mặc lắc đầu, cô sẽ không hiểu được suy nghĩ của anh lúc này, nếu như có thể, anh hy vọng Hân Nghiên vĩnh viễn không biết mặt tối tăm của anh.

Hàn Mỹ Hân nấu cơm xong, không thấy Liên Mặc trong phòng khách, cô đi tới hành lang tìm, nhìn bộ dạng ngồi cạnh nhau không nói gì của hai người. Cô đứng ngoài cửa điều chỉnh tại tâm trạng một lúc rồi mới gõ cửa, trêu ghẹo nói: “Em không làm phiền hai người nói chuyện đó chứ?”

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn, thấy Hàn Mỹ Hân xinh đẹp đang đứng trước cửa, cô lắc đầu: “Mỹ Hân, cảm ơn cậu, có hai người ở bên cạnh, tâm trạng của tớ đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hàn Mỹ Hân bước tới, nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của bạn mình, cô nói: “Khách sáo với tớ làm gì, cậu đừng quên, tớ được xưng là có thể chữa mọi loại bệnh à, cậu nhanh dậy rửa mặt chải đầu đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi.”

“Ừ.” Tống Hân Nghiên vén chăn lên, lúc đựng dậy, cơ thể cô hơi loạng choạng. Liên Mặc vội vàng giữ lấy bả vai cô, đợi cô đứng vững anh mới buông tay ra, ân cần nói: “Cẩn thận chút.”

“Cảm ơn anh!” Tống Hân Nghiên nói lời cảm ơn sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Tống Hân Nghiên tắm sơ xong rồi đi ra phòng khách, Hàn Mỹ Hân làm một bàn thức ăn ngon, cô vẫy bạn mình ngồi xuống. Tống Hân Nghiên không có khẩu vị gì, ăn một chút là không nuốt nổi nữa, Hàn Mỹ Hân thấy vậy cũng đặt đũa xuống: “Hân Nghiên, không hợp khẩu vị à?”

“Không phải, tớ không muốn ăn, hai người ăn đi.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, có lẽ là khóc mệt quá nên cô không có hứng thú gì cả, không muốn ăn, chỉ muốn ngủ.

Hàn Mỹ Hân đang định khuyên thì bị Liên Mặc nawg lại, người đau buồn quá càng bị ép ăn thì sẽ phản tác dụng: “Em không muốn ăn thì thôi, ngồi đây cùng bọn anh cũng được.”

“Vâng.”

Đợi xong bữa, Tống Hân Nghiên mới về phòng, cô trùm đầu ngủ tiếp, Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đưa mắt nhìn nhau. Sợ cô buồn bực sinh bệnh.