Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 239: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (4)




Thẩm Duệ dừng bước, bình tĩnh nhìn cô: “Không được, anh phải đi làm, em đi theo anh thì ra bộ dáng gì nữa?”

“Hay là em là thư ký cho anh nhé?” Thấy anh nhíu mày, cô nhượng bộ, nắm lấy cánh tay anh làm nũng: “Nếu không thì trợ ký cũng được, bê trà rót nước làm việc vặt cũng không sao, anh đừng để em ở nhà rảnh rỗi là được, em ở nhà sắp mốc đến nơi rồi, anh cho em đi làm cùng đi, được không?”

Thẩm Duệ nhìn cô, anh không trả lời.

Liên Thanh Vũ chắp tay, mím môi nói: “Xin anh đó, em bảo đảm sẽ không làm phiền anh làm việc, làm ơn đi mà.”

Thẩm Duệ hết cách với cô, anh cũng lo lắng cô ở nhà nhiều sinh bệnh, càng không có lợi cho việc hồi phục chứng rối loạn hoang tưởng của cô, anh gật đầu nói: “Đi làm cùng anh thì có thể, nhưng em không thể dính lấy anh, không được ảnh hưởng tới anh.”

“Được, em bảo đảm!” Liên Thanh Vũ giơ một tay lên thề, thấy Thẩm Duệ nở nụ cười, cô cũng cười theo. Cô biết Thẩm Duệ quan tâm dung túng cho cô như vậy đều là vì quan hệ gửi gắm. Cô, rất dễ khiến anh nhớ tới em gái đã thất lạc của mình.

Mà lợi thế hiện tại của cô cũng chỉ có điều này. Thế nên cô không thể nóng vội, không được để cho anh phát hiện ra tình cảm của cô dành cho anh. Đợi cô đuổi hết phụ nữ vây quanh anh, bên cạnh chỉ còn lại một mình cô. Khi đó anh sẽ hiểu cô quan trọng với anh thế nào.

Hai người lên xe, tài xế chạy ra khỏi biệt thự.

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng nó vẫn luôn im lặng nằm trong tay anh. Tối qua, anh uy hiếp đe dọa cô giống như đá chìm trong đáy biển, không hề có chút hồi âm. Không hiểu sao anh lại bắt đầu bực bội.

Liên Thanh Vũ thấy anh cứ nhìn điện thoại, cô biết rõ còn hỏi: “Thẩm Duệ, anh đang đợi ai gọi sao?”



Thẩm Duệ liếc cô một cái, anh gật đầu: “Ừ, đợi một cuộc điện thoại quan trọng.”

Phía trước là ngã ba, đường tới công ty là đi thẳng, đột nhiên Thẩm Duệ nói: “Lão Vương, rẽ phải.”

Lão Vương nhìn qua kính chiếu hậu, hôm nay tâm trạng ông chủ không tốt, anh nhíu mày cũng có thể kẹp chết mấy con ruồi. Tối qua ông lái xe đưa ông chủ tới Kim Vực Lam Loan, vốn tưởng sáng nay sẽ tới Kim Vực Lam Loan đón người, nhưng dì Lan lại gọi điện cho ông bảo ông lái xe tới Như Uyển.

Ông cảm giác được tâm trạng của ông chủ không tốt có liên quan tới vị kia. Bây giờ lại bảo ông rẽ phải, đây rõ ràng là đường tới Kim Vực Lam Loan.

Liên Thanh Vũ vừa về nước, cũng không quen thuộc đường ở Đồng Thành, mãi tới khi xe dừng trước một tiểu khu, cô mới cảm giác được người đàn ông bên cạnh có gì đó không đúng lắm, cô nhìn qua cửa sổ, tiểu khu này là Kim Vực Lam Loan.

Hình như cô đã từng nghe dì Lan nhắc qua, Tống Hân Nghiên cũng ở đây, Thẩm Duệ đặc biệt tới đây để tìm Tống Hân Nghiên sao?

Xe dừng bên ngoài Kim Vực Lam Loan mấy phút, Thẩm Duệ không nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc, anh xụ mặt nói: “Lão Vương, lái xe, tới công ty.”

Lão Vương khởi động xe, vừa mới rời đi, một chiếc taxi đậu bên ngoài tiểu khu, Tống Hân Nghiên trả tiền xe, ngay cả tiền thừa cũng không lấy, cô hồn bay phách lạc bước xuống xe. Tài xế gọi cô mấy tiếng nhưng cô không nghe thấy, anh vội vàng tắt máy xuống xe, ngăn Tống Hân Nghiên trước cửa tiểu khu: “Cô gái, trả cô tiền thừa, tôi gọi cô mấy lần, cô không nghe thấy sao?”

Tống Hân Nghiên nhận lấy tiền lẻ, cô cảm ơn tài xế rồi đi vào bên trong.

Về tới căn hộ, cô ngồi trượt xuống đất, hai tay ôm lấy vai, trước mắt cô liên tục hiện lên hình ảnh Liên Thanh Vũ mặc váy ngủ đi ra từ phòng của Thẩm Duệ, cô không ngừng lắc đầu, cố gắng gạt cảnh tượng đó ra khỏi đầu nhưng hình ảnh đó đã ăn sâu vào tâm trí cô, cô càng muốn trốn tránh thì nó lại càng rõ ràng.



Cô đỡ trán, vẻ mặt tiều tụy tái nhợt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tối qua anh mắng cô không chịu được cô đơn, anh không ở đây mấy ngày cô đã không chịu được mà đi tìm đàn ông. Vậy anh thì sao? Bọn họ vừa cãi nhau xong, anh đã lăn giường với Liên Thanh Vũ, anh có nghĩ tới cảm nhận của cô không?

Cô càng nghĩ càng khó chịu, trái tim cô như thắt lại. Cô liều mạng tự nhủ, Thẩm Duệ không phải người như vậy, cô phải tin tưởng anh, nhất định là có hiểu lầm ở đâu? Nhưng chính mắt cô trông thấy, sao có thể nhầm lẫn được?

Tống Hân Nghiên không biết mình đã ngồi cạnh cửa bao lâu, lúc cô đứng dậy, hai chân tê dại, không cẩn thận quỳ rạp xuống dưới đất, đầu gối vỗ đã bị thương, lần quỳ này khiến vết thương càng đau hơn, đau tới mức run cả người. Nước mắt cô lại tuôn rơi.

Cô không dám tin, người đàn ông ngay thẳng như anh cũng sẽ phản bội cô, vậy làm sao cô tin trên thế giới này vẫn có tình yêu chân thành được?

Tống Hân Nghiên che mắt lại, nước mắt từ kẽ ngón tay rơi xuống, lồng ngực đau tới thấu xương, lục phủ ngũ tạng giống như bị cảnh tượng sáng nay đập nát, đau tới không thở nổi.

Cảnh tượng Đường Diệp Thần phản bội cô còn sờ sờ trước mắt, cô cứ nghĩ anh sẽ không, nhưng người nào mà chẳng như nhau chứ? Là do cô tin tưởng anh, đánh giá quá cao tình cảm giữa hai người, có lẽ đối với anh mà nói cô chỉ là đồ chơi để anh giết thời gian rảnh rỗi, cô phản kháng không chấp nhận anh nên mới khơi dậy dục vọng muốn chinh phục, hiện tại anh đã đạt được thì không cần quý trọng nữa.

Tống Hân Nghiên tựa vào bên cửa, trong đầu cô đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi một đáp án đều khiến cô không thể chấp nhận, điều này làm cô càng trở nên tuyệt vọng.

Bỗng dưng điện thoại vang lên, cô rút điện thoại ra theo bản năng, thấy người gọi tới, cô vội vàng lau nước mắt, cố gắng giả vờ nói: “Alo?”

“Hân Nghiên, là mẹ đây, bây giờ con có rảnh không? Con tới công ty đợi mẹ, lát nữa mẹ con mình cùng nhau ăn cơm, buổi chiều đi dạo phố, con thấy thế nào?” Từ trước tới nay Đổng Nghi Tuyền chỉ biết ra lệnh, nhưng khi đối mặt với Tống Hân Nghiên bà lại luôn hỏi cô một cách dè dặt, chỉ sợ khiến cô không thoải mái.

“Được, con chuẩn bị một chút rồi qua.” Tống Hân Nghiên cúp máy, cô bò dậy từ trên mặt đất, có lẽ do đứng dậy đột ngột nên trước mắt tối dầm, cô vội vàng bám lấy tủ giày mới giữ vững được cơ thể. Đợi hết cơn choáng váng, cô bước vào phòng thay quần áo.