Thẩm Duệ tắm xong, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi bộ phận quan trọng, tóc ẩm ướt đang nhỏ từng giọt, bọt nước trong suốt đang trôi tuột theo cơ bụng rắn chắc dọc theo đường nhân ngư rồi ngấm vào khăn tắm, khơi gợi cho người ta trí tưởng tượng vô hạn.
Anh đi tới trước cửa sổ, trong phòng không hề bật đèn, cả người anh giống như đang hòa mình vào bóng đêm vô tận, anh liếc mắt nhìn điện thoại đang nằm yên lặng trên tủ đầu giường, trong lòng lại bắt đầu cáu kỉnh. Cô nhóc này đúng là ngốc, ỷ vào việc anh thích cô là có thể xem nhẹ anh như vậy?
Anh khom lưng cầm điện thoại, định gọi điện chất vấn cô nhưng lại cảm thấy mất mặt, anh nghiến răng nghiến lợi mở Wechat, nhìn thấy nickname ‘Đại nam thần nhà Nghiên Nghiên’, trước mắt anh lại hiện lên bộ dáng cô cầm điện thoại của anh, chăm chú viết nickname này, anh vò đầu, nhất thời xúc động, ấn ghi âm tin nhắn thoại, nghiêm mặt tức giận nói: “Sáng sớm mai nếu em còn không tới trước mặt anh thì đừng bao giờ xuất hiện nữa.”
Thông báo gửi tin nhắn thành công, anh lại bắt đầu hối hận, ảo não nhìn chằm chằm vào di động, anh gửi tin nhắn cho cô trước, sao cứ có cảm giác như đang cầu hòa. Anh ném điện thoại lên giường, đi tới cạnh tủ đầu giường mở đèn.
Khóe mắt liếc tới vali để trước cửa, anh nhíu mày bước tới, anh mở vali lấy ra một chiếc đồng tâm kết lưu ly rồi xoay người đi tới phòng sách.
Phòng sách và phòng ngủ chính chỉ ngăn cách nhau bởi một cánh cửa, có thể trực tiếp từ bên ngoài hoặc phòng ngủ đi vào. Thẩm Duệ đi tới cạnh bàn, cầm chìa khóa mở ngăn kéo cuối cùng, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
Trong hộp đựng một chiếc đồng tâm kết lưu ly bị lửa thiêu rụi, lần trước anh đã mang nó về từ nhà họ Thẩm. Anh đưa tay cầm lên, đặt hai chiếc đồng tâm kết bên cạnh nhau, dưới ánh đèn, một chiếc màu sắc khá cũ kỹ vì trải qua năm tháng, cái kia thì vẫn còn rất mới.
Hai chuỗi đồng tâm này được kết giống hệt nhau, nhưng chất lượng lại không hề giống nhau. Anh ngắm nghía hai chuỗi lưu ly trong tay, là trùng hợp sao? Chu Vệ tìm Tiểu Lục, Tiểu Tình lại vừa khéo lấy đồng tâm ra cho Chu Vệ nhìn thấy.
Anh cẩn thận nghiên cứu hai chuỗi đồng tâm kết, sau đó anh phát hiện phía trên chuỗi lưu ly cũ có khắc tên của anh “Duệ”, mà chuỗi còn lại cũng khắc chữ, anh nhìn kỹ mới biết chữ viết đó là “SOS”.
SOS, đây là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp quốc tế, Thẩm Duệ nhíu chặt mày, vì sao chuỗi lưu ly này lại khắc SOS?
Thẩm Duệ nghĩ mãi cũng không hiểu, là ngẫu nhiên hay là có người nào đó đang cầu cứu với anh, có phải là tín hiệu của Tiểu Lục không? Thẩm Duệ vội vàng lấy điện thoại cố định gọi vào số máy của Chu Vệ: “Chu Vệ, tạm thời cậu đừng rời khỏi thành phố Z, đi điều tra một chút, Tiểu Tinh nhặt được chuỗi đồng tâm này ở đâu? Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Tiểu Lục.”
Cúp máy, anh nhìn chằm chằm vào chuỗi đồng tâm kết trong tay, chìm trong suy nghĩ.
Bên ngoài, Liên Thanh Vũ tình cờ đi ngang qua, nghe thấy trong phòng sách có tiếng nói chuyện, cô dán tai lên cửa theo bản năng, âm thanh có chút mơ hồ, cô chỉ nghe thấy mấy từ gì mà đồng tâm kết với Tiểu Lục chân chính.
Cô biết Thẩm Duệ có một đứa em gái bị thất lạc, nghe nói là lạc từ khi 3 tuổi, anh vẫn luôn tìm kiếm em gái mình, thấy anh nói như vậy hẳn là đã có manh mối. Cô đảo mắt, đứng một lúc rồi xoay người về phòng.
...
Tống Hân Nghiên tỉnh giấc, trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 6 giờ, trằn trọc trên giường mãi nhưng không ngủ thêm được nữa. Cô lấy điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn. Cô mở Wechat, hộp thư có một tin nhắn thoại, cô bấm mở, giọng nói đầy tức giận của Thẩm Duệ vang lên trong phòng ngủ: “Sáng sớm mai nếu em còn không tới trước mặt anh thì đừng bao giờ xuất hiện nữa.”
Cô bĩu môi, đúng là ngang ngược, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Cô không ngủ được nữa, dứt khoát bò dậy, cảm giác sau khi say rượu không dễ chịu chút nào, cô ôm cái đầu đau như búa đổ đi vào phòng tắm.
Bước ra ngoài, cô đi tới phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng. Nếu muốn đi xin lỗi thì cũng không thể đi tay không được, cô nên mang quà qua hay đóng gói mình tặng cho anh nhỉ.
Chuẩn bị xong đã gần 7 giờ, cô thay quần áo, buộc tóc lên, sau đó cầm hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài.
Cô bắt xe đến bên ngoài Như Uyển, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay bấm chuông. Chuông cửa vang lên hồi lâu mới có người ra, dì Lan mở cửa, thấy Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài, vẻ mặt bà có chút không tự nhiên: “Cô Tống, mời vào, cô tới tìm cậu Thẩm sao? Cậu ấy còn đang ngủ.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười nói: “Cảm ơn dì Lan.”
Tống Hân Nghiên bước vào, theo sau dì Lan đi qua vườn hoa vào trong biệt thự. Đứng ngoài cửa cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy một đôi giày cao gót đặt cạnh giày của Thẩm Duệ, cô khẽ nhíu mày, dì Lan cầm một đôi dép lê đặt dưới chân cô, thuận tay nhận lấy hộp giữ nhiệt từ cô, dì nói: “Cô Tống, cô đừng hiểu nhầm, cô Liên và cậu Thẩm giống như anh em, cô ấy đang ở trong biệt thự, cô ấy và cậu Thẩm không có gì đâu.”
Dì Lan không giải thích thì thôi, vừa giải thích lại có cảm giác như đang che dấu. Tống Hân Nghiên bình tĩnh thay giày, cô nói: “Dì Lan, cháu lên tầng gọi anh ấy dậy.”
“Ừ.” Dì Lan đáp một tiếng rồi cầm bữa sáng yêu thương đi vào phòng bếp.
Tống Hân Nghiên đứng trước cửa, dọc theo lan can đi lên tầng hai. Cô đứng trước phòng ngủ chính, đang định đưa tay mở cửa thì cửa đã bị kéo ra từ bên trong, đập vào mắt cô là gương mặt nũng nhịu lười biếng của một người phụ nữ, tóc xõa tung sau gáy, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu đen cổ V khoét sâu gợi cảm.
Chiếc váy ngủ này có chút quen mắt, là chiếc cô được tặng lúc mua đồ ngủ ở thành phố Giang Ninh, cô để chỗ anh mà không lấy về, bây giờ nó lại được mặc trên người Liên Thanh Vũ.
Giống như bị tạt một chậu nước đá, trái tim Tống Hân Nghiên bỗng chốc lạnh thấu, mới sáng sớm, Liên Thanh Vũ mặc váy ngủ gợi cảm bước ra từ phòng anh, vẻ mặt cô ta còn nũng nịu quyến rũ, cả người tản ra một loại cảm giác vừa được người ta yêu thương, đặc biệt là vết hôn cực kỳ chói mắt trên cổ.
Tống Hân Nghiên lướt qua cô nhìn vào trong phòng ngủ, trong phòng đang kéo rèm cửa, dưới ánh sáng lờ mờ, Thẩm Duệ đang nằm trên giường lớn, chăn mỏng đắp ngang hông. Nửa trên không một tấc vải.