"Cô ấy vừa mới giữ được đứa nhỏ, xúc động quá mức sẽ dẫn đến sẩy thai, tiêm thuốc an thần cho cô ây đi." Bác sĩ nói nhanh với giọng bình tĩnh. Y tá đành phải tiêm thuốc an thần, cô gái mới dần bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại người đàn ông xa lạ xuất hiện trong phòng bệnh, không hài lòng cau mày nói: "Anh là ai? Hiện tại bệnh nhân không thể chịu nổi kích thích, mời anh ra ngoài."
Chu Vệ liếc nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ cứ nhìn chằm chằm vào cô gái trên giường, mặc kệ bác sĩ nói gì, Chu Vệ vội vàng chạy tới giải thích.
Thẩm Duệ đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn cô gái gầy gò trên giường với mái tóc ngắn ngang vai, có lẽ là cô ấy tự cắt nên không được đẹp lắm, ngũ quan thanh tú, lúc này sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, dáng vẻ lúc ngủ cũng là sợ hãi.
Thẩm Duệ cảm thấy tim đau nhói, cô ấy là Tiểu Lục, khi nhìn thấy vết sẹo xanh tím trên cánh tay của cô ấy, anh vừa cảm thấy tội lỗi vừa tức giận, là tên cặn bã nào, lại dám làm tổn thương cô ấy như thế này?
Tiểu Lục của anh, anh nâng trong lòng bàn tay còn không đành lòng, sao có thể cho phép người khác đối xử với cô ấy như thế này?
“Tên cặn bã kia đâu?” Giọng nói của Thẩm Duệ lạnh lùng, cho dù anh còn chưa xác định cô gái trước mặt là Tiểu Lục, anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho một thứ cặn bã đánh phụ nữ như vậy.
Chu Vệ vừa mới tiễn các bác sĩ và y tá đi, anh ta nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Thẩm Duệ, liền biết anh đã tức giận rồi, anh ta nhanh chóng nói: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã phái người đi đánh tên cặn bã rồi, anh không cần phải đich thân ra tay đâu."
"Tên cặn bã kia ở đâu? Mang hắn ta đến đây cho tôi!" Thẩm Duệ lặp lại một lần nữa.
Chu Vệ vội vàng xoay người đi ra ngoài, ra lệnh cho vệ sĩ để mang cặn bã đó đến đây.
Trong con hẻm tối và ẩm thấp, Thẩm Duệ giống như ma vương đến từ địa ngục, dùng một chân đá vào ngực của người đàn ông một cách không thương tiếc. "Tên khốn này, đánh phụ nữ thì có còn là đàn ông không?"
Chu Vệ đứng bên cạnh, nhìn anh đá vào ngực người đàn ông một cú đá tàn bạo, anh ta nhanh chóng thuyết phục: "Tổng giám đốc Thẩm, nếu còn đánh nữa e là sẽ chết người đó, xin anh bớt giận, việc còn lại cho chúng tôi, không cần làm bẩn chân của anh."
Thẩm Duệ dừng lại, anh giẫm lên ngực người đàn ông, cúi đầu đưa ra một lời cảnh cáo đặc biệt tàn bạo, "Tao cảnh cáo mày, nếu còn dám động đến một sợi lông trên người Tiểu Lục, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Nói xong anh giậm chân mạnh một cái, sau đó xoay người rời đi, Chu Vệ nháy mắt với vệ sĩ rồi nhanh chóng đi theo. Anh ta lo lắng Thẩm Duệ còn chưa xác nhận cô gái đó là em gái của anh đã tức giận đến mức này, nếu chắc chắn rồi anh có trực tiếp để tên cặn bã này đi gặp Diêm Vương không?
"Tổng giám đốc Thẩm, bệnh viện gọi tới, cô sáu đã tỉnh rồi, chúng ta trở lại bệnh viện đi."
Thẩm Duệ xoa thái dương đang rất đau, nhẹ nhàng gật đầu.
...
Trở lại bệnh viện, cảm xúc của cô gái đã nguôi ngoai, khi thấy có người bước vào, cô ấy lập tức biến thành một con nhím tự vệ, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ lạ lùng của người đàn ông trước mặt, cô ấy sững sờ.
Thẩm Duệ chậm rãi đi đến chỗ cô gái, cô ấy nhìn anh với ánh mắt mờ mịt, anh nhẹ giọng nói: "Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có khó chịu không? Có cần anh gọi bác sĩ đến kiểm tra không?"
Cô gái chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như vậy, trong tâm trí cô ấy, đàn ông là những sinh vật độc ác, chồng cũ và chồng hiện tại của cô ấy đều là những kẻ bạo lực, cô ấy sợ hãi cúi mắt xuống, "Anh là ai?"
Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô gái, có lẽ bởi vì bị ức hiếp lâu ngày, ánh mắt cô ấy rất đờ đẫn, không có vẻ tinh nghịch của Tiểu Lục, anh ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nói: "Anh nghe nói em có một sợi đồng tâm kết, có thể cho anh xem được không?”
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, run giọng hỏi: "Anh đến đây là vì đồng tâm kết? Anh Chu nói anh đang tìm em gái. Anh có phải là anh trai của em không?"
Thẩm Duệ cảm thấy chua xót, cô gái trước mặt tuy xinh đẹp nhưng không hề giống anh và Thẩm Ngộ Thụ chút nào, anh nói: “Ừm, anh thật sự đang tìm em gái, nhưng anh không rõ em có phải là Tiểu Lục không?"
Cô gái nhìn anh một lúc lâu, sau đó tháo một sợi dây chuyền bạc trên cổ ra, trên dây chuyền bạc là một đồng tâm kết bằng ngọc, cô ấy rụt rè đưa cho anh, "Anh xem có phải là cái này không."
Thẩm Duệ cầm lấy nó, xem xét cẩn thận, anh lấy từ trong túi ra một mảnh ngọc đồng tâm kết đối lập, hai cái giống nhau như đúc, tim anh thắt lại, anh ngẩng đầu nhìn cô gái, vẻ mặt kích động, “Em là Tiểu Lục?”
Cô gái cũng kích động, "Anh à, anh thật sự là anh trai của em sao? Sao bây giờ anh mới đến tìm em?"
Thẩm Duệ cúi người ôm cô ấy vào lòng, áy náy nói: "Tiểu Lục, xin lỗi, anh tư có lỗi với em! Từ nay về sau anh tư không cho ai bắt nạt em."
Cô gái ôm nhào vào lòng anh bật khóc, cô ấy có anh trai, những ngày tháng đau khổ của cô ấy cuối cùng cũng kết thúc rồi, “Anh ơi, anh ơi…”
Đôi mắt Thẩm Duệ ươn ướt, cuối cùng anh đã tìm thấy Tiểu Lục. Mẹ, mẹ có thấy không? Cuối cùng con cũng đã tìm thấy Tiểu Lục.
Chu Vệ đã rất xúc động khi nhìn thấy cảnh anh em nhận nhau, tổng giám đốc Thẩm đã tìm kiếm cô sáu suốt mười năm, cuối cùng cũng tìm thấy cô sáu. Cảm động đến mức không kìm được nước mắt. Nhưng, tại sao cô Sáu và tổng giám đốc Thẩm lại không giống nhau chút nào vậy?
“Được rồi, đừng khóc, em còn đang mang thai, đừng khóc.” Thẩm Duệ đẩy cô ra một chút, nhìn vết thương và cái bụng hơi phồng của cô ấy, anh vừa mừng, vừa hối hận lại vừa áy náy.
Nếu anh tìm thấy cô ấy sớm hơn, cô ấy đã không phải chịu đựng những sự tra tấn này.
Cô gái lau nước mắt vẫn còn thổn thức “Anh ơi, đưa em về nhà đi, em nhớ ba mẹ lắm.”
“Được, anh đưa em về nhà.” Thẩm Duệ ngẩng đầu lau nước mắt, “Em yên tâm dưỡng thai trước, khi thai nhi ổn định chúng ta sẽ về nhà.”
“Vâng.” Cô gái gật đầu, thật ra thì cô ấy cũng không nhớ mình có anh trai hay không, chỉ nhớ hồi nhỏ cô ấy đã bị buôn người bắt cóc, sau đó bị bán vào núi. Giờ tìm thấy anh trai, cô ấy thực sự xúc động, sau hơn 20 năm vất vả, cuối cùng cô ấy cũng được gặp lại người thân của mình.
Trấn an cô gái xong, Thẩm Duệ dặn dò Chu Vệ đặt vé máy bay trở về Đồng Thành, và anh sẽ đưa Tiểu Lục về nhà. Chu Vệ ngập ngừng liếc nhìn cô gái, tuy rằng hai nút đồng tâm giống hệt nhau, nhưng không có nghĩa cô gái trước mặt anh ta là cô Sáu, "Tổng giám đốc Thẩm..."
Thẩm Duệ cau mày không hài lòng, và anh hiểu sự do dự của Chu Vệ. Chỉ dựa vào một nút thắt đồng tâm bằng ngọc mà kết luận rằng cô ấy là em gái anh thì quá cẩu thả, nhưng chỉ có anh, Ngộ Thụ và Tiểu Lục có những nút đồng tâm do mẹ anh làm. Có con gái cũng vậy, nếu cô ấy không phải là Tiểu Lục, làm thế nào cô ấy có thể có trong tay cái nút đồng tâm này?