Cổ họng Tống Hân Nghiên như nghẹn lại, hít thở không thông, trong lòng bủn rủn, chớp chớp mắt, cố nén hơi nóng trong mắt xuống, cụp mắt, thanh âm nhẹ đến mức không có chút trọng lượng, "Bà thực sự không phản đối chúng tôi nữa?"
“Không phản đối.” Đổng Nghi Tuyền chỉ cảm thấy xót xa khi nhìn thấy cô như thế này, “Con gái mẹ muốn yêu ai thì yêu người đó, ai dám nói ra nói vào, có mẹ làm chỗ dựa, con cứ yên tâm yêu, nhưng nếu bị thương thì phải nhớ mẹ luôn ở phía sau, chỉ cần con quay đầu lại là có thể nhìn thấy mẹ.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy mũi cay xè, nước mắt không kịp phòng bị rơi xuống, từ nhỏ cô đã rất ghen tị với Tống Nhược Kỳ, vì chỉ cần cô ta bị thương, bà Tống sẽ rất lo lắng, ôm cô ta rất lâu. Khi đó, cô sẽ cảm thấy Tống Nhược Kỳ thật giả tạo, chỉ xướt da một chút cũng làm ầm ĩ lên như vậy.
Sau đó, cô bị thương, cô chạy đến để làm nũng với bà Tống, nhưng bà Tống đã đẩy cô ra mà không thèm nhìn cô. Sau đó, cô bị chấn thương nghiêm trọng hơn, thậm chí suýt mất mạng, cô cũng không dám nói với bà Tống nữa, một mình chịu đựng
Trong cuộc đời của cô, chưa từng có ai nói điều này với cô, cô cảm động đến mức bật khóc. Không muốn Đổng nghi Tuyền nhìn thấy sự bối rối của mình, cô đột ngột vùng ra khỏi tay bà ta và chạy nhanh ra khỏi quán cà phê.
Đổng Nghi Tuyền sững sờ một lúc, thấy túi xách của cô bị rơi, bà ta nhanh chóng mở ví lấy ra hai tờ tiền màu hồng để trên bàn, sau đó cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
Bên cạnh cột La Mã bên ngoài khách sạn, Tống Hân Nghiên che mắt, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay, khẽ nức nở. Cô có thể mong đợi không? Mong đợi bà ta sẽ ở bên cạnh cô, che chắn mưa gió cho cô?
Đổng Nghi Tuyền đuổi theo, nhìn thấy vai cô đang run lên trái tim như thắt lại, bà ta chậm rãi đi tới, thả túi xách xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Mẹ xin lỗi, Hân Nghiên, vì đã khiến con đau khổ như vậy, chúng ta hãy hòa giải nhé?”
Tống Hân Nghiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự yếu đuối và khát vọng, cô thận trọng hỏi: "Mẹ sẽ không rời xa con nữa chứ?"
“Ừm, sẽ không, không bao giờ.” Đổng Nghi Tuyền vỗ vỗ lưng cô, đứa nhỏ đáng thương này, sao bà ta không đi tìm cô sớm hơn, sao bà ta không nhận ra cô sớm hơn?
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi, vòng tay ôm eo muốn gọi "Mẹ" nhưng không nói được gì, càng khóc lớn hơn.
Tiếng khóc của cô đau đến thấu tim, Đổng Nghi Tuyền đau lòng, ôm chặt lấy cô dỗ dành, "Ngoan nào, Hân Nghiên, đừng khóc, đừng khóc."
...
Máy bay hạ cánh xuống thành phố Z, Thẩm Duệ vừa bước ra khỏi sân bay thì có người đến đón, chính là Chu Vệ, trợ lý đã tìm Tiểu Lục suốt bao năm qua. Chu Vệ thấy Thẩm Duệ đang vội vã chạy tới, anh ta cung kính nói: "Tổng giám đốc Thẩm, xe đã chờ sẵn bên ngoài."
Thẩm Duệ gật đầu, sải bước ra khỏi sân bay, sau khi lên xe, Thẩm Duệ nhíu mày nói: "Tình hình thế nào? Nói cho tôi biết cụ thể."
Chu Vệ nhìn kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Duệ, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng "Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta hãy đợi đến khi anh gặp cô sáu rồi nói sau."
Thẩm Duệ mở to mắt, đôi mắt phượng u ám đôi môi mỏng khẽ hé mở, phun ra một chữ, "Nói!"
Chu Vệ và Nghiêm Thành là trợ lý đồng hành cùng Thẩm Duệ, sau khi trở về Trung Quốc, Thẩm Duệ đã giao nhiệm vụ tìm Tiểu Lục cho Chu Vệ. Anh ta hiểu rất rõ tính cách của Thẩm Duệ, mím môi, đau lòng nói: "Sau khi cô sáu bị bọn buôn người bắt cóc và bán đi, cô ấy đã trải qua rất nhiều biến cố. Năm 13 tuổi, cô ấy bị bán lên núi về làm dâu từ bé, năm 14 tuổi đã là mẹ của một đứa trẻ, chồng qua đời trong một vụ tai nạn, nhà chồng bán cô ấy cho một người đàn ông thôn bên cạnh, người đàn ông đó nghiện ngập cờ bạc, cược cô ấy cho con trai trưởng thôn, con trai trưởng thôn cũng đối xử tệ bạc với cô ấy, ngày nào cũng đánh đập cô ấy, trên người cô ấy không chỗ nào không bị thương, bây giờ đang mang thai năm tháng lại bị tên khốn kia đánh nhập viện, đứa nhỏ suýt không giữ được."
Thẩm Duệ nghe xong, trái tim quặn lại, sao Tiểu Lục có thể khổ sở như vậy? "Cậu có chắc cô ấy là Tiểu Lục không?"
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã đến nhà chồng cũ của cô ấy hỏi thăm, nghe nói cô ấy bị bắt cóc từ Đồng Thành, hơn nữa trên tay cô ấy có đeo một sợi đồng tâm kết giống hệt của anh, hẳn là không sai đâu. Khi gặp cô ấy, anh có thể làm xét nghiệm DNA để kiểm tra quan hệ huyết thống, có thể xác định được cô ấy rốt cuộc có phải cô sáu hay không.” Chu Vệ nói.
Thẩm Duệ suy sụp tựa vào trên ghế, thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, chuyện này làm sao có thể xảy ra, Tiểu Lục thông minh đáng yêu của anh sao lại có thể chịu khổ sở như vậy? Thậm chí, nỗi khổ này là do sự sơ suất của anh gây ra, trong lòng anh tràn ngập cảm giác tội lỗi và tự trách không thể nói.
Nếu cô ấy là Tiểu Lục, anh phải đối mặt với cô ấy thế nào đây?
Chu Vệ liếc nhìn kính chiếu hậu, anh ta không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Nửa giờ sau, xe đã dừng ở bãi đậu xe của một bệnh viện, Thẩm Duệ mở cửa xuống xe, Chu Vệ cũng nhanh chóng theo sau, dẫn anh đến khoa nội trú. Sau khi Chu Vệ xác định được đồng tâm kết là chính xác, anh ta đã chuyển người đến khu VIP, còn cử người canh gác để tên khốn đó không đến gần cô sáu.
Thẩm Duệ đứng ngoài cửa phòng bệnh, hai tay buông thõng bên hông, chậm rãi siết thành nắm đấm. Anh tìm cô ấy nhiều năm như vậy nhưng không thấy tin tức, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cô ấy, anh lại đứng ngoài cửa chậm chạp không nhấc nổi chân bước vào trong.
Có lần, anh tưởng tượng rằng sau khi Tiểu Lục bị bắt cóc đã được một gia đình từ thiện nhận nuôi, cho dù không được coi như công chúa như trong nhà họ Thẩm thì ít nhất cô ấy cũng sẽ được lớn lên bình an vô sự. Nhưng những gì Chu Vệ nói vừa rồi đã đánh đổ mọi ảo tưởng của anh, và cuộc sống của cô ấy còn đau khổ hơn anh tưởng tượng gấp trăm lần.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Chu Vệ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thẩm Duệ nhắm mắt lại và tiến lên một bước, Chu Vệ đã đẩy cửa ra, anh ta sải bước đi vào. Cô gái nằm trên giường rõ ràng là bị dọa sợ, cô ấy hét lên: "Đừng đánh tôi, làm ơn, đừng đánh tôi nữa, tôi sẽ ngoan mà, đừng đánh tôi."
Ngay lúc đó, Thẩm Duệ đau đến mức thở không ra hơi, bước nhanh đến bên giường nhìn cô gái đang tuyệt vọng rúc người vào chăn bông, bởi vì hành động của cô ấy, kim tiêm đâm vào da thịt, trông vô cùng đáng sợ.
Thẩm Duệ vội vàng ôm cô ấy, nói nhỏ với Chu Vệ: "Còn đứng đó làm gì, đi gọi bác sĩ đi."
“Đừng đánh tôi, làm ơn đừng đánh tôi, đau quá.” Cô gái co mình trong chăn run rẩy, bị giọng nói lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi.
Chu Vệ nhanh chóng chạy ra ngoài, bác sĩ cũng nhanh chóng đi tới, y tá đè cô ấy xuống và rút kim tiêm ra, thấy cô ấy vẫn luôn giãy giụa, y tá nói: "Cảm xúc của bệnh nhân quá kích động, sẽ làm tổn thương đứa nhỏ."
Bác sĩ cau mày, "Tiêm thuốc an thần cho cô ấy đi."
"Nhưng cô ấy đang mang thai..." Y tá nhìn cô gái trên người đầy vết bầm tím, da thịt không có chỗ nào lành lặn, trong lòng cảm thấy thương cảm.