Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 140: Tôi điên rồi mới để em chà đạp tôi như vậy (4)




Sau khi Thẩm Duệ lái xe đi, anh không thể bình tĩnh lại được, càng nghĩ càng tức giận. Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao mà sao lại khó khăn như vậy chứ?

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tất Vân Đào, Tất Vân Đào rất thích đi chơi đây đó cho nên anh ta biết đâu là nơi tốt nhất cho anh lúc này. Bây giờ, Tất Vân Đào rất hoảng sợ khi nhận được điện thoại của anh, rốt cuộc, tình huống đêm hôm trước vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh ta.

Nghe thấy Thẩm Duệ muốn đi chơi, anh ta hét lên trên đầu giọng nói như một tú bà, “Ayo, anh tư, thần kinh của anh đã được thông suốt rồi à, không phải nói thân thể này chỉ chung tình với một mình chị dâu thôi sao?”

Về sau Tất Vân Đào mới biết rằng đó không phải là chị dâu thứ tư đã đến câu lạc bộ riêng ở Hải Đài vào đêm hôm đó, mà là em gái của chị dâu. Anh ta đã quen rồi, thói quen này không thể thay đổi được.

Ảnh mắt Thẩm Duệ trở nên lạnh lẽo: “Cậu đang ở đâu, tôi lập tức đến đó.”

Sau khi Tất Vân Đào báo địa chỉ, bên kia cúp điện thaoi, anh ta lập tức đi ra ngoài đón người, trước khi đón người đó, anh ta đã sai hai cô gái sạch sẽ tươi tắn đến hầu hạ anh tư.

Xe của Thẩm Duệ dừng lại trước mặt Tinh Cung, anh đóng sầm cửa xe lại, và Tất Vân Đào đứng đó, cảm thấy đau lòng cho anh. Anh ta vội vàng tiến lên đón lấy, vừa đấm lưng cho anh vừa nịnh nọt: “Anh, người nào khiến anh không vui rồi để anh phát giận như vậy, bình tĩnh, bình tĩnh nào, em đã phái người đi tìm hai cô gái nhỏ xinh đẹp đến hầu hạ cho anh rồi, lửa giận trong bụng sẽ lập tức tan biến hết.

Thẩm Duệ liếc nhìn Tất Vân Đào, đá anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu chuyển nghề làm trùm gái điếm từ khi nào vậy?”

“Đây không phải là do anh em của anh ép vào đường cùng sao, đành phải tránh đi đường tắt mới có thể kiếm chút cơm ăn chứ.” Tất Vân Đào linh hoạt tránh đòn tấn công của anh.

Thẩm Duệ không nói nhảm với anh ta nữa, sải bước vào phòng riêng.

Trong phòng riêng có hai cô gái trẻ, đều rất xinh đẹp, cấp dưới của Tất Vân Đào kề sát vào tai anh ta thì thầm vài câu, anh ta phất tay, bảo người đó đi ra ngoài.

Tất Vân Đào đến gần Thẩm Duệ, nói: “Anh à, hai cô gái này chưa bao giờ được người ta khai bao. Anh thích em nào nhất? Em sẽ mở một phòng cho anh trên lầu, anh cứ từ từ mà thưởng thức. Anh thích cả hai cũng không thành vấn đề.

Thẩm Duệ liếc nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy rằng mình mất trí rồi mới tới tìm anh ta. Nhưng khi bước vào, khi nghĩ đến bộ dạng của Tống Hân Nghiên, anh đã trở nên tức giận. Anh liếc nhìn hai cô gái, một trong số họ có một đôi mắt phượng, anh chỉ vào cô ấy, nói: “Cô này đi.”

“Anh đúng là có mắt nhìn, hơn nữa em cũng thấy cô gái này rất xinh đẹp. Anh muốn chơi xế hộp hay trở về phòng?” Tất Vân Đào nở nụ cười rẻ tiền, khó có dịp đầu óc anh thông suốt, anh ta thật ra muốn biết liệu anh có thể thực sự vượt qua cấp độ trong lòng mình hay không?

Thẩm Duệ không nói gì, chỉ xoay người bước ra ngoài. Tất Vân Đào lập tức nháy mắt với cô gái và yêu cầu cô đi theo anh. Ngay khi họ rời đi, anh ta lập tức mở WeChat và hét lên trong nhóm: “Tin nóng tin nóng, anh tư đã đến đây tìm gái.”



Anh ta đã gửi đi nhiều lần liên tiếp, sau đó từ từ có người trong nhóm phản hồi.

Bạc Mộ Niên: “Tôi cá một quả trứng vịt lộn, anh ta sẽ không cứng được đâu.”

Nhạc Kinh: “Phụt, sếp ơi, nói gì không có cảm tình gì vậy, nhưng những gì anh nói là sự thật.

Quách Ngọc: “Anh tư có quên uống thuốc hỗ trợ sinh lý cho người có tuổi không nhỉ?”

Tất Vân Đà rất phấn khích, nói giọng lả lơi: “Cô gái kia rất tươi ngon mọng nước, anh tư được xài hàng tốt, em đặt cược một đô la, anh ấy sẽ phát cuồng lên cho xem.”

Bạc Mộ Niên: “Sao cậu biết anh tư xài hàng tốt, cậu đã chơi qua rồi à?”

Tất Vân Đào tức giận nói: “Sếp à, em không có thù oán gì với anh, tại sao anh lại đánh em? Em chỉ mê trai đựp áo đỏ thôi. Dù thế nào đi nữa, anh tư cũng phải để chị tư chà đạp mới được.”

Bạc Mộ Niên: “Tôi luôn tự hỏi, khi nào cậu mới đi Thái Lan?”

Tất Vân Đào: “Đi Thái Lan làm gì?”

Bạc Mộ Niên: “Chuyển giới!”

Trong nhóm lại liên tục xảy ra mấy tiếng “phụt”, Tất Vân Đào ngã lăn ra đất, sếp, em có thù oán gì với anh hả? Sao anh lại đối xử với em như thế? Em vất vả lắm mới vực dậy anh tư được, em dễ dàng lắm ư?

Thẩn Duệ hoàn toàn không biết mình bị anh em lôi ra làm thú vui, vừa bước vào phòng, cô gái có vẻ ngoài ngây thơ đã vội chạy lên: “Quý khách, để tôi phục vụ cho ngài, ngài cứ nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Duệ đẩy cô ta ra và lạnh lùng nhìn cô ta, ngay khi người phụ nữ này đến gần anh, bụng anh liền cảm thấy khó chịu. Anh chống lại ý muốn quay người rời đi, anh đến đây để chứng minh rằng không có Tống Hna Nghiên, anh vẫn có thể sống hạnh phúc.

“Lên giường nằm đi.” Thẩm Duệ ra lệnh.

Cô gái rụt rè, có chút sợ hãi trước khí chất hung hãn của anh. Cô ta biết người đàn ông trước mặt giàu có như thế nào, chỉ cần cô ta leo lên người anh và trở thành người phụ nữ của anh, cô ta sẽ có thể thoát khỏi nơi này.

Cô ta quay lưng lại, vươn tay kéo khóa quần áo xuống, nhanh chóng cởi hết rồi leo lên giường.



Từ đầu đến cuối Thẩm Duệ không nhìn cô ta, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên, anh nghiến răng, sải bước đi đến bên giường, ngồi xổm xuống. Đôi mắt của cô gái trước mặt như một con nai con đang sợ hãi, rụt rè nhìn anh: “Quý khách, ngài nhẹ nhàng thôi, đây là lần đầu tiên của em, em sợ đau.”

Thẩm Duệ nhìn cô ta chằm chằm, như thể anh nhìn thấy Tống Hân Nghiên của năm năm trước, lòng bàn tay to ở bên giường chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, anh nhắm mắt hôn, cô gái chủ động quấn lấy cổ anh, đưa đôi môi đỏ mọng của cô lên.

Không, không phải mùi vị này, không phải cảm giác này, không phải. Vào lúc sắp đụng vào cô gái, Thẩm Duệ bất ngờ đứng dậy, nhưng cô gái ngồi không vững mà ngã xuống giường.

Thẩm Duệ cũng không thèm nhìn cô ta, lấy trong ví ra một ít tiền giấy màu hồng, ném lên giường, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại. Cô gái ngã xuống đất, nhìn bóng lưng Thẩm Duệ rời đi, uất ức đến mức phát khóc.

Khi Tất Vân Đào nhìn thấy Thẩm Duệ đi xuống nhanh như vậy, anh ta kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng: “Anh tư, anh chỉ mới lên đó chưa đầy năm phút, sẽ mất hai phút để cởi quần áo rồi, anh không cứng được hay sao?”

Vẻ mặt Thẩm Duệ tối sầm nhìn anh ta: “Cậu mới không cứng, cả nhà cậu cũng không cứng mới đúng ấy!”

“...” Tất Vân Đào thì thào, anh tư còn tàn bạo hơn anh cả, làm liên lụy đến cả gia đình anh. “Anh tư, anh không thích cô gái đó sao? Chúng ta có thể đổi mà, ở đây chúng em có rất nhiều cô gái, mập ốm cao thấp, nhiệt tình quyến rũ quý phá đáng yêu đủ cả, anh muốn kiểu nào sẽ có kiểu đó cho anh”

“Tôi không có hứng.” Thẩm Duệ ngồi xuống sô pha, lông mày lạnh lùng thay bằng vẻ cô đơn, trầm giọng nói, “Không phải cô ấy, cảm thấy không ổn, ngay cả thân thể cũng không phản ứng.”

“Anh tư, anh không cứng được thì kiềm chế tốt đấy!” Tất Vân Đào trịnh trọng nói, cô gái nhỏ tươi xanh mềm mại như vậy mà anh tư lại thản nhiên nói không có phản ứng, có vẻ như mấy năm qua thật sự có vấn đề.

Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn, anh không biết phải làm sao với tên đầu heo này chỉ biết suy nghĩ với thân dưới của mình, một khi trái tim của một người đã bị giam cầm thì sẽ không còn những cám dỗ từ thế giới bên ngoài nữa.

Tất Vân Đào ngồi xuống nói: “Anh tư, anh thích kiểu nào thì nói cho em biết, em sẽ tìm cho anh.”

Thẩm Duệ cầm ly rượu trên bàn cà phê tự mình rót một ly, rượu màu hổ phách tỏa ánh sáng, anh liếc mắt nhìn anh ta nói: “Chỉ cần tôi nói là cậu có thể tìm cho tôi được à?”

“Tất nhiên, em có người do thám để phát hiện ra tiềm năng của những ngôi sao lớn, em hứa sẽ lùng sục họ cho anh.” Hai mắt Tất Vân Đào sáng lên, đây sẽ là tác phẩm để đời của anh ta.

“Cậu cũng đừng xúc phạm cái nghề cao quý như vậy.” Thẩm Duệ lắc lắc rượu trong ly, nhếch môi mỏng, phun ra mấy chữ:“Tôi chỉ muốn kiểu như Tống Hân Nghiên, cậu dám tìm cho tôi không?”

Sắc mặt Tất Vân Đào trầm xuống: “Anh tư, anh muốn em cưỡng ép một cô gái dân thường, chị tư sẽ xé xác em ra mất.”