Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 139: Tôi điên rồi mới để em chà đạp tôi như vậy (3)




Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài tòa nhà Thẩm thị, do dự hồi lâu rồi bước vào trong. Trong túi có hai bộ quần áo của Thẩm Duệ, cũng như điện thoại di động và thẻ đen mà anh đưa cho cô, vì họ không có tương lai nên cô không nên giữ những thứ này.

Cô bước vào tòa nhà, nhân viên lễ tân lập tức nhận ra cô. Lần trước tổng giám đốc Thẩm ôm cô đi ra với vẻ mặt lo lắng vẫn khắc sâu trong kí ức của cô ấy: “Cô Tống, xin chào.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười, sau đó đưa chiếc túi cho ấy: “Xin chào, làm ơn đưa chiếc túi này... cho thư ký Nghiêm.”

Lễ tân cầm lấy chiếc túi, khóe mắt cô ấy nhìn thấy trong túi có quần áo của đàn ông, kinh ngạc nhìn cô: “Cô có chắc cái này là của Thư ký Nghiêm không?” Không phải của tổng giám đốc Thẩm à? Rõ ràng lần trước cô ấy nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm bế cô ra ngoài chứ đâu phải thư ký Nghiêm.

Tống Hân Nghiên sững sờ một lúc, sau đó gật đầu, “Vâng, gửi cho thư ký Nghiêm.” Nghiên Thần sẽ nhận ra đây là đồ của Thẩm Duệ.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Nhân viên lễ tân nhấn đường bên trong và bước vào phòng thư ký của văn phòng chủ tịch. Sau mười giây, có người trả lời: “Xin chào, đây là phòng thư ký chủ tịch.”

“Thư ký Lý, cho tôi gặp thư ký Nghiêm một chút.”

“Thư ký Nghiêm đã đi ra ngoài với Tổng giám đốc Thẩm để kiểm tra rồi, họ mới vừa đi xuống lầu.”

Quầy lễ tân cảm ơn rồi cúp máy, ngẩng đầu lên đã thấy Tống Hân Nghiên chạy nhanh ra ngoài, cô ấy thầm nghĩ: Sao cô Tống chạy nhanh thế, cô ấy muốn trốn ai à?”

Cô ấy chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng thang máy mở từ đầu bên kia, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy Thẩm Duệ và Nghiêm Thành bước ra khỏi thang máy và đi về phía cô ấy. Cô ấy gọi Nghiêm Thành và nói: “Thư ký Nghiêm, vừa rồi, cô Tống đã gửi cho tôi một chiếc túi bảo tôi chuyển cho anh.”

Nghiêm Thành lập tức cảm thấy khí thế của người đàn ông bên cạnh trở nên sắc bén hơn, chỉ cần vừa rồi nhắc đến chữ Tống, mặt của ông chủ sẽ chìm xuống. Anh ta khó hiểu, chẳng phải lúc trước còn ngọt ngào lắm sao? Sao bây giờ đột nhiên trở thành như thế này?

Thảo nào dạo gần đây cấp dưới cấp trên của công ty kêu ca nhiều, cho rằng Thẩm Duệ bị rối loạn nội tiết. Sếp vừa mới thất tình nên làm trên dưới công ty tràn đầy tiếng than trời trách đất, nhất là người đi theo bên cạnh anh, suốt ngày nơm nớp lo sợ, lúc này không khác gì cái gai trong mắt sếp.

Lễ tân bước tới đưa túi cho anh ta, Nghiêm Thành chưa kịp đưa tay ra lấy thì một bàn tay to đã nhanh hơn cầm lấy chiếc túi, anh mở túi ra thì thấy quần áo, thẻ đen và điện thoại di động màu hồng nhạt nằm im thin thít. Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên u ám.

“Cô ấy gửi khi nào vậy?” Mặt Thẩm Duệ tối sầm lại, giọng muốn bật ra khỏi kẽ răng, Những thứ anh đã tặng không bao giờ bị người ta trả lại.

Lễ tân nơm nớp lo sợ nói: “Mới vừa rồi, hai phút trước.”

Trước khi cô ấy nói xong, Thẩm Duệ đã lao ra khỏi cửa công ty. Nghiêm Thành liếc nhìn lại quầy lễ tân, vẻ mặt ủ rũ nói: “Cô chọc phải chuyện lớn rồi.” Lễ tân bị anh ta dọa sợ phát khóc.



Thẩm Duệ đuổi theo ra ngoài, bóng dáng Tống Hân Nghiên đã không còn bên ngoài công ty nữa, lồng ngực của anh như muốn nổ tung vì đau. Mấy ngày nay anh không ngừng nghĩ về cô, coi mình như một cái máy làm việc và làm việc chăm chỉ, nhưng mỗi khi trời tối yên tĩnh, bóng dáng của cô lại hiện ra trước mặt anh.

Trái tim trống rỗng đau đớn, nếu anh không bao giờ có được, thì anh sẽ không bao giờ nếm trải nỗi đau mất mát. Nhưng sau khi có được, any nhận ra rằng thua cuộc là điều không thể chấp nhận được.

Cô thực sự tàn nhẫn, cô nói rằng cô biến mất khỏi thế giới của anh không chút do dự, anh còn tự hỏi, cô có nhớ anh đến phát điên như anh nhớ cô không? Đã bao giờ trằn trọc cả đêm và phải nhờ đến thuốc ngủ mới có thể ngủ được không?

Cô không có, một người phụ nữ tàn nhẫn như vậy sao có thể vì anh mà trở mặt như vậy? Nếu cô biết anh là người đã cưỡng hiếp cô năm năm trước, cô nhất định sẽ tránh xa anh ra nhiều nhất có thể.

Đã nhiều lần anh xúc động muốn gọi cho cô nhưng anh đã cố chịu đựng, khi nghe giọng nói của cô, anh sẽ nghĩ về cô nhiều hơn và càng muốn gặp cô hơn nữa. Anh không thể để mất cô mãi mãi cho đến khi tìm ra cách đối phó với cha mình.

Nhưng lúc này, anh không thể chịu đựng được nữa, nhìn cái túi xách trên tay, như tìm được lý do và cái cớ xuất hiện trước mặt cô, anh xoay người chạy lại, mở cửa xe, đuổi lão Vương ra khỏi xe, khởi động xe chạy ra khỏi công ty.



Tống Hân Nghiên hoảng loạn ngồi vào xe taxi, vừa nghe trong điện thoại là Thẩm Duệ và Nghiêm Thành đang đi xuống lầu, cô không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa, cô xoay người bỏ chạy. Cô không dám gặp anh, vì sợ rằng cô sẽ không muốn rời đi khi nhìn thấy anh.

Khi xe taxi chạy đi, cô mới nhìn thấy Thẩm Duệ đuổi theo mình, lúc đó nước mắt cô trào ra, cô giục tài xế lái xe thật nhanh, xe tấp vào hàng, cô cứ nhìn chằm chằm bóng dáng anh cho đến khi không còn thấy nữa, cô quay lại, tay che mắt khóc thành tiếng.

Tại sao lại khó như vậy, rõ ràng là thích mà không dám tới gần, rõ ràng là không có trở ngại, nhưng vẫn không thể ở bên nhau.

Xe đang đậu bên ngoài Kim Vực Lam Loan, Tống Hân Nghiên thanh toán tiền xe, vừa xuống xe thì bất ngờ bị một cánh tay túm lấy, giây tiếp theo đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Người đàn ông toát ra vẻ tức giận nghiêm nghị khiến người ta khiếp sợ.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại ở đây?

Sắc mặt Thẩm Duệ lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Anh nhặt chiếc túi lên, giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến tháng sáu có tuyết rơi, anh nói: “Tống Hân Nghiên, em làm vậy là có ý gì?”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy anh tức giận đến như vậy khiến người ta run sợ, cô thờ ơ nhìn anh, thậm chí còn quên đau nhói trên cổ tay, cô giải thích: “Đây là đồ của anh nên em trả lại cho anh.”

“Trả lại cho anh?” Giọng Thẩm Duệ lạnh đến mức gần như đông cứng lại: “Không có lý do gì để lấy lại những thứ mà anh đã tặng cho em, Tống Hân Nghiên, em muốn phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta đùng không?”



Tống Hân Nghiên nhìn anh, cô biết cô đã làm tổn thương anh, nhưng cô cũng rất đau. Ly hôn với Đường Diệp Thần, cô chỉ nghĩ đó là một sự giải thoát, nhưng khi ông cụ Thẩm đe dọa cô không được đến gần Thẩm Duệ, cô cảm thấy như đã đến ngày tận thế.

“Nếu anh đã nghĩ vậy thì đúng, em muốn phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta. Đồ của anh quá giá trị, em không dám vứt bỏ, cũng không có nhu cầu muốn dùng, chỉ còn cách trả lại hết cho anh.” Tống Hân Nghiên buộc mình phải lạnh lùng, cô không thể mềm lòng, cô không thể khiến anh nghĩ rằng cô vẫn còn miễn cưỡng chia tay anh, sẽ không công bằng với anh một chút nào cả.

Thẩm Duệ bật cười, tiếng cười thảm thiết, nực cười, thực sự nực cười, anh tưởng cô muốn gặp anh bằng cách mượn chuyện quần áo trả lại cho anh, anh đúng là tự mình đa tình!

Đôi tay anh nhanh như chớp phủ lên vai cô, kéo cô đến và nhìn chằm chằm vào cô một cách mãnh liệt: “Tống Hân Nghiên, em còn có trái tim không? Nói cho tôi biết, em còn có trái tim không?”

Tống Hân Nghiên bị anh ép đến rơi lệ, cô cắn chặt môi, run rẩy không kiềm chế được: “Em không có trái tim, trái tim của em đã bị chó ăn mất rồi, Thẩm Duệ, đừng trông mong gì ở một người phụ nữ như em nữa, nếu không kết quả sẽ chỉ làm anh thất vọng thôi.”

“Tống Hân Nghiên, anh điên rồi mới để em chà đạp anh như vậy.” Thẩm Duệ đột nhiên buông cô ra, ánh mắt chạm vào túi xách trên tay, anh lấy điện thoại di động ra lắc lắc trước mặt cô, “Em không cần dùng đúng không, được, để tôi đập vỡ nó!”

Tống Hân Nghiên đưa tay ra ngăn cản nhưng chưa kịp ngăn được thì chiếc điện thoại đã đập xuống đất vỡ tan tành. Nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, cô chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bị anh xé thành nhiều mảnh không thể ghép lại được, cô rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh điên rồi à?”

“Phải, anh điên rồi, là do bị em ép đến phát điên. Em không muốn trái tim của anh, thể xác này em cũng không cần, những đồ anh tặng em em cũng không cần phải không, được thôi, không cần thì để anh phá hủy chúng.” Thẩm Duệ lấy tấm thẻ đen ra, bẻ mạnh nó ra làm hai mảnh, sau đó hung hăng ném vào người Tống Hân Nghiên.

Cơn gió dữ dội thổi vào mặt khiến má cô đau đớn, cô nhìn thấy tấm thẻ đen bị gãy làm đôi, một trong số đó đau khổ đến mức thở không ra hơi. Cô ngước nhìn khuôn mặt điển trai vừa lạnh vừa giận của anh, nước mắt tuôn rơi: “Tại sao anh lại ép em?”

Thẩm Duệ cương quyết, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đập túi xách trên người cô, giận dữ liếc mắt về phía cô: “Đừng lo, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, em đã cho anh hiểu được hoàn toàn hết hy vọng là như thế nào rồi.”

Nói xong anh quay người lên xe, đóng sầm cửa lại.

Tống Hân Nghiên nhìn chiếc Bentley Continental màu trắng đột nhiên gầm rú lao đi, tốc độ như mũi tên sắc bén bắn ra gấp gáp khiến cô không khỏi run sợ. Cô nhìn chiếc xe khuất dần ở cuối đường, cô ngoảnh lại nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, lòng đầy tuyệt vọng.

Cô ngồi xổm xuống, cho quần áo lại vào trong túi, sau đó cầm đồ bỏ vào trong túi, cô chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Duệ tức giận như vậy, tính tình anh luôn mưa nắng thất thường, nhưng đây là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh nhiều đến như vậy.

Giữa bọn họ là không có khả năng, chính là bởi vì suy nghĩ không hợp, cô sẽ từng bước để anh tiến vào trong lòng. Vốn tưởng rằng khi rời đi, cô có thể duyên dáng bước đi, nhưng lúc này cô mới nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân và đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của anh đối với cô rồi.

Sau khi nhặt các mảnh ghép, cô cầm túi và bước vào khu chung cư.

Tối hôm đó, Tống Hân Nghiên đang ngồi ở bàn làm việc, cố gắng dán điện thoại lại nhưng dù có dán lại cũng không khôi phục được. Chiếc điện thoại màu hồng đầy vết sẹo, giống như trái tim cô lúc này bị hiện thực vò nát vậy.