Liên Mặc yên lặng ngồi trên ghế dài trước tiệm thuốc, dù gương mặt tuấn tú đã bị đánh thành đầu heo vẫn hấp dẫn ánh mắt không ít cô gái nhỏ như cũ.
Tống Hân Nghiên đi ra khỏi tiệm thuốc, tới bên cạnh anh ta, nhìn thấy mấy cô gái nhỏ bên kia vừa liếc về phía này vừa thì thầm: “Anh kia đẹp trai quá,tớ mà cũng có một bạn trai đẹp thế này thì vui biết mấy.”
Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế dài, nhìn thuốc được kê: “Sẽ hơi đau, anh ráng nhịn một chút.” Tống Hân Nghiên cầm tăm bông dính nước thuốc, hơi nghiêng mình bôi thuốc cho anh ta. Lúc tăm bông chạm vào khóe mắt, cô chợt nghe thấy anh ta đau đến hít mạnh.
Nhìn ngũ quan anh tuấn xoắn vào nhau, cô vội vàng rút tay lại: "Đau lắm hả? Hay là anh tự bôi nhé?”
"Không có việc gì, anh nhịn một chút là được." Liên Mặc lắc đầu, khóe mắt bị nắm tay đánh chảy máu, cũng may anh ta trốn nhanh hơn, bằng không con mắt đã bị tên đàn ông độc ác kia đánh bầm.
Đường Diệp Thần, bọn họ đã kết thù oán này.
Động tác của Tống Hân Nghiên nhẹ hơn, sợ làm đau anh ta, cô vừa bôi thuốc vừa thổi, muốn hơi lạnh mang đi đau nhức nóng rát nơi khóe mắt. Cô nhìn chằm chằm miệng vết thương, không chú ý hai người càng ngày càng tiến lại gần nhau.
Liên Mặc nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, làn da trắng nõn mịn màng đầy co dãn, cách gần như vậy mà vẫn nhìn không thấy lỗ chân lông. Trên người cô còn tỏa ra một mùi thơm mê người, trong lúc lơ đãng khiến tim anh ta đập rộn lên.
Liên Mặc cảm thấy mắt cô dừng lại trên môi anh ta, anh ta đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hầu kết của anh ta trượt lên xuống thật nhanh, phát ra tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
Tống Hân Nghiên đang rất tập trung bôi thuốc cho anh ta, nhưng sau lưng đột nhiên có một tiếng còi chói tai, cô quay đầu lại thì thấy một chiếc Bentley màu trắng nhanh chóng lướt qua, cô còn nhìn thấy cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy âm u.
Cô đột ngột đứng lên, nhìn chiếc Bentley màu trắng đang nhanh chóng biến mất ở ngã tư phía trước, cô cắn chặt môi, anh làm sao có thể tới được? Không phải anh nói đang đi công tác à?
Liên Mặc nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ kịp nhìn thấy phía sau chiếc Bentley màu trắng biến mất ở góc ngã tư, anh ta ngước nhìn Tống Hân Nghiên nói: “Em biết người đó hả?”
Tống Hân Nghiên vội lắc đầu: “Không có.” Cô ngồi xuống, lấy một chiếc tăm bông khác nhúng vào lọ thuốc lau vết thương trên khóe miệng cho anh ta.
Liên Mặc nhận thấy Tống Hân Nghiên đã trở nên hơi lơ đãng kể từ khi chiếc Bentley màu trắng lái qua, anh ta thầm suy đoán xem ai đang ngồi trong xe và tại sao điều đó lại có ảnh hưởng đến cô lớn như vậy?
Vừa mới lau vết thương trên miệng Liên Mặc, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên vang lên, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua tên người gọi, trong lòng đột nhiên căng thẳng, đứng dậy nói với Liên Mặc: “Em đi nghe điện thoại chút.”
Liên Mặc nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, vô thức nheo mắt lại.
Tống Hân Nghiên đứng dưới gốc cây phượng bên đường nghe điện thoại, một giọng nói lạnh lùng và cứng rắn từ đầu dây bên kia truyền đến: “Anh đợi em ở ngã tư, mau đến đây!”
“Không phải anh nói là đang đi công tác hả? Anh về lúc nào thế?” Tống Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi. Ngày hôm kia, dự án ở thành phố C có gì đó không ổn, anh vội vàng chạy tới đó để giải quyết, anh không nói gì, cô cũng không gọi điện hỏi thăm vì nghĩ rằng anh vẫn còn bận việc ở thành phố C.
Thẩm Duệ cười lạnh: “Nếu anh không về thì làm sao có thể nhận được niềm vui bất ngờ em dành cho mình chứ?”
Tống Hân Nghiên vô thức liếc nhìn Liên Mặc đang ngồi trên băng ghế, thở dài nói: “Anh chờ em một chút.” Sau đó, cô cúp điện thoại, xoay người đi về phía Liên Mặc.
Cô đứng cạnh băng ghế, nói một cách hối lỗi: “Luật sư Liên, tôi có việc phải làm nên phải đi trước, một anh ở đây không sao chứ?”
“Nếu tôi nói tôi có sao thì em có ở lại không?” Liên Mặc ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhưng vết thương nơi khóe mắt và miệng lại khiến anh ta có chút buồn cười.
Tống Hân Nghiên cắn môi không nói.
Liên Mặc mỉm cười lắc đầu: “Tôi nói đùa đó, em đi đi, chúng ta sẽ liên lạc sau.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên càng áy náy hơn, Liên Mặc đánh nhau với Đường Diệp Thần vì cô, nhưng cô lại để anh ta ở đây một mình, cô nói: “Được, em sẽ mời anh bữa tối sau, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em ngày hôm nay.”
“Ừm.” Liên Mặc gật đầu, nhìn thấy cô xoay người rời đi không chút do dự, trong lòng anh ta tự cười nhạo bản thân mình.
Tống Hân Nghiên chậm rãi chạy sang đường, đến ngã tư trước mặt thì thấy một chiếc Bentley màu trắng đang đậu bên đường. Cô dừng lại, ổn định hơi thở rồi bước nhanh tới.
Không hiểu sao khi cô bước ra khỏi tòa, người cô muốn gặp nhất lại là anh.
Nhưng cô biết rằng điều này là không thực tế, nếu anh xuất hiện bên ngoài tòa án, thế giới sẽ hỗn loạn…
Cô bước đến bên cạnh xe, nhưng không mở cửa ngồi vào.
Thẩm Duệ đang ngồi trong xe ngậm điếu thuốc, nhìn thẳng về phía trước, nhưng qua khóe mắt anh nhìn thấy cô đang từ từ tiến lại gần, sau đó lẳng lặng đứng cạnh cửa. Anh đợi mãi nhưng cô vẫn không mở cửa xe và ngồi vào. Anh tức giận quay đầu lại, đập vào mắt anh là nụ cười có chút nịnh nọt của cô: “Giận em à?”
Không ai có thể tức giận trước khuôn mặt tươi cười này, Thẩm Duệ quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng: “Đợi anh mời em lên xe nữa à?”
Tống Hân Nghiên thở dài, mở cửa xe ngồi vào, nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, cô không dám khiêu khích, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bình tĩnh giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, luật sư Liên vì em mà đánh nhau với Đường Diệp Thần trên tòa, anh ấy bị thương, em vốn định đưa anh ấy đến bệnh viện nhưng anh ấy lại nói không cần. Em đành phải mua một lọ thuốc bôi vết thương giúp anh ấy thôi.”
“Em cảm động quá lắm nhỉ, có muốn lấy thân báo đáp luôn không?” Thẩm Duệ thở một hơi nặng nhọc, khói ngạt vào phổi khiến anh ho dữ dội.
Tống Hân Nghiên nhíu mày, khi người này đang ở trong tâm trạng tồi tệ thì nói năng rất gay gắt như thể vừa ăn phải một họng thuốc súng. Thấy anh vừa thở vừa lại hút thuốc, cô chồm tới chộp lấy: “Em đã bảo anh đừng hút nhiều thuốc rồi mà sao anh không nghe vậy hả?”
Tay của Tống Hân Nghiên vừa duỗi ra một nửa đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Nghiên Nghiên, anh đã nói chỉ có vợ anh mới có thể quản anh thôi mà.”
Tống Hân Nghiên hơi khó chịu, cô định rút tay lại, nhưng thay vào đó anh lại siết chặt cô hơn. Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người ngậm lấy môi cô thật chuẩn xác, tay anh nhanh chóng giữ chặt gáy cô, đẩy khói thuốc từ môi anh vào miệng cô.