Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 130: Ảnh chụp năm năm trước (1)




Tống Hân Nghiên vịn Liên Mặc đi ra khỏi tòa án, Hàn Mỹ Hân đang dựa vào cột La Mã ngoài cửa, cô ấy vừa hoàn thành xong một vụ kiện ly hôn, nghe nói Liên Mặc và Đường Diệp Thần đánh nhau tại tòa thì tò mò muốn chết.

Vốn dĩ cô ấy muốn ra tòa làm chứng nhưng sau đó lại được cho biết vụ kiện này khép kín, không cần người làm chứng. Nếu không phải Đường Diệp Thần và Liên Mặc đánh nhau, phỏng chừng ngay cả con ruồi cũng không bay vào trong được.

Hàn Mỹ Hân bước nhanh lên đón, cô ấy lo lắng Tống Hân Nghiên trước, ầm ĩ với Đường Diệp Thần đến cỡ này, người đau khổ nhất chính là Tống Hân Nghiên. Dù sao đối phương cũng là người đàn ông mình từng yêu, đến khi tan vỡ không thể không hề đau lòng chút nào.

“Hân Nghiên, cậu có ổn không?”

Liên Mặc nhìn thoáng qua Tống Hân Nghiên, sợ cô nghe xong lại đau khổ, anh ta trừng Hàn Mỹ Hân: “Rõ ràng người không ổn là anh, sao em không hỏi anh?”

Hàn Mỹ Hân cũng rất muốn quan tâm anh ta, nhưng nhớ lại hôm đó cô ấy chỉ bước xuống xe Liên Mặc đã bị Bạc Mộ Niên trừng phạt thì sợ hãi. Cái tên Bạc Mộ Niên kia thật sự không có liêm sỉ, đè cô lấy lên tường, cợt nhả hỏi: “Em thích xe chấn à?”

Thật ra trong lòng Hàn Mỹ Hân rất sợ, tính tình nắng mưa thất thường của Bạc Mộ Niên khiến cô ấy run sợ. Hơn nữa mỗi khi xảy ra bất đồng ý kiến, anh ta luôn có cách khiến cô ấy phải nhượng bộ, lấy hết can đảm nói: “Hân Nghiên gặp tai nạn, tôi muốn đi thăm cô ấy, vừa khéo đàn anh Liên Mặc cũng có ở đó. Anh ấy nói tiện đường đưa tôi về nhà, tôi nghĩ trễ thế này bắt taxi không an toàn lắm nên…”

“Nên biết thời biết thế, đúng lúc có thể ở cùng với người đàn ông mình thích, trong bụng vui như mở cờ rồi nhỉ?” Lòng Bạc Mộ Niên còn nhỏ hơn cả cây kim, không thích nhìn dáng vẻ lưu luyến không muốn rời của cô ấy.

Hàn Mỹ Hân tức giận sắp bốc khói: “Ai mở cờ trong bụng hả? Ai? Bạc Mộ Niên, anh đừng có sinh sự nữa, tôi mệt lắm, muốn về nghỉ ngơi.”

Cô ấy chống hai tay lên lồng ngực nóng hổi rắn chắc, muốn đẩy anh ta ra nhưng đối phương lại vững chắc như núi, mặc kệ cô ấy dùng hết sức lực vẫn không di chuyển nửa centimet. Cô ấy duỗi tay nhéo một cái: “Ngực anh làm từ gì đó, cứng thế?”



Ánh mắt Bạc Mộ Niên tối tắm, liếc người trong lòng, kéo tay cô ấy xuống, thì thầm bên tai: “Có một nơi còn cứng rắn hơn cả chỗ này.”

Lúc Hàn Mỹ Hân đụng đến vật nóng kia mới nhận ra anh ta đang nói đến nơi nào, gò má cô ấy nóng hổi, vội vàng rụt tay lại, ngón giữa bị độ nóng nơi ấy đốt cháy khiến mặt cô đỏ bừng tận mang tai.

Mấy câu đùa giỡn chuyện cấm trẻ con nhìn của người này đúng là ở đâu cũng có.

Bạc Mộ Niên nắm lấy tay cô ấy, kéo về phía gara: “Hàn Mỹ Hân, hiện tại tôi sẽ nói cho em biết hậu quả của việc ngồi xe đàn ông.”

Hàn Mỹ Hân nhìn thấy tia lửa bốc lên trong mắt anh ta liền biết đối phương muốn làm gì. Khi cửa gara từ từ trượt lên, cô ấy sợ tới mức hất tay Bạc Mộ Niên, xoay người bỏ chạy.

Hàn Mỹ Hân vừa mới chạy được vài bước đã bị Bạc Mộ Niên chặn ngang ôm lên. Cô ấy sợ hãi hét lên, sau đó bị ném vào trong xe, cửa còn chưa đóng, đối phương đã áp xuống. Đêm hôm đó, anh ta làm cô ấy nguyên một đêm, cô ấy vừa ngủ thiếp đi đã bị giày vò đến tỉnh, chi biết yếu ớt cầu xin: “Đủ rồi, tôi muốn đi ngủ.”

Người đàn ông hung ác cày cấy trên người cô ấy, thể lực tốt đến kinh ngạc. Đối phương nhìn chằm chằm dáng vẻ yêu kiều quyến rũ được mình yêu thương, khẽ híp mắt, cất giọng chua lét: “Đủ chưa? Đủ rồi mà em còn sức nhớ mãi không quên tên đàn ông khác?”

Hàn Mỹ Hân thật sự không hiểu nổi, cô ấy gả cho Bạc Mộ Niên mà chẳng khác gì tìm bạn tình lâu dài. Trong nhà còn có bác quản gia, thế nhưng lúc Bạc Mộ Niên muốn làm đều chẳng chịu kiêng kỵ thứ gì. Quản gia và giúp việc cũng rất biết điều, chỉ cần thấy Bạc Mộ Niên trở về, bọn họ liền tự động biến mất.

Bọn họ kết hôn hơn một tháng, mỗi ngày ngoại trừ làm tình chỉ có làm tình. Anh ta không sợ làm phiền người khác, ngày nào cũng thử tư thế mới lăn qua lăn lại, so với người đàn ông có tính kiềm chế cực mạnh trong lời Nghiêm Thành khác nhau một trời một vực. Mỗi khi anh ta nổi hứng có thể triền miên với cô ấy suốt cả đêm.

Về sau cô ấy rút ra một kết luận rằng đàn ông nhịn quá lâu thì khi bộc phát sẽ rất đáng sợ, vì vậy anh ta mới không biết tiết chế như vậy!



“Mỹ Hân, cậu bị cảm nắng à, sao mặt lại đỏ thế?” Bên tai vang lên giọng nói ngạc nhiên của Tống Hân Nghiên, Hàn Mỹ Hân lấy lại tinh thần, lúng túng không dám nhìn thẳng hai người, nói: “Tớ không sao, chẳng qua đàn anh Liên Mặc, hôm nay anh thật lợi hại, em không vừa mắt tên đàn ông rác rưởi kia lâu rồi, nếu không phải đánh không thắng, em đã cho anh ta một trận nên người.”

“Lúc nãy anh nên đánh nhiều hơn mấy quyền, xem như đánh thay phần em.” Liên Mặc nói, kết quả động đến vết thương bên môi, đau đến trợn mắt, Hàn Mỹ Hân không nể mặt mũi cười vang.

Tống Hân Nghiên nhìn dáng vẻ buồn cười của Liên Mặc, trong mắt thoáng qua ý cười: “Luật sư Liên, đi thôi, tôi đưa anh đến bệnh viện.”

“Không cần, tôi biết phía trước có tiệm thuốc, bôi ít thuốc là được.” Liên Mặc lắc đầu, anh ta từng bị thương nặng hơn thế này cũng không đi bệnh viện, nào có yếu ớt như vậy?

Hàn Mỹ Hân nhìn tương tác giữa hai người, cảm thấy bọn họ rất có hy vọng. Đàn anh Liên Mặc giúp Hân Nghiên đánh chồng cũ cặn bã, nhận được ấn tượng tốt của cô. Cô ấy không thể chạy tới làm bóng đèn được nên bảo: “Hân Nghiên, tớ còn ít việc cần xử lý, hai người đi trước đi, lát nữa tớ đến tiệm thuốc tìm mọi người.”

Nói xong, cô ấy xoay người chạy vào trong tòa án.

Biểu hiện của Hàn Mỹ Hân rất rõ ràng, Tống Hân Nghiên liếc Liên Mặc, trong lòng hơi lúng túng, vừa định rút tay đỡ anh ta lại thì đối phương lảo đảo. Cô đành vội vàng giơ tay: “Luật sư Liên, xin lỗi, do sự ngây thơ của tôi làm liên lụy đến anh.”

“Nói ngốc cái gì đó, em là thân chủ của anh, anh không chỉ phải chịu trách nhiệm cho an toàn của em mà còn phải đảm bảo phiên tòa này sẽ có kết quả như em mong muốn. Hân Nghiên, đừng áy náy, cũng đừng tự trách, em cũng đâu muốn những chuyện này xảy ra.” Liên Mặc hiền lành nói, thật ra cô còn kiên cường hơn cả tưởng tượng của anh ta. Sau khi phiên tòa kết thúc, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào cả.

Tuy nhiên anh ta lại không cho rằng như thế là tốt, đau lòng thì phải khóc ra, giấu vào trong chỉ càng thêm đau. Anh ta hy vọng cô có thể khóc, cũng hy vọng bản thân chính là người có thể lau nước mắt, cỗ vũ cô tiến lên.

Trong lòng Tống Hân Nghiên đang khổ sở, hốc mắt ẩm ướt, cô vội vàng chớp mắt, giấu đi nước mắt, nói: “Đi thôi, xử lý miệng vết thương trước đã, mặt anh đẹp thế này, nếu bị hủy dung thì tim mấy cô gái tan vỡ mất.”