“Xem chừng không ổn lắm, cô ấy bảo tôi đưa USB cho ngài, nhờ ngài cố gắng kéo dài thời gian.” Thư ký Trương đưa USB màu bạc cho ông ta, Tổng giám đốc Lý nhận lấy, khẽ nhíu mày, nói nhỏ: “Vừa rồi vẫn tốt, sao đột nhiên lại không thoải mái?”
Đổng Nghi Tuyền ngồi bên cạnh Tổng giám đốc Lý, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, bà ta nói: “Cơ thể cô Tống không khỏe sao?”
“Cô ấy không sao, Tổng giám đốc Đổng quả thật rất để tâm đến Tiểu Tống.” Tổng giám đốc Lý cười nhìn bà ta, nhưng lại có ý gì đó.
Đổng Nghi Tuyền thản nhiên đối mặt với ánh mắt của ông ta, nói: “Chỉ cần là người tài, tôi nghĩ bất kể ai cũng đều thích cả.”
Khi họ đang nói chuyện, cửa phòng họp mở ra, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Duệ bị mọi người vây quanh đi vào, Thẩm Duệ đứng ở vị trí chủ tịch, gật đầu với vài vị giám khảo là nhà thiết kế có tiếng. Sau đó anh nhìn về phía mọi người, nhìn lướt qua vị trí trống không bên cạnh Tổng giám đốc Lý, anh khẽ nhíu mày, nói: “Cảm ơn mọi người vì hôm nay đã đến đây, cuộc cạnh tranh lần thứ hai sẽ bắt đầu ngay bây giờ, lần này chúng ta sẽ rút thăm để quyết định ai bắt đầu trước.”
Tổng giám đốc Lý bỗng đứng dậy, khiêm nhường nói: “Tổng giám đốc Thẩm, công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là công ty hàng đầu trong giới, hãy để họ bắt đầu trước đi.”
“Tổng giám đốc Lý, ông khách sáo quá rồi, vẫn nên là nhóm ông bắt đầu trước đi. Đúng rồi, sao cô Tống vẫn chưa tới?” Đổng Nghi Tuyền nhìn về chỗ ngồi trống không bên cạnh ông ta, trong lòng đã hiểu được vài phần.
Vẻ mặt Tổng giám đốc Lý hơi xấu hổ, ông ta nói: “Tiểu Tống để quên đồ ở công ty, vừa rồi đã vội về lấy.”
“Vậy à, vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh, Tổng giám đốc Thẩm, ý của cậu thế nào?” Đổng Nghi Tuyền nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt khẽ lóe.
Thẩm Duệ thản nhiên nhìn lướt qua chỗ ngồi trống không bên cạnh Tổng giám đốc Lý, gật đầu: “Vậy bắt đầu đi.”
Đổng Nghi Tuyền đứng dậy, đầu tiên cười tao nhã, tự tin với những vị giám khảo, sau đó bà ta cúi người cầm bút điện tử, chỉ vào màn hình máy chiếu, bắt đầu ung dung trình bày ý tưởng thiết kế của mình.
Trên màn hình máy chiếu hiện ra bản thiết kế, Tổng giám đốc Lý nhìn bản thiết kế đó, con ngươi co rút mạnh, ông ta nắm chặt USB màu bạc trong tay. Hôm qua, Tống Hân Nghiên cho ông ta xem bản thiết kế của cô, nó và bản thiết kế trên màn hình na ná nhau.
Rốt cuộc là Tống Hân Nghiên sao chép thiết kế của bên Nghiệp Chi Phong, hay bên Nghiệp Chi Phong sao chép bản thiết kế của Tống Hân Nghiên, hay là Tống Hân Nghiên cố tình tiết lộ bản thiết kế cho Nghiệp Chi Phong? Tổng giám đốc Lý giật mình, lúc trước Đổng Nghi Tuyền mời Tống Hân Nghiên đến Nghiệp Chi Phong, chẳng lẽ đây là mánh khóe của Tống Hân Nghiên? Nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy, trước khi cuộc họp bắt đầu, Tống Hân Nghiên lại ăn đồ ăn hỏng dẫn đến đau bụng.
Nếu Bác Dực trình bày bản thiết kế của mình trước, như vậy khi Nghiệp Chi Phong trình bày một bản thiết kế tương tự, có thể nói là Nghiệp Chi Phong sao chép. Bây giờ nếu Bác Dực trình bày sau, vậy người sao chép chính là Bác Dực.
Tống Hân Nghiên à Tống Hân Nghiên, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, vậy mà cô lại bội bạc như thế!
Thẩm Duệ nhìn bản thiết kế trên màn hình, ấn đường anh nhíu lại, trước đó anh đã xem qua bản thảo thiết kế của Tống Hân Nghiên, tuy chỉ là mô hình ban đầu, nhưng lại có vài phần tương tự với bản thiết kế trên màn hình, anh nhướng mày nhìn chỗ ngồi bên cạnh Tổng giám đốc Lý, chỗ đó vẫn không có ai, thầm nghĩ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bản thiết kế?
Anh đương nhiên sẽ không tin là Tống Hân Nghiên sao chép của bên công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, nhưng bây giờ bên Nghiệp Chi Phong trình bày thiết kế trước Bác Dực, như vậy khi bản thiết kế của tập đoàn Bác Dực vừa được đưa ra sẽ khiến Tống Hân Nghiên mang tiếng sao chép, đến lúc đó Tống Hân Nghiên sẽ không có chỗ đứng trong giới thiết kế nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Duệ lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn ngắn gửi đi: “Em đang ở đâu, lập tức quay về phòng họp!”
Tin nhắn gửi qua như chìm vào đáy biển, Thẩm Duệ lo lắng không thôi, Đổng Nghi Tuyền sắp giới thiệu xong, Tống Hân Nghiên còn chưa đến đây, lại nhìn vẻ mặt chán chường của Tổng giám đốc Lý, anh đã đoán ra, chắc hẳn Tổng giám đốc Lý cũng biết bản thiết kế hai bên giống nhau một cách kỳ lạ.
Anh vẫy vẫy tay, Nghiêm Thành lập tức cúi người xuống, Thẩm Duệ nói nhỏ vào tai anh ta mấy câu. Nghiêm Thành gật đầu rời đi, đi đến bên cạnh Tổng giám đốc Lý nói vài câu gì đó, Tổng giám đốc Lý đứng dậy, rời khỏi phòng họp với Nghiêm Thành.
Thẩm Duệ gật đầu với nhóm giám khảo, cũng đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Trong văn phòng bên cạnh phòng họp, Thẩm Duệ bước nhanh vào, anh thấy Tổng giám đốc Lý toát mồ hôi lạnh, anh nói: “Bản thiết kế của Tống Hân Nghiên và thiết kế của bên công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong giống nhau tám phần, đúng không?”
Tổng giám đốc Lý ngạc nhiên nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, sao anh biết?”
“Bây giờ đừng quan tâm tôi biết bằng cách nào, thiết kế của Bác Dực không thể trình bày được.” Thẩm Duệ nói: “Một khi trình bày bản thiết kế của Bác Dực, Bác Dực sẽ gánh cái danh sao chép trên lưng, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười trong giới thiết kế.”
“Tại sao lại như vậy? Các nhà thiết kế của Nghiệp Chi Phong căn bản không thể thiết kế được bản thiết kế như vậy, bọn họ đã có phong cách cố định.” Tổng giám đốc Lý không thể hiểu được, hơn nữa Tống Hân Nghiên lại biến mất ở thời khắc mấu chốt, nhường cơ hội cho công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, khiến ông ta càng thêm nghi ngờ là Tống Hân Nghiên tiết lộ bản thiết kế với bên Nghiệp Chi Phong, để hãm hại Bác Dực một lần nữa.
“Tống Hân Nghiên ở đâu? Việc quan trọng bây giờ là tìm được cô ấy.” Thẩm Duệ biết người trong giới kinh doanh rất đa nghi và nhạy cảm, lời này chứng tỏ Tổng giám đốc Lý đã nghi ngờ Tống Hân Nghiên, nếu cô không ở đây, không ai nói rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chắc cô ấy đang trong nhà vệ sinh.” Tổng giám đốc Lý nói, Thẩm Duệ nói đúng, không thể trình bày bản thiết kế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Bác Dực, nhưng để ông ta trơ mắt nhìn hạng mục này bay mất, ông ta cũng rất không cam lòng.
Thẩm Duệ cúi đầu dặn dò Nghiêm Thành: “Thư ký Nghiêm, cử một nhân viên nữ đến nhà vệ sinh nhìn xem, cần phải đưa cô ấy về phòng họp.”
Thẩm Duệ dặn dò xong thì nói với Tổng giám đốc Lý: “Bây giờ chúng ta trở về phòng họp trước, ông chỉ cần nói với ban giám khảo về định dạng thiết kế, tôi sẽ phối hợp với lý do của ông, cho Bác Dực thời gian chuẩn bị bản phác thảo thiết kế.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Thẩm đã sẵn lòng cho Bác Dực một cơ hội nữa.” Tổng giám đốc Lý cảm động đến rơi nước mắt nói, trong lòng ông ta cũng rõ ràng, bây giờ không phải là lúc truy cứu có phải Tống Hân Nghiên tiết lộ bản thiết kế ra bên ngoài hay không, việc quan trọng là Bác Dực phải tiếp tục cạnh tranh hạng mục này.