Thẩm Duệ rửa mặt xong đi ra, trên bàn đã bày hai món ăn nhỏ và bánh rán, còn có hai chén cháo gà. Anh kéo ghế ra ngồi xuống, thấy Tống Hân Nghiên cầm đũa từ trong bếp đi ra, anh nhận đũa và uống một ngụm cháo gà: “Thơm quá.”
Tống Hân Nghiên ngồi xuống đối diện anh, nhìn bánh rán được rán vàng khè, cô cau mày nói: “Tất cả đều tại anh đấy, bánh rán bị rán đến cháy khét rồi.”
Thẩm Duệ gắp một cái cắn một cái, lộ ra hàm răng trắng toát: “Rất ngon, cháy khét thì có chỗ ngon của cháy khét, có thể trị chứng bỏ ăn đấy, em ăn cơm đi, em vì anh mà bận rộn cả buổi sáng rồi, anh không có gì có thể báo đáp em, cũng chỉ có thể cho em một nụ hôn thôi.”
“Đó rõ ràng là chiếm tiện nghi của em.” Tống Hân Nghiên bất mãn bĩu môi, trong lòng lại ngọt ngào, cảm giác bị anh hôn được anh cưng chiều thật tốt, ít nhất cô không còn thấy cô đơn nữa.
Thẩm Duệ cười nhìn cô, trêu chọc nói: “Vậy em hôn anh đi, anh không ngại để em chiếm thêm vài lần đâu.”
“...”
Cơm nước xong, Tống Hân Nghiên trở về phòng thay quần áo, Thẩm Duệ ở trong phòng khách gọi điện thoại, lúc cô thay quần áo xong đi ra ngoài đã thấy anh vội vàng cúp điện thoại. Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ nhưng không nghĩ nhiều: “Em đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
Thẩm Duệ bỏ điện thoại vào túi quần, xoay người nhìn cô, cô mặc chiếc váy màu tím lần trước anh mua cho cô, cứ duyên dáng xinh đẹp đứng ở đó, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, thướt tha mê người.
Anh đi qua nắm lấy tay cô, đưa đến môi hôn một cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười: “Thật không muốn đi làm, chỉ muốn dính lấy em cả ngày cơ.”
Tống Hân Nghiên e thẹn rũ mắt xuống: “Đi thôi, còn không đi sẽ trễ làm mất.”
Ánh mắt Thẩm Duệ sáng ngời nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau, anh mới nắm tay cô đi ra ngoài cửa. Chiếc xe đã đậu sẵn ở tầng dưới, nếu xe không phải chủ sở hữu ở đây thì không thể đậu lại, cũng không biết Thẩm Duệ thuyết phục nhân viên bảo vệ lái xe vào như thế nào.
Hai người ngồi lên xe, Thẩm Duệ khởi động xe chạy ra khỏi tiểu khu và chạy về phía Bác Dực.
Tống Hân Nghiên lo lắng đồng nghiệp nhìn thấy xe của Thẩm Duệ nên yêu cầu anh dừng lại ở ngã tư trước cách Bác Dực, Thẩm Duệ nhìn cô một cái rồi từ từ dừng xe ở ven đường.
Tống Hân Nghiên cởi dây an toàn, đẩy cửa xe chuẩn bị xuống xe, cổ tay bỗng nhiên bị Thẩm Duệ bắt được, cô quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú của anh đã lấn sang chính xác nhắm trúng môi cô, làm càn quấy rầy một phen, sau đó buông cô ra: “Tan làm anh đi đón em, tối nay cùng nhau ăn cơm.”
Tống Hân Nghiên bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, ngơ ngác gật đầu rồi bay ra khỏi xe. Nhìn chiếc xe của anh rời đi, cô mới dần lấy lại tinh thần, đưa cổ tay lên xem đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là đến trễ, cô vội vàng chạy về phía công ty.
Đến công ty, cô đến muộn mà không có bất kỳ lo lắng nào, nghĩ đến cả tháng cũng không đi làm đủ ngày, cô lại áy náy trong lòng.
Cô trở lại phòng làm việc, chỉnh sửa lại bản thảo thiết kế, lần này chỉ cần bản thảo thiết kế, không cần báo giá và tài liệu, cô xác nhận lại một lần nữa để không có sai sót, sau đó mới rút USB ra và bỏ vào trong túi xách.
Cô bưng cà phê trên bàn lên uống, tối hôm qua sau khi Thẩm Duệ đến, cô không ngủ được nhiều, cứ thế mơ mơ màng màng đến tờ mờ sáng, cô rốt cuộc không ngủ được nữa nên dứt khoát đứng dậy làm bữa sáng.
Lúc này cô tinh thần không tốt, đành phải uống một tách cà phê để lấy lại tinh thần.
Cô vừa uống cà phê xong, thư ký của Tổng giám đốc Lý lại gọi điện thoại tới, bảo cô mang theo bản thảo thiết kế đi thẳng đến tầng một, bọn họ cùng nhau đi qua Thẩm thị. Cô đặt ly cà phê xuống, cầm túi xách ra khỏi văn phòng. Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Vân Vân, cô bảo Vân Vân giúp cô rửa ly, sau đó rời đi.
Ngồi vào xe của Tổng giám đốc Lý, Tống Hân Nghiên cảm thấy bụng rất khó chịu, cô vẫn chịu đựng. Lúc sắp đến Thẩm thị, bụng cô đau như xoắn lại, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vừa đến bãi đỗ xe Thẩm thị, cô đẩy cửa ra xuống xe, nói một câu xin lỗi với Tổng giám đốc Lý rồi vội vàng chạy về phía toilet.
Tổng giám đốc Lý bước xuống xe, nhìn bóng lưng Tống Hân Nghiên nhanh chóng biến mất, ông ta và thư ký đưa mắt nhìn nhau: “Cô ấy bị sao vậy? Sao sắc mặt nhăn nhó thế, cô đi theo xem thử, mong là không có chuyện gì xảy ra.”
Thư ký gật đầu, vội vàng đi theo.
Tống Hân Nghiên bị tiêu chảy, cô tỏ ra rất bi thảm, tại sao lại bị vào lúc này chứ? Cuộc họp lúc 10 giờ sắp bắt đầu rồi, cô với tư cách là nhà thiết kế chính thì làm sao có thể vắng mặt mặt được. Cô vắt óc suy nghĩ cũng không thể nhớ mình đã ăn những gì, chẳng lẽ là do bánh rán buổi sáng ư?
Nếu là do bánh rán buổi sáng, vậy Thẩm Duệ có xảy ra chuyện không? Cô vừa nghĩ đến Thẩm Duệ sẽ xảy ra chuyện thì không thể bình tĩnh được nữa, cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi, vài phút sau, Thẩm Duệ trả lời lại, một chữ: “Hả?”
Tống Hân Nghiên toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ là cô biểu đạt không rõ ràng, cô lại gửi một tin nhắn: “Anh có bị tiêu chảy không?”
Lúc này Thẩm Duệ trả lời rất nhanh: “Không có, có chuyện gì vậy?”
Tống Hân Nghiên thấy anh nói không mới thả lỏng, anh không sao là tốt rồi. Từ trong toilet đi ra ngoài, Tống Hân Nghiên đã sắp mệt lả rồi, thư ký đứng bên ngoài phòng vệ sinh chờ đợi, nhìn sắc mặt cô tái mét đi ra, cô ta vội vàng đón: “Cô Tống, cô làm sao vậy?”
“Tôi không sao, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó đi.” Tống Hân Nghiên lau mồ hôi trên mặt, mới đi được vài bước, bụng cô lại bắt đầu đau, cô nâng cổ tay xem giờ, còn vài phút nữa là mười giờ, cô lấy USB trong túi ra đưa cho thư ký: “Thư ký Trương, nhờ anh đưa USB cho Tổng giám đốc Lý, tôi bị đau bụng, bảo Tổng giám đốc Lý cố gắng kéo dài thời gian để công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong trình bày bản thiết kế trước.”
Thư ký Trương đỡ cô, lo lắng hỏi: “Cô Tống, vẻ mặt cô rất không tốt, không sao chứ?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tôi không sao, có thể là do ăn phải cái gì đó nên đau bụng, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.” Cô nói xong, lại nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh. Thư ký Trương thấy thời gian không còn kịp, đành phải đưa USB cho Tổng giám đốc Lý trước.
Trong phòng họp có rất nhiều người, thư ký Trương đi nhanh về phía Tổng giám đốc Lý, cúi người nói nhỏ vào tai Tổng giám đốc Lý vài câu, vẻ mặt Tổng giám đốc Lý lập tức thay đổi: “Cô ấy không sao chứ?”