Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 64: Diệp Thanh Hà rất được.




Hồ nước lạnh lẽo, quần áo của Chu Vĩ Xuyên thấm nước, kéo hắn chìm xuống, hắn vùng vẫy kêu cứu.

Mấy chú bác câu cá bên bờ hồ vứt đồ chạy vọt lại đây, trong chốc lát ồn ào nhộn nhịp, Chu Vĩ Xuyên nổi lên mặt nước mấy lần, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thanh Hà, như hy vọng hắn chết đi.

Cũng may Chu Vĩ Xuyên bơi giỏi, nỗ lực bơi đến bờ.

Các chú bác giơ tay kéo hắn lên, nói: "Trời lạnh như vậy, sao lại rơi xuống hồ rồi, không phải bờ hồ rộng thế sao?"

Chu Vĩ Xuyên ngồi trên bậc thềm thở hổn hển, thở xong lại bị sặc, ho mãnh liệt.

Gió từng trận thổi qua, người hắn lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, ngón tay chỉ vào Diệp Thanh Hà, "Cô, cô lại đây cho tôi."

Diệp Thanh Hà ngồi xổm bên bờ, vẻ mặt lạnh nhạt, cong môi, hỏi: "Sao anh chưa chết nhỉ? Tiếc quá đi."

Nói xong, Diệp Thanh Hà lại động đậy khóe môi, nói với mấy chú bác bên cạnh: "Cháu vừa sợ chết khiếp, còn tưởng anh ấy không bò lên được kìa, cũng may có mấy chú giúp, không biết phải cảm ơn mấy chú thế nào đây."

Những người giúp đỡ kia vội xua tay, họ có giúp gì đâu, chỉ là đưa cái tay kéo người ta lên, nhảy xuống cứu, thì cũng chẳng dám.

Chu Vĩ Xuyên cởϊ áσ khoác ra, quần áo đã ướt sũng, chửi: "Con mẹ nó, Diệp Thanh Hà, nếu như không phải cô đạp tôi, tôi có thể rơi xuống sao..."

Hắn hắt hơi, những người xung quanh khá bối rối, nghi ngờ nhìn Diệp Thanh Hà, tò mò xem tại sao Diệp Thanh Hà lại đá Chu Vĩ Xuyên xuống hồ.

Đúng lúc này, Thích Nguyên Hàm đi đến, cô ở dưới núi đã nghe thấy tiếng, đứng ở hồ nhìn xuống, nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên thảm hại cực kỳ.

Chu Vĩ Xuyên vẫn còn tủi thân, vẫy tay với Thích Nguyên Hàm, còn lườm Diệp Thanh Hà, dường như đang nói, vợ tôi đến rồi, cô đợi đấy.

Thích Nguyên Hàm từ bờ đê đi qua, còn chưa kịp lên tiếng, Chu Vĩ Xuyên đã hét: "Vợ ơi, Diệp Thanh Hà đạp anh xuống hồ rồi, trời lạnh như vậy, bản chất này của cô ta khác gì gϊếŧ người đâu chứ."

Thích Nguyên Hàm kinh ngạc: "Thật hả?"

"Em nhìn nước trên người anh này, còn giả được sao?" Chu Vĩ Xuyên vắt áo khoác ngoài, nước chảy tí tách xuống.

Thích Nguyên Hàm cười phì.

Cô không nhịn được cười ra tiếng, rất kinh ngạc, rất sốc mà hỏi: "Em ấy đá anh xuống hồ thật? Thẳng chân đá một cái?"

"Em tự hỏi cô ta phải hay không!" Chu Vĩ Xuyên trừng Diệp Thanh Hà, lại nhíu mày, "Vợ à, em cười cái gì thế, anh sắp lạnh chết rồi đây."

Thích Nguyên Hàm không cười thì còn làm được gì, cô cũng không thể đi chỉ trích Diệp Thanh Hà chứ? Tại sao cô phải chỉ trích Diệp Thanh Hà cơ?

Trong tay Diệp Thanh Hà ôm lấy áo khoác của Thích Nguyên Hàm, nàng chậm chạp đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, đưa cho Thích Nguyên Hàm, rũ mắt, nói: "Thật sự không phải do em... chị à, em việc gì mà phải đá anh ấy. Lúc anh ấy rớt xuống, em cũng rất hoang mang."

Thích Nguyên Hàm nhận lấy chiếc áo trong tay nàng, Chu Vĩ Xuyên trông mong mà nhìn cô, muốn Thích Nguyên Hàm khoác áo lên cho hắn. Nhưng Thích Nguyên Hàm tự mình mặc rồi, nhìn Chu Vĩ Xuyên nói: "Em ấy nói không hề đạp anh, có phải anh tự mình đứng không vững, trượt chân ngã xuống không?"

"Không phải... sao em lại không tin anh cơ chứ?" Chu Vĩ Xuyên sốt sắng, hắn còn chưa sốt sắng xong, Diệp Thanh Hà khẽ nói một câu, "Em không đạp anh ấy, em mà đạp anh ấy thì chắc chắn phải có lý do, đến ngay cả lý do anh ấy cũng không nói được, chính là đang vu oan cho em."

Người ngoài nghe rất có lý, gật đầu như gà mổ thóc.

Tất nhiên Chu Vĩ Xuyên không nói được lý do là gì, bây giờ Diệp Thanh Hà vẫn đang là tình nhân của hắn, nếu như nói rõ ra, mất mặt là hắn đây.

Với lại bị tình nhân của mình đạp xuống hồ, người khác tuyệt đối sẽ không đứng về phe hắn, chỉ nói: Đá đẹp lắm!

Chu Vĩ Xuyên tức đến nỗi chỉ có thể vung tay, nước ở trên người vung vãi khắp nơi, Diệp Thanh Hà trốn sau lưng Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị ơi, anh ấy muốn đánh em kìa."

"Được rồi. Anh đã là đàn ông thì đừng có mà vu cáo cho một cô bé nữa." Thích Nguyên Hàm ngăn lại, nói: "Cũng không sợ mất mặt."

"Vợ, sao em lại không phân biệt đúng sai mà bảo vệ cô ta?" Chu Vĩ Xuyên tức nổ đầu, trên người lạnh khô rồi.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi bảo vệ anh như thế nào? Một người đàn ông như anh bị đạp xuống hồ không xấu hổ sao? Cho dù em ấy đạp anh, cũng phải có lý do đúng hay không?"

Tất cả ánh mắt đổ dồn về Chu Vĩ Xuyên đã khác thường, những người vây xung quanh thi nhau nói: "Haizz, chắc là hiểu nhầm thôi, mau về nhà đi, lạnh như vậy, nếu như bị cảm thì có phải rước họa vào thân không. Lần sau câu cá chọn chỗ nào đẹp ấy."

Có những lời không tiện nói ở đây, Chu Vĩ Xuyên cắn đôi môi đã lạnh thâm tím, không ngờ có ngày bị người khác hãm hại như vậy, còn là tình nhân của mình.

Trên đường về, rất nhiều người nhìn chằm chằm họ, Chu Vĩ Xuyên còn muốn chen vào chỗ bên cạnh Thích Nguyên Hàm, trên người hắn toàn là nước, Thích Nguyên Hàm rất ghét bỏ mà cau đôi mày, nhìn hắn một lượt, nói: "Anh còn nói người khác đá anh, anh chen chúc như vậy, không ngã xuống mới lạ."

Chu Vĩ Xuyên nghe xong cực kỳ suy sụp, cái đạp này khiến hắn mù tịt chẳng biết làm gì.

Thế mà lại để Diệp Thanh Hà đá hắn chứ!

_

Trở về nhà nông dân, dì Lưu đã biết chuyện Chu Vĩ Xuyên rớt xuống hồ, cũng chạy ra xem, nói: "Mau vào tắm nước nóng, tìm bộ nào khô mà mặc đi, đường đi nơi hồ hẹp quá, thường xuyên có người rớt xuống."

Căn bản là không có ngã xuống.

Là bị đạp, bị Diệp Thanh Hà đạp đó!

Chu Vĩ Xuyên nghiến răng ken két, lại không thể giải thích, lúc lên tầng, uy hiếp Diệp Thanh Hà: "Cô đợi đấy, hôm nay tôi nhất định sẽ nói chuyện này với Nguyên Hàm."

Diệp Thanh Hà ờ một tiếng, nàng đến phòng của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đã cởϊ áσ khoác xuống, Thích Nguyên Hàm lôi điện thoại ra, dùng vân tay mở khóa màn hình, tìm kiếm trong trình duyệt web.

Sau đó, cô đặt điện thoại xuống, cầm áo xem.

"Chị, chị đang xem gì thế ạ?" Diệp Thanh Hà khẽ hỏi, nàng rất căng thẳng, từ lúc vào cho đến hiện tại, Thích Nguyên Hàm cũng không hỏi nàng sự tình như thế nào.

Thích Nguyên Hàm vân vê áo mình, nói: "Ở đây không có tiệm giặt khô, không biết làm sao xử lý được vết trà đọng nữa, chị tìm thử, xem xem xử lý như thế nào."

"Em làm hộ chị, em biết." Diệp Thanh Hà đinh ninh nói, "Chị đưa áo cho em đi."

Thích Nguyên Hàm không trả lời, quay đầu nhìn nàng.

Ngón tay đang giơ ra của Diệp Thanh Hà run rẩy, chậm chạp rút lại.

Thích Nguyên Hàm liền hỏi nàng: "Sợ rồi?"

Diệp Thanh Hà mím môi dưới

Thích Nguyên Hàm nói: "Đạp cũng đạp rồi, còn sợ cái gì nữa?"

Diệp Thanh Hà nhỏ giọng nói: "Cũng không phải vấn đề này, em đạp anh ta xuống cũng chẳng hối hận. Cho em thêm một cơ hội nữa, em vẫn đạp anh ta."

Nàng ra vẻ có chết cũng không sửa, chọc Thích Nguyên Hàm cười, "Vậy em nói xem, em sợ cái gì?" Cô đặt đồ trong tay xuống, ngồi trên ghế, nghiêm túc nhìn nàng, với tư thế nghe nàng nói chuyện.

"Em sợ chị không vui." Diệp Thanh Hà quan sát mặt của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, kéo dài âm, cười nói: "Quả thật là có hơi không vui."

Bàn tay Diệp Thanh Hà lập tức siết chặt, "Xin lỗi, sau này em không như vậy nữa."

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, làm vẻ mặt rất nghiêm khắc, nói: "Em thẳng chân đạp một cái như vậy, anh ta mà chết chìm thì phải làm sao? Có phải em sẽ vào tù hay không? Não Chu Vĩ Xuyên mà hoạt động năng suất hơn chút thì đã đi kiện em rồi, mời một vị luật sư giỏi, là em mắc tội gϊếŧ người không thành đấy. Biết chưa hả?"

Diệp Thanh Hà sững người, không ngờ Thích Nguyên Hàm lại nói như vậy với nàng, trong lòng ấm áp, ngọt ngào hạnh phúc, nàng còn tưởng Thích Nguyên Hàm sẽ giận, trách mình làm lỡ kế hoạch của cô.



Thích Nguyên Hàm bất lực mà thở dài, "Em như thế này, chị không vui vẻ nổi, em đừng vì người khác mà đi làm chuyện phạm pháp."

"... Em." Diệp Thanh Hà còn muốn nói xin lỗi, nhưng Thích Nguyên Hàm vừa mới nói, không cần nói xin lỗi với cô, bàn tay nắm thành nắm đấm của nàng siết càng ngày càng chặt, sau đó chậm rãi buông ra, thở phào một hơi.

Nàng cúi đầu, đã biết lỗi.

Thích Nguyên Hàm hạ nhẹ giọng, "Em nói xin lỗi với chị cũng chẳng có tác dụng gì, em phải nói xin lỗi với bản thân. Bất kể lúc nào cũng phải ghi nhớ, mình không thể tự bắt nạt mình, cho dù em có báo thù, cũng không thể trả giá bằng việc làm hại bản thân, biết chưa?"

Nàng gật đầu, "Em biết rồi, chị."

Người lớn không trưởng thành, đôi khi còn khó dạy bảo hơn trẻ con.

Diệp Thanh Hà lại mạnh mẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Thật sự biết rồi, em nghe lời chị."

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy em về phòng đi."

Diệp Thanh Hà vẫn đứng bên cạnh bàn, không nhúc nhích lấy một ly, rất không an tâm, không nỡ rời đi, Chu Vĩ Xuyên mà lên cơn, nói xấu nàng thì phải làm sao?

Nàng nói: "Em đứng thêm lúc nữa, em tự suy nghĩ lại."

Thích Nguyên Hàm thở dài, hết cách nói: "Yên tâm đi, chị về phe em."

Đôi mắt Diệp Thanh Hà sáng long lanh, lại quay về vẻ linh động trước đây, khẽ nói: "Cảm ơn chị gái."

Diệp Thanh Hà thường với vẻ ngoan ngoãn trước mặt cô, nhưng cũng chỉ bây giờ mới trông thật sự ngoan một chút.

Rất thích Thích Nguyên Hàm dạy bảo nàng.

Cho dù biết nàng đã nói dối, còn về phe của nàng.

Chu Vĩ Xuyên tắm xong nước nóng, thay một bộ quần áo sạch tinh tươm, lập tức chạy đi tìm Thích Nguyên Hàm, không chậm trễ lấy một giây.

Hắn chạy được hai bước là nóng người, đầu óc cũng hoạt động linh hoạt hơn, Diệp Thanh Hà cứ thích đối chọi với hắn, chính là không muốn làʍ ŧìиɦ nhân của hắn nữa, hắn mà không giải quyết Diệp Thanh Hà đi, sau này Diệp Thanh Hà gây khó dễ cho hắn, giành vợ của hắn.

Chu Vĩ Xuyên đến cửa phòng Thích Nguyên Hàm gõ cửa thật mạnh, Thích Nguyên Hàm ở trong phòng xử lý áo khoác, không có thời gian mở cửa cho hắn, nên không đáp lại.

Chu Vĩ Xuyên đợi đến điên người, hắn giơ chân đạp một phát. Thích Nguyên Hàm bất mãn mà mở cửa ra, Chu Vĩ Xuyên cũng sầm mặt xuống, "Sao em lại không mở cửa cho anh? Cũng không thương anh rớt xuống hồ, anh suýt nữa thì chết rồi đấy."

Thích Nguyên Hàm hờ hững nói: "Bây giờ anh đã biết khó chịu rồi?"

Chu Vĩ Xuyên không hiểu ý là gì, hỏi thêm một câu, Thích Nguyên Hàm trả lời hắn: "Biển sâu hơn hồ nhiều, chỉ là một hồ nước nông đã mà anh đã sợ như vậy?"

Chu Vĩ Xuyên mím môi thật chặt, cứng họng, không biết nên nói gì. Một lúc sau, hắn mới chậm chạp lên tiếng, nói: "Sau này em đừng giao du với Diệp Thanh Hà nữa."

Thích Nguyên Hàm không cho hắn vào phòng, hai người đứng ở cửa nói chuyện, Thích Nguyên Hàm không hỏi tại sao, cô nhíu mày nói: "Người như anh kỳ quái thật đấy, lúc trước không phải anh bảo tôi tiếp xúc với em ấy sao, bây giờ cảm tình chúng tôi cũng khá tốt, anh lại bảo tôi đừng giao du với em ấy nữa?"

Chu Vĩ Xuyên sốt sắng giải thích: "Đó là do lúc trước anh chưa hiểu cô ta. Bây giờ anh phát hiện ra cô ta là một tai họa, lòng dạ cô ta chẳng đơn thuần gì cả. Em biết lý do tại sao hôm nay cô ta lại đá anh không?"

Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, nhìn dáng vẻ của Chu Vĩ Xuyên, nói: "Bởi vì anh khiến em ấy mắc ói?"

"Không phải, là do cô ta quá buồn nôn!" Chu Vĩ Xuyên muốn mở cửa ra, Thích Nguyên Hàm lấy cánh tay ngăn lại, tay Chu Vĩ Xuyên suýt nữa thì kẹt vào cửa.

Thích Nguyên Hàm nhíu mày, ý bảo hắn giữ khoảng cách.

Chu Vĩ Xuyên hít sâu một hơi, giọng nói thâm trầm: "Cô ta nhìn trúng em rồi, cô ta muốn theo đuổi em, cô ta còn muốn hôn em nữa đấy, có phải rất buồn nôn hay không?"

Thích Nguyên Hàm lại không lộ ra dáng vẻ trong dự đoán của hắn, ờ một tiếng, nói: "Cũng bình thường thôi."

Chu Vĩ Xuyên sững sờ, giọng điệu kích động nói: "Bình thường khi anh hôn em xíu, em đã thấy buồn nôn, không cho anh đụng đến, em không thấy bẩn sao?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Lúc trước tôi có chút thành kiến với em ấy, sau đó anh ngày nào cũng khen em ấy, sau khi tìm hiểu sâu, tôi mới thấy người như em ấy không đến nỗi, không ghét như vậy nữa."

Suy nghĩ một lát, cô lại bổ sung: "Em ấy tiếp xúc với tôi, tôi thấy rất đáng yêu, nói như vậy... có phải là tôi chỉ buồn nôn một mình anh hay không?"

"Không phải đâu vợ ơi, chắc chắn là không phải như vậy." Chu Vĩ Xuyên muốn kéo chủ đề nói chuyện về, khiến Thích Nguyên Hàm đối đầu với Diệp Thanh Hà, phòng bị Diệp Thanh Hà. Nhưng mà không ngờ, lại khiến Thích Nguyên Hàm hứng thú với Diệp Thanh Hà rồi.

"Dù sao thì anh cũng nɠɵạı ŧìиɦ nhiều như thế, tôi không biết anh có bao nhiêu cô thiếu nữ, mỗi lần tôi nghĩ như vậy, là cảm thấy... rất muốn ói."

Thích Nguyên Hàm nói thẳng thừng như vậy, cũng là đang phân tích bản thân, lúc trước cô cảm thấy bản thân lãnh đạm tìиɦ ɖu͙ƈ, ghê tởm mọi tiếp xúc thân mật, có phải là do ở với Chu Vĩ Xuyên lâu rồi, ghê tởm hắn không?

Chu Vĩ Xuyên gõ vào cửa, muốn Thích Nguyên Hàm nhìn hắn, nhưng ánh mắt Thích Nguyên Hàm rơi vào mắt hắn là khó chịu, bắt đầu buồn nôn.

Nói chuyện chẳng hợp được nửa câu, Thích Nguyên Hàm hết chuyện muốn nói, cánh tay chống lên cửa đóng cửa lại, không nghe thấy Chu Vĩ Xuyên nói gì nữa.

Một lúc sau, cô từ trong kẽ vali, lôi ra một chiếc điện thoại mới.

Chu Vĩ Xuyên nổi giận đùng đùng quay về phòng, hắn lại không nhịn được, đạp liên tiếp vào cửa phòng Diệp Thanh Hà, người ở bên trong không ra mở cửa.

Cho đến khi vợ chồng dì Lưu đi lên, kéo hắn về, sợ hắn đạp hư cửa nhà mình, sau đó khuyên hắn, một người đàn ông phải khoan dung độ lượng, đừng tính toán với một cô bé.

Chu Vĩ Xuyên nuốt cay đắng vào trong, không làm sao kể khổ, cái gì mà kêu hắn đừng tính toán chứ, người ta sắp rình vợ hắn đến nơi, hắn làm sao mà đừng tính toán kia.

Những ngày tiếp theo, hắn luôn muốn tìm tội của Diệp Thanh Hà, công khai bí mật mà nhắm vào đó, nhưng Diệp Thanh Hà cứ đi theo Thích Nguyên Hàm, khiến hắn hoàn toàn không có cơ hội.

Có lúc hắn nói thêm đôi câu, Thích Nguyên Hàm sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ nói với hắn: "Anh là đàn ông sắp ba mươi rồi, đừng có mà tính toán với một cô bé."

Cô bé.

Diệp Thanh Hà giống cô bé chỗ nào.

Rõ ràng là một đóa hoa ác độc.

Cơn tức này đã nhịn lâu, Chu Vĩ Xuyên luôn tìm cơ hội.

Nhà sát vách có nuôi một chú chó, Chu Vĩ Xuyên liền ôm sang cho Thích Nguyên Hàm xem, muốn lấy lòng Thích Nguyên Hàm, bởi vì chú chó này rất giống với chú cún nhà Thích Nguyên Hàm ngày trước.

Thích Nguyên Hàm đang ngồi ở cửa phơi nắng, vừa nhìn thấy cún, sững sờ một lúc, sau đó câu đầu tiên nói ra là hỏi Diệp Thanh Hà, "Mèo nhà em đâu rồi, xử lý ra sao? Em không ở nhà, nó ăn gì uống gì?"

Diệp Thanh Hà nói: "Cho đến trại mèo rồi, ngày nào chủ quán cũng chụp ảnh gửi cho, lát nữa em gửi cho chị xem."

Thích Nguyên Hàm nhìn chú cún bên bàn chân mình, chó quê dưới quê không bằng chó nuôi trong thành phố, lông cực kỳ bẩn, có chỗ còn vón cục.

Hôm nay nắng to, cũng ấm, Thích Nguyên Hàm muốn tắm rửa cho chú cún này, sau đó dùng máy sấy tóc sấy lông cho nó.

Diệp Thanh Hà nói: "Em đi tìm xem sao, tỉa lông cho nó, em thấy lưng nó hình như có vết thương."

Chó quê ở núi mà, bắt cái gì cắn cái gì, trên người cơ bản toàn là vết thương.

Thích Nguyên Hàm rất thương chú cún này, giống với cún ngày trước cô nuôi, chỉ là không biểu hiện ra mà thôi, cô đưa tay chạm vào cái đầu bẩn của nó, nói: "Em đánh nhau thua hả?"

Diệp Thanh Hà vừa đi, Chu Vĩ Xuyên liền lướt tới, khí thế cuồn cuộn, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, "Anh có chuyện muốn hỏi em."

Thích Nguyên Hàm đang đùa với cún con, không hơi đâu mà để ý đến hắn.

Chu Vĩ Xuyên sầm mặt xuống nhìn Thích Nguyên Hàm, giọng điệu không vui vẻ gì mà lên tiếng, "Cái đám người A Hào kia có phải đang theo đuổi em không, hắn tỏ tình là thích em rồi phải không? Sao em không nói với anh chuyện này?"



Hắn dường như cuối cùng cũng tìm được một chuyện, có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức mà trách cứ Thích Nguyên Hàm, giọng cũng to hơn lúc trước.

Thích Nguyên Hàm hỏi vặn lại hắn, "Anh làm sao mà biết được chuyện này?"

Chu Vĩ Xuyên chột dạ một giây, tất nhiên là không thể nói mình xem trộm điện thoại của Thích Nguyên Hàm, liền nói: "Hôm trước có uống rượu cùng, hắn lỡ miệng nói, anh luôn đắn đo chuyện này, hôm nay mới nhớ ra."

Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, giọng điệu hờ hững nói chỉ là chuyện vặt, lại nói: "Cún nhà tôi, ngày trước cực kỳ muốn quay về nhà phương Tây, lúc đó tôi còn tìm anh lấy chìa khóa, anh nói anh không lấy được, có nhớ hay không?"

Chu Vĩ Xuyên hơi căng thẳng, hắn không rõ Thích Nguyên Hàm có ý gì, liền nói: "Em đừng nhìn chó nữa, chúng ta nói chuyện chính đi."

"Hửm?" Thích Nguyên Hàm ngước mắt.

Chu Vĩ Xuyên nói: "Nếu như em không từ chối được, anh giúp em từ chối, đám người này chẳng tốt đẹp gì đâu, bây giờ em dung túng bọn họ, sau này họ sẽ quấn lấy em không bỏ đấy."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần nữa."

"Hả? Không phải chứ, sao lại không cần?" Chu Vĩ Xuyên mặt hầm hầm nói, giọng điệu rất không lành, Thích Nguyên Hàm liếc hắn, thở dài.

Tại sao ư?

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Anh nhớ lúc trước chúng ta đã giao hẹn gì không?"

Hắn mím môi, không nói ra ngoài miệng được.

Thích Nguyên Hàm nói thay hắn, "Lúc trước có phải chúng ta đã giao hẹn xong, nếu như đến ngày kỷ niệm, chúng ta vẫn không phục hôn thành công được, thì sẽ công bố với mọi người chuyện ly hôn, sau này hai người chúng ta đường ai nấy đi, sẽ không liên lạc gì nữa."

Đúng là vậy.

Vào hôm ký tên ly hôn đó, Thích Nguyên Hàm đã nói với hắn.

Phục hôn đâu có dễ dàng như vậy, bọn họ không phục hôn thành công trong thời hạn quy định được, thì sẽ công bố chuyện ly hôn, hắn không thể tiếp tục can dự vào cô.

Từ nay về sau, bọn họ triệt để tách rời nhau.

Nhưng lúc đó cô tỏ vẻ cực kỳ giống đang nói lời giận hờn, giống như không níu kéo được chồng nên buông lời ác độc hù dọa chồng, Chu Vĩ Xuyên không xem là thật.

Cho đến khi hắn nhắc đến chuyện kết hôn một lần nữa, nhận ra Thích Nguyên Hàm không đồng ý nữa, có như thế nào cũng không đồng ý phục hôn, luôn lôi chuyện giao hẹn ra mà nói, hắn sắp vội đến chết.

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy nên chuyện này thuộc chuyện riêng tư của tôi, không cần anh quan tâm đến nữa."

Chu Vĩ Xuyên đã biết từ lâu, sứt hút của vợ mình không hề nhỏ, lại còn thông minh, rất nhiều người thích cô.

Nhưng... tại sao Thích Nguyên Hàm đã từng ly hôn, vẫn có nhiều người thích đến vậy? Thậm chí còn nhiều hơn lúc trước, những người đó đều cho rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội ôm mỹ nhân về nhà rồi.

Chị họ hắn, bạn bè hắn, còn có tình nhân xinh đẹp của hắn...

Thích Nguyên Hàm chống cằm, không lên tiếng.

Chu Vĩ Xuyên đau rát mặt, bị mấy cái bạt tai vô hình.

Phụ nữ đã từng ly hôn thì làm sao, chỉ cần Thích Nguyên Hàm muốn, không biết bao nhiêu người khuất phục dưới chân cô, không phải là cô không giá trị, mà phải xem xem rốt cuộc cô có muốn chấp nhận người khác hay không, ai cũng không thể đánh giá thấp giá trị của cô.

Ánh mắt của Thích Nguyên Hàm hệt như một con dao dịu dàng, từng nhát từng nhát một, chậm rãi, chém Chu Vĩ Xuyên đến thảm hại, lại không thể không tỉnh táo.

"Vợ à, chúng ta từ từ nói chuyện. Em đừng vội. Em đừng vội đi tìm hiểu người khác..." Chu Vĩ Xuyên dịu dàng nói, hắn muốn nói rõ với Thích Nguyên Hàm, muốn trói buộc Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi không vội, tôi việc gì phải vội?"

Ngày trước Thích Nguyên Hàm dễ tính như chơi, mặc kệ Chu Vĩ Xuyên muốn làm gì thì làm, bây giờ hắn đột nhiên bừng tỉnh, Thích Nguyên Hàm đang tự do, có thể bay đi tùy thích.

Chu Vĩ Xuyên nói: "Em có biết những người ngoài kia như thế nào không, em còn không hiểu, bọn họ chỉ trông như dạng người, thật ra rượu chè trai gái tất, cực kỳ bẩn."

Hắn nói câu này chính là đang nói bản thân, chính mình nói cũng chẳng có tự tin, hắn đã không còn là vị trí chủ đạo trong tình cảm nữa, mà là Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm không nói gì, im lặng mà nhìn hắn.

Vài giây sau, Thích Nguyên Hàm thúc giục: "Còn gì nữa? Anh nói tiếp đi."

Ánh mắt nhìn hắn, như đang xét xử.

Chu Vĩ Xuyên nâng cao giọng, nói một đống lời vô nghĩa, "Sao em lại không tin anh?"

Thích Nguyên Hàm ngắt lời hắn, "Chu Vĩ Xuyên, bây giờ đã không còn là vấn đề tin hay không tin nữa."

"Hả?" Chu Vĩ Xuyên cứng họng.

Thích Nguyên Hàm nói: "Mà là tôi đã chán ngấy anh rồi."

Câu nói này vững vàng đập vào tai Chu Vĩ Xuyên, quá đột ngột, còn đột ngột hơn cả cái đạp của Diệp Thanh Hà.

Sao vợ hắn lại có thể chán ngấy hắn chứ?

Thích Nguyên Hàm nhìn hắn cười, dịu dàng nhẹ nhàng, không còn một tia ấm áp, như mặt trời bị rút hết nhiệt độ, chỉ để lại sắc màu nhàn nhạt.

Chú chó bên cạnh "Gâu" một tiếng, như đang tán thành với cô, Thích Nguyên Hàm lại nhìn chú chó cười, nói: "Em thật sự giống với Tiểu Trạch, là một con quỷ lanh lợi."

Chú chó này giống đến mức độ nào đây.

Giống hệt với chú cún của cô vào giây phút lâm trung thảm thương đó.

Trước khi mất, đa số cún đều không ăn không uống, im lặng mà nằm bò ra, thành bộ dạng gầy gò hốc hác, sau đó dùng sức lực cuối cùng bò đến một nơi.

Giống như đang trở về với thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của nó, nỗ lực hồi tưởng lại những ký ức tuổi thơ.

Thích Nguyên Hàm có đôi khi sẽ nghĩ, có phải cún tin rằng có luân hồi, nên mới làm chuyện thiêng liêng như vậy hay không.

Chu Vĩ Xuyên há miệng, muốn gọi một tiếng vợ ơi.

Nhưng Thích Nguyên Hàm vừa nhìn hắn, hắn lại lập tức mím môi.

Nếu như hắn dám gọi một tiếng vợ, Thích Nguyên Hàm sẽ nói với hắn, đừng kêu nữa, anh đã không còn tư cách nữa rồi, tôi thấy ngấy rồi.

Chán ngấy rồi.

Phiền rồi.

Chu Vĩ Xuyên khó chịu cả người, không chấp nhận nổi, phẫn nộ nói: "Vậy em nói xem, trong cái giới chúng mình, ngoài anh ra, còn ai xứng với em?"

Tập tục trong giới là như vậy, bởi vì có tiền, mọi người xem thường tình cảm, thích chơi.

Ánh mắt Thích Nguyên Hàm rơi xuống, ngón tay chạm lên đầu cún con, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thanh Hà bưng một cái chậu nhỏ, đi đến.

Cô nhẹ nhàng nói: "Đó, em họ anh khá được, lúc trước anh nói tính em ấy khá tốt, nên tôi đã tận tình cân nhắc đến rồi."