Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 63: Thẳng chân đạp hắn.




Chu Vĩ Xuyên muốn đụng đến điện thoại, chân hắn còn chưa bước đến, cửa phòng tắm đã đẩy ra.

Thích Nguyên Hàm thay quần rất nhanh, từ phòng tắm đi ra, cô cau mày không vui vẻ gì mà nhìn Chu Vĩ Xuyên, dò xét hắn, "Anh vào đây làm cái gì?"

"Anh là chồng của em, em sợ cái gì?" Chu Vĩ Xuyên hứ hai tiếng, cho rằng mình khác với hai người ngoài kia.

Nhưng, đối diện với vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm hắn liền sợ.

Ánh mắt Thích Nguyên Hàm âm u, rõ ràng là đang nói "Chúng ta đã ly hôn", khiến hắn không vui vẻ gì trong lòng, Chu Vĩ Xuyên nói: "Trong mắt người ngoài chúng ta chính là vợ chồng đó, sau này phục hôn giống nhau cả thôi."

"Ừm, phục hôn thì anh chuẩn bị xong cổ phần đi." Giọng điệu Thích Nguyên Hàm lạnh nhạt, lấy lại điện thoại.

Tăng thêm cho Chu Vĩ Xuyên một tầng áp lực vô hình, làm sao có thể cho cổ phần tùy tiện như vậy? Trừ khi hắn đi cướp.

Chu Vĩ Xuyên không dám nói, đợi Thích Nguyên Hàm ra cửa, đứng với hai người ngoài kia, họ cười nói vui vẻ, hắn hoàn toàn chìm thành khung nền.

Còn là một khung nền bị người ta bỏ quên.

Chu Vĩ Xuyên xách đồ câu xuống lầu, trong lòng càng không vui.

Đặc biệt hắn còn là người có tính khống chế mãnh liệt.

Đang ở mùa này, sau núi hoang vu, chỉ có nhà kính trồng cây là mang sắc xanh.

Cây táo và sơn tra được trồng cùng, chạc cây dính vào nhau, bình thường không có ai chăm sóc, đều mọc dại, liếc nhìn, xanh ngọc đỏ thắm, lấp lánh ánh sáng, như viên đá quý.

Thích Nguyên Hàm đi theo con đường mòn, đưa tay hái lấy mấy quả, cô đưa cho Diệp Thanh Hà, hỏi Diệp Thanh Hà đang im lặng nãy giờ, "Em sao vậy?"

Từ lúc đến đây Diệp Thanh Hà luôn rầu rĩ không vui, nàng cầm mấy quả táo to, lau qua rồi cho vào miệng, nói: "Không sao."

Sao có thể không sao, nếu như Chu Vĩ Xuyên mà ở sát vách Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm phải mất ngủ mấy đêm. Thích Nguyên Hàm khá hiểu cảm xúc của nàng.

Khóe miệng Diệp Thanh Hà động đậy, cười hơi miễn cưỡng, nàng hái hai quả sơn tra, chắp tay sau lưng, rất nhanh, nàng bóp nát quả sơn tra trong tay.

Trong vườn có người đang hái sơn tra, trong đó có chú bán hàng ban sáng lấy của cô một trăm, chú ấy nhìn thấy cô, không giữ nổi mặt mũi, đi sang mẫu khác mà hái quả.

Thích Nguyên Hàm rất không thích người ta lừa cô, nhưng buôn bán là như thế, phải chịu rất nhiều nguy cơ.

Còn chưa bứt hết một cây, trong tay Thích Nguyên Hàm đã đầy ắp sơn tra, Diệp Thanh Hà mở túi áo mình ra, nói: "Bỏ vào trong này nè."

Hôm nay Diệp Thanh Hà mặc áo khoác măng tô màu xám, bao áo cực kỳ sâu, khi Thích Nguyên Hàm bỏ táo trong tay mình vào, lại nhìn thấy mấy quả còn to hơn táo, bề ngoài rất giống quả lê, cô hái lấy, nói: "Quả này chắc ăn ngon lắm."

Diệp Thanh Hà gật đầu, nàng kéo cái bao khác ra, ngỏ ý Thích Nguyên Hàm bỏ vào, đến khi Thích Nguyên Hàm thò tay vào bỏ, ngón tay của Diệp Thanh Hà cũng chui vào trong. Nàng móc lấy ngón tay của Thích Nguyên Hàm, trong giây lát Thích Nguyên Hàm quên rút tay lại, mặc nàng mười ngón tay đan xen nhau.

Đây là cách nắm tay gì vậy.

Thích Nguyên Hàm nắm chặt tay quay người, phát hiện ra Chu Vĩ Xuyên đứng ở hồ bên kia đang liếc về phía họ, tim cô đập nhanh hơn chút, nhanh chóng rút tay ra.

Một lúc sau, hai cái bao áo đầy ắp, Thích Nguyên Hàm tính hái thêm hai quả nữa rồi đi, nhưng lại nhìn thấy Chu Tuyết Miên từ con đường nhỏ chạy lại đây, gỡ mũ xuống vẫy vẫy với họ.

Cô ấy vừa từ trang trại lợn đến, đứng ở cửa vườn, cô ấy thở hổn hển, nói: "Em còn muốn hái hả, có thể bỏ vào mũ."

"Cũng được." Thích Nguyên Hàm bỏ quả trong tay vào mũ cô ấy, nhìn Diệp Thanh Hà, hai cái túi áo của nàng đã đầy ắp, sợ làm hư bao áo nàng, nói: "Hay là em cũng lấy trong túi áo ra, bỏ vào đây đi."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, che túi áo của mình, nói: "Không sao, lát nữa em vừa đi vừa ăn, lúc nữa là bao trống rỗng đó."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không thể ăn nhiều, còn chưa rửa kìa, ăn nhiều cẩn thận đau bụng."

Đang nói, Chu Tuyết Miên chỉ xéo ra phía họ, gọi: "Nguyên Hàm, em xem kìa, ở đó có mấy cây hạt dẻ lận, còn có quả nữa."

Ở đây thời tiết thật sự không tồi, mùa này đã đến, còn có thể ra nhiều quả như vậy, chỉ có một nhược điểm duy nhất là ở vùng núi xa xôi quá, kinh tế không phát triển."

Nếu như sau này công ty muốn đầu tư dự án về mặt lâm viên, Thích Nguyên Hàm rất bằng lòng đến đây đầu tư.

Cây hạt dẻ có hơi cao, họ đứng dưới gốc chỉ có thể nhìn từ xa, tiếc quá mà, Thích Nguyên Hàm rất thích ăn hạt dẻ, không phải loại hạt dẻ nướng đường, mà là hạt dẻ sống vừa mới hái trên cây xuống, tươi ngon giòn rụm.

Chu Tuyết Miên ôm lấy thân cây mà lắc, cây già không lung lay chút nào, cô ấy lại vuốt thân cây, nói: "Chị trèo lên xem sao?"

"Đừng trèo, chị chưa thấy hạt dẻ như thế nào sao, cái loại đó đâm người đau bao nhiêu, chị trèo lên cũng không hái xuống được." Thích Nguyên Hàm nói.

"Chị ơi." Diệp Thanh Hà gọi.

Thích Nguyên Hàm theo giọng nói mà quay đầu nhìn, liền thấy Diệp Thanh Hà giẫm lên vài hòn đá, trên tay quăng mấy quả hạt dẻ, Thích Nguyên Hàm vội nói: "Em làm gì thế hả?"

Diệp Thanh Hà bắt lấy quả hạt dẻ mà nhảy xuống một cái, nàng dùng tay không kéo xuống, bên ngoài cái thứ này đều là gai, vừa cứng vừa nhọn, đâm cực kỳ đau, nàng như thể không cảm thấy đau, cười khẽ.

Thích Nguyên Hàm nhíu mày, Diệp Thanh Hà dè tay cho cô xem, bên trong là quả hạt dẻ, nàng nhướng mày, ý nói rằng là tự nàng hái hạt dẻ, cực kỳ đắc ý.

Diệp Thanh Hà trông mong hỏi: "Thế nào?"

Không nghe thấy Thích Nguyên Hàm trả lời, nàng nói: "Không sao, em rất cẩn thận."

Thích Nguyên Hàm nói, "Em làm cái gì? Em không thể... trưởng thành lên chút được hả, sao mà giống trẻ con vậy."

Diệp Thanh Hà nói khẽ, "Em mà không trưởng thành, đã kêu đau với chị rồi. Em muốn ăn quả này quá mà, nhất thời không nhịn được."

Thích Nguyên Hàm lấy khăn giấy lau tay hộ nàng, lại lườm nàng một cái, nàng nhặt hạt dẻ lên, tìm hòn đá đập vỡ hạt dẻ, Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, đây là Diệp Thanh Hà hái, Diệp Thanh Hà muốn ăn, thì để hết cho nàng vậy.

Diệp Thanh Hà bỏ hạt dẻ to nhất vào lòng bàn tay Thích Nguyên Hàm, nói là mời cô ăn, Thích Nguyên Hàm liếc nhìn lòng bàn tay nàng, đỏ gay, cũng may không đâm rách ra.

Chu Tuyết Miên không được cho hạt dẻ, nhưng cô ấy cũng không giận, cười nói: "Mai chúng ta đem theo sào đến chọc hạt dẻ, thế nào?"

Thích Nguyên Hàm im lặng không đáp.

Trên đường trở về, Diệp Thanh Hà bóc hạt dẻ ra, mình thì không ăn, cho Thích Nguyên Hàm hết, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em không ăn à? Thế vừa rồi em nhiệt tình như thế để làm gì, còn tay không đi bứt."

Đương nhiên là Diệp Thanh Hà muốn lấy lòng cô rồi, ngoài miệng thì nói: "Em ăn no táo với sơn tra rồi, những quả này dùng để cảm ơn chị đó."

Thích Nguyên Hàm cười phì một tiếng, cầm lấy bỏ vào miệng, khá ngọt, cô ăn hai hạt, còn thừa hai hạt để Diệp Thanh Hà ăn.

Bên cạnh hồ có mấy bậc thềm, hai người đến đó ngồi xổm xuống rửa tay.

Chu Vĩ Xuyên đứng cạnh đó câu cá, hắn xách thùng đi đến, muốn về cùng họ, trong thùng trống rỗng, chẳng câu được con nào.

Thích Nguyên Hàm cạn lời, ánh mắt khinh bỉ, "Anh câu cô đơn ở đây nhờ?"

Chu Vĩ Xuyên thở dài, "Haizz, trong hồ này có con cá nào đâu."

Hắn vừa dứt lời, ông chú bên cạnh thu cần, câu được một con cá diếc to bằng lòng bàn tay, Thích Nguyên Hàm vẫy nước trên tay, cực kỳ khinh thường hắn.

Chu Vĩ Xuyên mài răng ken két.

Con đường giữa núi nhỏ hẹp, chỉ có thể hai người đi sánh vai, Chu Vĩ Xuyên trực tiếp cưỡng đoạt vị trí bên cạnh Thích Nguyên Hàm, hai người còn lại chỉ có thể theo đằng sau.

Bầu không khí khi đi chơi cũng ổn, lúc về thì rất căng thẳng.

Thích Nguyên Hàm đã mệt, về nhà ăn cơm xong vào phòng nghỉ ngơi.

Cô đẩy cửa, bên ngoài những mấy người trừng cô.

Chu Tuyết Miên bên cạnh nhìn cô khẽ cười, Diệp Thanh Hà cùng Chu Vĩ Xuyên đứng ở cầu thang nhìn cô, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm khá khó chịu, lúc này còn bị ba người nhìn, Thích Nguyên Hàm nhanh chóng đẩy cửa.

Diệp Thanh Hà lên tầng cho có lệ, nàng lấy quần áo của mình xong chuẩn bị chạy xuống dưới tìm Thích Nguyên Hàm, nhưng nàng vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên.

Chu Vĩ Xuyên khoanh tay, dáng vẻ cố ý đợi ở đây, hỏi: "Em đi đâu đấy?"

Diệp Thanh Hà cũng không hoảng loạn, vẫn đi xuống tầng, nói: "Đi tìm chị gái chứ, bồi đắp tình cảm với chị ấy, đề phòng chị anh đến quấy rối chị ấy luôn."

"Quấy rối?" Chu Vĩ Xuyên cau mày, "Chu Tuyết Miên quấy rối cô ấy?"

Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, vẻ mặt không được tốt mà nói: "Hôm nay chị ấy cứ dính lấy chị gái kìa, phiền chết đi được."

"MÉ, sao anh lại quên mất chị ta chứ." Hôm nay Chu Vĩ Xuyên vốn không để tâm câu cá, luôn quan sát Thích Nguyên Hàm với Diệp Thanh Hà, lại quên hẳn Chu Tuyết Miên.

Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, Diệp Thanh Hà đã chạy xuống tầng, hắn lập tức đuổi theo, nói: "Anh đi là được, sau này em không cần đi nữa."

"Không giúp trông trừng vợ anh nữa sao? Không phải anh bảo em giám sát chị ấy hộ anh sao? Anh không sợ chị họ anh làm gì à?" Diệp Thanh Hà cười mà hỏi hắn, lại với dáng vẻ rất ân cần, chia sẻ buồn lo cùng kim chủ.

Trước đây Chu Vĩ Xuyên rất an tâm về nàng, bây giờ thì chẳng ra sao cả, nói: "Em lập tức quay về, anh không nói lần thứ hai, em còn đi, hôm nay anh sẽ đến chỗ Nguyên Hàm ngủ."

Lại bổ sung thêm một câu, "Đừng quên em có thân phận gì."

Nói xong, hắn đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn là kim chủ đấy, sao hắn lại bị người phụ nữ này dắt mũi chứ, còn phải nhìn mặt mũi của nàng mà hành xử, làm cho hắn không còn khí phách của một kim chủ nữa, hắn nhìn đăm đăm Diệp Thanh Hà, muốn xem xem cô tình nhân này có nghe lời hắn hay không.

Sau đó, hắn nhìn thấy khóe miệng Diệp Thanh Hà động đậy, như đang nở một nụ cười, thực ra khuôn mặt không cảm xúc. Diệp Thanh Hà ôm quần áo quay lại, đi đến cạnh Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cùng với cơn giận căng thẳng.

Diệp Thanh Hà về phòng, đạp cửa kêu to một tiếng.

Lúc trước Chu Vĩ Xuyên không hoài nghi nàng, cho rằng nàng đang ghen, bây giờ thì hay rồi... ban đầu hắn nghi ngờ, là cho rằng Diệp Thanh Hà đáng sợ.

Chu Vĩ Xuyên nói: "Tối hôm nay anh sẽ ra kiểm tra." Hắn nói câu này không phải đùa đâu, hắn trông coi Thích Nguyên Hàm rất chặt, lòng nghi ngờ rất nặng, một khi phát hiện ra ai dòm ngó đến Thích Nguyên Hàm, hắn chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc.

Hôm nay Diệp Thanh Hà muốn ra ngoài rất khó.

Ban đêm trên núi yên tĩnh, cả đêm chỉ nghe tiếng gió thổi cành cây, không khí sớm mai nơi đây, cũng trong lành hơn so với thành phố.

Thích Nguyên Hàm cảm thấy tinh thần của mình cũng tốt lên không ít.

Liên tiếp vài ngày, không ai đến làm phiền cô, ngay cả Diệp Thanh Hà cũng đột nhiên ngoan ngoãn, ngày nào cũng chỉ ghẹo cô qua điện thoại, thi thoảng tối đến thì gửi tin nhắn cho cô, khiến cô bất giác bắt đầu cô đơn, tự hỏi xem có phải mình quá nghiêm túc hay không?

Lần nữa ra sau núi hái hạt dẻ, cô cố ý đi chậm lại, Chu Vĩ Xuyên cứ chen bên người cô, trong tay hắn còn cầm bình giữ nhiệt, ngón tay run rẩy, trà ở bên trong đổ hết lên áo khoác của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm mặc chiếc áo khoác trắng gạo, phối với chân váy cùng màu bên trong, vừa dễ thương vừa đẹp, Thích Nguyên Hàm rất thích.

Trong chốc lát đã nhuộm màu cho quần áo cô.

Chu Vĩ Xuyên lấy giấy lau cho cô, "Cái tay chết tiệt của anh."

"Anh làm cái gì thế hả." Thích Nguyên Hàm đánh tay hắn, cởϊ áσ khoác ra, cau mày, tức rồi, quần áo cô mới mua, hôm nay mới mặc lần đầu.

"Vợ, anh xin lỗi, đường này dốc quá, anh không cầm vững." Chu Vĩ Xuyên đưa tay muốn nhận lấy áo của cô.

Thích Nguyên Hàm lau lá trà trên áo bông, cũng may hôm nay cũng nắng, mặc mình chiếc áo bông cũng không lạnh.

Cô đưa áo cho Chu Vĩ Xuyên, nhân cơ hội tách Chu Vĩ Xuyên ra, hai ngày nay Chu Vĩ Xuyên dính lấy cô, hại cả nhà không hoạt bát vui tươi nữa, cô luôn cảm thấy sai sai, luôn cảm thấy không vui.

Thích Nguyên Hàm cảnh cáo: "Lát nữa anh đừng có theo tôi nữa, không thì tôi nhìn anh lại bực mình."

Chu Vĩ Xuyên lấy chiếc ghế, vắt áo của cô lên, thề với cô, nói: "Mọi người đi chơi, anh ở đây câu cá, đảm bảo không theo em phá phách, em đừng giận anh."

Thích Nguyên Hàm phớt lờ hắn, đi xuống.

Chu Vĩ Xuyên nhìn mấy người đi không còn bóng dáng, lấy áo của cô, mò điện thoại của cô ra.

Chuyện này hắn đã luôn muốn làm mấy ngày nay, mãi mà không thể động thủ, vội đến mức điên người.

Vẫn là cái điện thoại hắn mua cho Thích Nguyên Hàm lúc trước, hắn mở điện thoại ra có thể nhập luôn mật mã, hắn lao thẳng vào wechat.

Cắt lịch sử trò truyện gần đây mà xem, phát hiện ra Diệp Thanh Hà ở trên cùng, vừa nhìn giống như đã thiết lập vậy, dọa hắn thót tim, lập tức đi xem cài đặt.

Đầu ngón tay của Chu Vĩ Xuyên lướt màn hình, kéo xuống dưới mãi, mới thấy tên của mình, chỉ đơn giản ba chữ "Chu Vĩ Xuyên", cũng không có biệt danh yêu thương gì đặc biệt, ký hiệu dấu chấm đỏ bên góc trái ảnh đại diện cực kỳ bắt mắt, hôm qua hắn gửi tin nhắn đến, Thích Nguyên Hàm không xem.

Thích Nguyên Hàm thế mà không xem tin nhắn của hắn.

Nhận thức được như vậy, khiến hắn rất khó chịu.

Hắn rất bất bình, hắn lập tức đi xem lịch sử trò chuyện với Diệp Thanh Hà.

Bên trong một vùng trắng xóa, cái gì cũng không có.

Chu Vĩ Xuyên gõ mấy cụm từ khóa trong thanh tìm kiếm.

Nào là "Tôi yêu bạn", nào là "Tôi thích bạn".

Vừa mới tìm kiếm, Chu Vĩ Xuyên ngu người luôn, không ngờ ra một đống tin nhắn, có rất nhiều người đã tỏ tình với Thích Nguyên Hàm, khuyên cô ly hôn.

Thích Nguyên Hàm lại chưa từng nói chuyện này với hắn, hắn căn bản không biết.

Hắn xem qua tất cả những tin nhắn tỏ tình, quen có không quen cũng có, một đống, vượt qua nhận thức của hắn.

Trong đó cư nhiên lại có mấy người anh em của hắn, đối phương thường mời hắn đi uống rượu tụ họp linh tinh gì đó, không có chuyện gì thì thích hỏi tình trạng hôn nhân của hắn, hắn tưởng đối phương quan tâm mình, không ngờ là đang đợi hắn ly hôn.

Mé.

Càng tức càng muốn biết, hắn tiếp tục tìm kiếm, toàn là những người khác, lại không nhìn thấy Diệp Thanh Hà với Thích Nguyên Hàm, khiến hắn rất khó hiểu.

Chu Vĩ Xuyên bắt đầu tự mình hoài nghi, lẽ nào hắn nghĩ nhiều quá rồi, thật ra tình nhân với vợ không có quan hệ gì sất?

Nhưng tình huống như vậy quá kỳ lạ, nếu như thật sự không có gì, lịch sử trò chuyện sao có thể sạch sẽ như vậy.

Theo lý thuyết họ thường xuyên cãi nhau, tin nhắn lăng mạ nhau hẳn phải có, trừ khi do Thích Nguyên Hàm cố ý xóa sạch lịch sử trò chuyện...

Chu Vĩ Xuyên lại nhập vào mấy cụm từ khóa, lần này mấy tin nhắn nảy ra làm hắn hết hồn một lúc lâu.

Diệp Thanh Hà: [Chị, nhớ chị.]

Diệp Thanh Hà: [Chị, muốn ngủ với chị.]

Diệp Thanh Hà: [Chị, em muốn gặp chị quá.]

Diệp Thanh Hà: [Chị, em không ngủ được, muốn ngủ với chị.]

Hắn sững người.

Hắn lại gõ thêm mấy cụm từ mạnh dạn, ngủ này, hôn này, đủ loại từ lẳng lơ, Diệp Thanh Hà từng nói tất, phóng túng mà mạnh dạn.

Ngón tay Chu Vĩ Xuyên run rẩy mà chọc vào, tin nhắn lóe nhanh chóng, đủ loại lịch sử trò chuyện bay trước mắt hắn, hắn nhấn vào màn hình, muốn xem bên trên có cái gì, màn hình lấp lóa, lịch sử không còn, có tìm kiếm nữa cũng vô dụng.

Đó là lỗi lập trình nhỏ của wechat, khiến hắn có thể chạm đến, tìm ra lịch sử trò chuyện đã bị xóa, nhưng những tin nhắn không bị lỗi đó, sao mà...

Diệp Thanh Hà quá to gan. Hắn bảo Diệp Thanh Hà đi dỗ vợ hắn, chứ không phải bảo Diệp Thanh Hà đi quyến rũ vợ hắn, Diệp Thanh Hà đang làm cái gì thế này?

Diệp Thanh Hà đang tán tỉnh quyến rũ vợ hắn.

Mé nó chứ, chuẩn không cần chỉnh rồi.

Vài phút trước, hắn còn đang say đắm cảm giác vợ cùng tình nhân rất yêu hắn, nhanh thôi là hắn có thể chìm vào giấc mộng trái ôm phải ấp, không ngờ bị giội cho gáo nước lạnh.

Chu Vĩ Xuyên đứng bên bờ kiễng chân lên xem, phát hiện ra Diệp Thanh Hà cùng Thích Nguyên Hàm dựa vào nhau, Diệp Thanh Hà cầm khăn tay lau mồ hôi cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm tránh đi, một lúc sau, Thích Nguyên Hàm lại nhận lấy khăn tay trong tay nàng.

Diệp Thanh Hà có thể làm ra loại chuyện này quả thật rất bình thường, nàng quá phóng đãng, lại quá mê hoặc người, không có người đàn ông nào có thể chống lại sức hút của nàng.

Còn vợ của hắn, là cực phẩm trong đám thiên kim nhà giàu, muốn theo đuổi được cô phải trèo lên mặt trăng hái nguyệt quế, cực kỳ khó. Thích Nguyên Hàm quá đẹp, dịu dàng động lòng người, lòng tốt của cô như đường, yêu vào thì sẽ rất khó cai. Nốt ruồi nơi góc mắt cô, lại mang theo tia lạnh lẽo, lúc lạnh lùng thì như kim châm.

Ngày trước hắn có thể có một lúc hai người này, trong giới không ai không ngưỡng mộ hắn.

Nếu như hai người này đặt bên cạnh nhau.

Chu Vĩ Xuyên nghĩ thôi cũng không dám.

Chu Vĩ Xuyên lấy cần câu ra, to giọng gọi Diệp Thanh Hà.

Hai người đang vui đùa bên kia, nghe thấy giọng hắn thì dừng lại động tác, bàn tay của Diệp Thanh Hà túm lấy tay áo của Thích Nguyên Hàm, hai người dựa rất gần nhau, như đĩa cd xước đúng đoạn quan trọng, động tác rất đẹp, có thể lưu lại.

Chu Vĩ Xuyên cau mày, nói: "Diệp Thanh Hà em lại đây, giúp anh mắc mồi cá."

Diệp Thanh Hà liếc một cái, không trả lời hắn.

Mãi cho đến khi gió nổi lên, có hơi lạnh, Diệp Thanh Hà nói đi lấy áo cho Thích Nguyên Hàm, để cô không bị cảm, nàng mới đi lên.

Diệp Thanh Hà đi theo con đường nhỏ, phải đi ngang qua hồ, lúc đến gần bên cạnh Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên quay đầu trừng cô, ánh mắt trầm xuống, lệ khí đầy mình.

Tính khí của hắn đối với phụ nữ cũng tính là tốt, bởi vì thèm Diệp Thanh Hà, nên hắn luôn tươi cười ra mặt với Diệp Thanh Hà, đây là lần đầu tiên tức giận với Diệp Thanh Hà. Chu Vĩ Xuyên giận dữ nói: "Tôi vừa nói gì em không nghe thấy hả?"

Diệp Thanh Hà dừng lại bước chân, giọng điệu dửng dưng, "Em có trả lời anh, anh không nghe thấy mà thôi."

Chu Vĩ Xuyên bị đáp trả như vậy là khó chịu, "Có phải em đã quên thân phận của mình rồi hay không? Em biết mình đang làm gì không hả?"

Diệp Thanh Hà chẳng quan tâm đến hắn, cầm lấy áo khoác của Thích Nguyên Hàm, quay người chuẩn bị đi xuống.

"Cô đứng lại cho tôi!"

Vẻ mặt Chu Vĩ Xuyên trông tức giận thật sự, hắn đè ép giọng xuống, "Cô đang quyến rũ vợ tôi đúng hay không? Muốn theo đuổi vợ tôi phải không?"

Bước chân của Diệp Thanh Hà dừng lại, khựng người.

Nàng quay lại bên cạnh Chu Vĩ Xuyên lần nữa, không chọi nhau với hắn, biết lùi bước như thế nào, hỏi: "Em chỉ đang bồi đắp tình cảm với chị gái thôi, chuyện này không phải là anh nhờ em sao."

Bồi đắp tình cảm, thế mà nàng cũng dám nói ra thật.

Chu Vĩ Xuyên thấp giọng cảnh cáo, "Diệp Thanh Hà, cô biết thân biết phận vào, đừng có mà động lòng sai trái, vợ tôi không phải cho cô dòm ngó tới được. Đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ gì, tôi có chứng cớ."

Diệp Thanh Hà sầm mặt xuống, cắn răng, nói: "Sao anh phát hiện ra được?"

Nàng không giải thích, thậm chí không hoảng loạn chút nào, bây giờ bắt đầu tra hỏi lại. Chu Vĩ Xuyên càng phát hiện ra nàng gan to tày trời, nói: "Cô đừng quan tâm tôi làm sao mà phát hiện ra, bắt đầu từ bây giờ, cô giữ khoảng cách với cô ấy, cấm quyến rũ cô ấy, biết chưa hả?"

Đang nói, có người đi qua họ, hai người tạm thời dừng tranh luận, đợi người ta đi qua, Diệp Thanh Hà mới chậm chạp lên tiếng, nàng ờ một tiếng.

Cái giọng điệu này như thể không nghe lọt tai, Chu Vĩ Xuyên phẫn nộ nói: "Tôi sẽ nói với Nguyên Hàm, sau này bảo cô ấy giữ khoảng cách với cô. Ngày mai cô thu xếp đồ đạc quay về đi, tự suy nghĩ lại bản thân cho tốt, đợi tôi quay về xử lý cô sau."

"Anh muốn nói với chị ấy?" Vẻ mặt của Diệp Thanh Hà chuyển biến rất rõ rệt, so với vừa rồi không nghe dạy bảo, lần này khuôn mặt lạnh lùng hẳn ra, đôi mày nàng rất đẹp, khóe mắt khẽ cong lên, là đôi mắt hồ ly rất đẹp.

Nhưng.

Hiện tại nàng nhìn Chu Vĩ Xuyên, giống như một con sói nhìn chằm chằm con địch trong đêm đen, có thể cắn chết hắn bất cứ lúc nào.

Nàng hỏi: "Anh muốn nói với chị gái?"

Chu Vĩ Xuyên đối mặt với nàng, kỳ thật có hơi rụt rè, chuyện này hắn chắc chắn sẽ nhắc tới với Thích Nguyên Hàm, để Thích Nguyên Hàm giữ khoảng cách với Diệp Thanh Hà, tránh việc Thích Nguyên Hàm bị người phụ nữ này quyến rũ được, dù sao thì lực công kích của Diệp Thanh Hà không thể xem thường được.

Diệp Thanh Hà nói: "Anh đừng nói với chị ấy..."

Đang nói, nàng lại hết từ, bản thân nàng còn chưa chắc có nên nói với Thích Nguyên Hàm hay không...

Hôm kia nàng mới chọc giận Thích Nguyên Hàm, hôm nay lại để Chu Vĩ Xuyên phát hiện ra đầu mối, Thích Nguyên Hàm thích kiểm soát cục diện, cô không thích cảm giác mất khống chế. Một khi để cô nhận ra nguy hiểm, xảy ra chuyện ngoài dự tính, cô sẽ tức giận.

Thích Nguyên Hàm rất xem trọng sự nghiệp.

Nhưng nếu không nói cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm mà biết được, tưởng tượng thôi cũng hối hận vô cùng.

Đặc biệt là nàng còn một tình địch chưa giải quyết.

Diệp Thanh Hà không sợ Chu Vĩ Xuyên, nhưng nàng sợ Thích Nguyên Hàm.

Môi nàng sắp bị cắn rách.

Chu Vĩ Xuyên vui rồi, ngồi thẳng người, móc mồi cá vào cần câu, nói: "Cô về thành phố Hoa trước, sau đó đợi tin tức của tôi."

"Chu Vĩ Xuyên." Diệp Thanh Hà gọi hắn một tiếng.

Chu Vĩ Xuyên không nhìn nàng, chỉ cảnh cáo: "Nếu như cô dám giống với Chu Tuyết Miên, không biết tốt xấu, cứ thích vợ tôi, hậu quả ra sao, cô tự suy nghĩ cho kỹ, tôi không phải là người nói chuyện dễ dàng."

Hắn đang nói, Diệp Thanh Hà đột nhiên đứng dậy.

Diệp Thanh Hà trừng hắn, ánh mắt kia rất căm thù, vẫn luôn hỏi: "Anh định nói với chị ấy như thế nào?"

Chu Vĩ Xuyên giễu cợt một tiếng, nói: "Cô còn cãi với tôi rồi? Chuyện này cô đừng quan tâm đến, cô làm đúng bổn phận tình nhân đi, không thì tôi sẽ đá cô, nói được làm được."

Tuy nhiên, một giây sau, sau lưng hắn đột nhiêu đau đớn, có người đạp lưng hắn một cái, người hắn vốn đang nghiêng ra phía trước, cả người ngã tõm xuống nước.

Hắn hoảng loạn nắm bắt lung tung, vùng quẫy một hồi, nước bắn tung tóe.

Còn Diệp Thanh Hà đứng ở bên bờ nhấc chân lên, vẻ mặt thâm trầm mà phủi ống quần.

"Phiền chết đi được." Nàng nói.