Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 104: Hôn chị!




Cả đoạn đường, các tế bào cơ thể của Nguyên Hàm đều đang kêu gào, vừa rồi cử chỉ của họ thực sự ngượng quá, như thể một cảnh trong phim truyền hình dài tập ý.

Chúng phóng viên chụp được không biết sẽ đăng cái gì lên mạng đây.

Đến văn phòng, Diệp Thanh Hà mở cửa ra giúp cô, nói: "Cái chỗ này chưa kịp dọn dẹp, chị cứ ngồi tạm trước nhé."

Thiết kế ở văn phòng chủ tịch điều hành tốt hơn nhiều so với các văn phòng khác, ánh sáng, phong cảnh, đưa mắt nhìn, không có chỗ nào có thể xoi mói.

Diệp Thanh Hà đi đến kéo ghế làm việc cho Thích Nguyên Hàm ngồi, Thích Nguyên Hàm cứ đứng yên ở cửa không động đậy.

"Ngồi đi mà." Diệp Thanh Hà hỏi, "chị sợ cái ghế này bẩn hả, chị yên tâm, cái ghế này em mới đổi đó, chị lại ngồi đi."

Nàng rất mong đợi Thích Nguyên Hàm ngồi xuống, có thể nhìn ra, mọi tham vọng của nàng về nhà họ Chu đều bắt nguồn từ Thích Nguyên Hàm, chỉ bốc đồng vì Thích Nguyên Hàm, thật ra nàng vốn không có tham vọng đối với nhà họ Chu.


Thích Nguyên Hàm không biết người khác có cách nhìn như thế vào về tình yêu, những ngày này nhìn Diệp Thanh Hà loanh quanh giữa lý trí và điên dại, cô không thể làm ra vẻ dửng dưng không động lòng, sâu trong lòng thường xuyên nổi lên những cơn sóng.

Diệp Thanh Hà đẩy ghế đến bên cạnh cô, "Chị ơi, ngồi đi."

Thích Nguyên Hàm không có tính khôi hài, cô đùa nhạt nói: "Chị mà ngồi lên, có phải em sẽ nhấn vai chị không cho đi, giống như ông cụ hay không?"

"Không đâu." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói: "Cái đồ già kia sao có thể so với chị chứ?"

Bàn tay Thích Nguyên Hàm vân vê lưng ghế, rồi khẽ vỗ hai lần, chỉ vì một cái ghế nhỏ nhoi này thôi, mà rất nhiều người tranh giành đến toác đầu chảy máu, ngầm chém gϊếŧ lẫn nhau, phải trả rất nhiều cái giá và tiền bạc.

Đợi Thích Nguyên Hàm ngồi xuống, Diệp Thanh Hà đẩy cô lên trước, chậm rãi thong thả, đẩy cô đến trước cửa kính sát trần, Diệp Thanh Hà nhấn điều khiển từ xa, rèm cửa tự động kéo ra hai bên.


Ánh nắng buổi chiều không tính là chói mắt quá, cây cối xung quanh xum xuê tươi tốt, tỏa ra một vùng bóng râm rộng lớn. Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ biết đẩy chị gái đi ngắm cảnh thôi."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, khác hoàn toàn với trong video, hùng hổ hăm dọa, sai bảo vệ dưới trướng mình vứt ông cụ ra ngoài cửa công ty, mất đi vài phần hung hãn, tựa như con hổ ngửi thấy mùi hoa tường vi, cử động trở nên uyển chuyển hơn, e sợ mình sẽ nghiền nát bông hoa của nó.

Thích Nguyên Hàm thấy cách miêu tả này rất gần gũi, cong môi khẽ cười ra tiếng, Diệp Thanh Hà cúi đầu nhìn cô, nói: "Rất vui ạ?"

Vui chứ.

Cực kỳ vui.

Vùng đất này cuối cùng cũng đổi chủ.

Cuối cùng người nhà họ Chu đã gặp báo ứng.

Thích Nguyên Hàm cười tươi vui, thậm chí có cảm giác xúc động muốn khóc.

Diệp Thanh Hà đứng sau lưng nhìn cô, không ngắm rõ cho lắm, lại bước đến bên ghế của cô, Thích Nguyên Hàm vui nàng cũng vui.


Nàng nghĩ rằng, nếu như Thích Nguyên Hàm thấy vui, chắc chắn là nàng đã thay đổi tốt lên chút rồi nhỉ, nàng có thể tranh thủ một chút được không?

Diệp Thanh Hà muốn đòi Thích Nguyên Hàm phần thưởng, nàng muốn đi hẹn hò với Thích Nguyên Hàm, đi ăn cơm.

Nhưng nàng lại không dám đề nghị, sợ mình nói ra rồi, Thích Nguyên Hàm sẽ cho rằng nàng có âm mưu, cho rằng nàng tốt với cô là có mục đích.

Bởi vì nàng tốt với Thích Nguyên Hàm, đúng là có âm mưu, nàng rất muốn Thích Nguyên Hàm làm lành với nàng, rất muốn Thích Nguyên Hàm nắm tay nàng, rất muốn Thích Nguyên Hàm xoa đầu nàng, rất muốn Thích Nguyên Hàm dắt nàng về nhà.

Muốn nói nhưng không dám nói, muốn hỏi nhưng không có gan hỏi.

Đôi môi nàng mở rồi lại khép, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Thích Nguyên Hàm đặt tay lên tay đỡ ghế, ánh mắt lướt qua ngoài cửa kính, ngắm nhìn tòa nhà cao tốc và dòng xe qua lại.
Đột nhiên, mu bàn tay nàng ấm nóng.

Diệp Thanh Hà giật thót, ngắt quãng quay đầu lại.

Thích Nguyên Hàm muốn đứng dậy khỏi ghế, không cẩn thận sờ đến tay của nàng, cô rụt tay lại, hỏi: "Làm em đau hả? Xin lỗi."

"Không sao, em không thấy đau, khá tốt." Diệp Thanh Hà ngắm nghía ngón tay mình, lúc ngẩng đầu đôi môi còn mang nụ cười.

Vừa hay ánh nắng hắt lên khuôn mặt nghiêng của nàng, nàng cười ấm áp mà đáng yêu, tia nắng kia dường như đã chảy theo nụ cười của nàng lọt vào con tim Thích Nguyên Hàm, thiêu đốt trái tim Thích Nguyên Hàm, rồi trở nên ấm áp.

Thích Nguyên Hàm chậm rãi quay đầu đi, không phải hôm nay không nắng to à? Sao còn chói mắt như vậy?

Ngón tay của Diệp Thanh Hà khẽ động, rồi siết chặt, nàng lấy tay khác chạm lên, nghĩ thầm: Sau này mình không cần rửa tay nữa.

Thích Nguyên Hàm đứng lên nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, nói: "Đi ăn bữa cơm đi, ừm... chị mời?"
"Vâng ạ." Diệp Thanh Hà cười đáp lời, nàng nói: "Em nói với Kha Quốc Diễu đã, chúng ta đi ra bằng cửa hông, bị phóng viên quấn lấy phiền lắm."

Thực ra, nàng rất thích phóng viên đuổi theo hỏi bọn họ, như thế có nghĩa là có câu chuyện giữa nàng và Thích Nguyên Hàm, mối quan hệ của họ không đơn giản. Nhưng hôm nay Thích Nguyên Hàm mời nàng đi ăn, họ phải đi hẹn hò , nàng muốn yên lặng thưởng thức thế giới của hai người hơn.

Kha Quốc Diễu nói đã sắp xếp bảo vệ ở cửa hông, xe cũng đến rồi, hai người họ mà muốn ra được cửa, thì tốt nhất nhanh qua đó.

Tốc độ của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà khá nhanh, từ văn phòng đi ra, vào thang máy, một đường đi thẳng đến cửa hông, mất khoảng nửa phút đồng hồ.

Ra cửa hông thì phải đi vòng một chút, Thích Nguyên Hàm ngó qua cửa chính, xe đỗ trước cửa còn nhiều hơn lúc trước, Chu Quan Ninh đã xuống xe, đang tiếp nhận phỏng vấn, dáng vẻ kiên cường cứu vãn của anh ta, rất khôi hài.
Sản nghiệp nhà họ Chu lớn, tập đoàn rất khó lung lay, nhưng có cái nhược điểm là, một khi lung lay thì rất khó giành lại, có nói bao nhiêu cũng vô ích thôi.

Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại ra xem, mấy đoạn phỏng vấn Chu Quan Ninh đã đăng tải lên mạng, Chu Quan Ninh ra sức xoa dịu đám phóng viên, nói là nhà họ Chu bọn họ chẳng xảy ra chuyện lớn gì cả, bảo cư dân mạng đừng tin vào những lời đồn đại, phải tin rằng bọn họ nhất định sẽ có cơ hội vượt qua."

Khu bình luận rất thú vị.

[Đàn ông luôn tự tin như vậy, còn đòi vượt qua, đại ca à hiện tại anh mà vào được đại sảnh của tập đoàn Chu thị, thì tôi phục anh.]

[Cái kiểu phỏng vấn này có gì đáng xem chứ, người đẹp quấn lấy nhau không hay hơn sao, mọi người mau đi xem cái hot search đầu tiên gái đẹp quấn quít đi, hay cực.]
[Tôi khoái mấy kiểu gái đẹp mạnh mẽ tự lập cực, cái cách hai chị gái xử đẹp loại đàn ông tự luyến ngầu quá đi, muốn hai chị đến với nhau quá.]

[Ôm nhau đến nơi rồi, còn nói không yêu tôi ứ tin nhá.]

[Vãi, thực sự không xem nổi nữa, Thích Nguyên Hàm với Diệp Thanh Hà biết cách khoe sắc quá đi mất. Chu Quan Ninh ơi anh nghe tôi này, tôi thấy anh cũng đẹp trai đấy, bây giờ đàn ông muốn tẩy trắng dễ lắm, anh đi kiếm một người đàn ông ôm, hôn lưỡi, tôi đảm bảo xu hướng dư luận sẽ chuyển sang anh nhanh thôi.]

[Hahahaha, các nhân tài ở đây ạ, năm nay đại học Thanh Hoa mà không nhận các bạn, thì tôi không học đại học ở đó nữa đâu nhé! Phổ cập kiến thức cho mọi người nè: Chu Quan Ninh đã kết hôn rồi, còn có đứa con trai năm tháng tuổi cơ. Hôn lưỡi với đàn ông khác chính là nɠɵạı ŧìиɦ trong hôn nhân nha ~ ~ ]
Thích Nguyên Hàm đọc xong cười khúc khích.

Diệp Thanh Hà ở bên quay đầu sang, hỏi: "Xem gì vậy, rất buồn cười sao, em cũng muốn xem."

Thích Nguyên Hàm chia cho nàng nửa màn hình điện thoại, cười nói: "Em đọc đi là biết, cư dân mạng ghê thật đấy, chị còn tưởng họ sẽ mắng chị cơ."

Diệp Thanh Hà nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy hot search đầu bảng, tiêu đề là #Gái đẹp quấn quít nhau hay nhất# nhìn sơ qua thì không có gì đặc biệt, nhấn vào cái hai người đều thoáng ngây người.

Thế mà lại là đoạn video họ đứng ở trong thang máy vai va vào vai, Diệp Thanh Hà âm thầm xê dịch bàn chân, Thích Nguyên Hàm lén nghiêng vai, mấy cái động tác nhỏ này quay rõ nét cực kỳ, sau đó chính là cảnh Thích Nguyên Hàm đưa tay ôm lấy Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà kéo cà vạt của Thích Nguyên Hàm.

Có người còn đặc biệt cap ảnh lại, photoshop một cái chữ "Hỉ" to đùng, còn có ảnh cháy bỏng hơn, trực tiếp chỉnh miệng hai người hôn nhau, khoảng cách xa như vậy, chỉnh đến nỗi hai người đẹp biến dạng luôn rồi.
Thích Nguyên Hàm: "???" Sao có thể như vậy?

Cô cảm thấy hình tượng của mình bị hủy hoại rồi, với người ngoài cô là một người chị tri kỷ dịu dàng, xinh đẹp như hoa cơ mà, sửa thế này làm cô có hơi xấu rồi đấy.

Cái ảnh này phải vào lịch sử đen của cô.

Haizz.

Diệp Thanh Hà cực kỳ thích xem, ngón tay nàng không xê dịch một chút nào, điện thoại luôn dừng ở bức ảnh này, Thích Nguyên Hàm khẽ ho một tiếng, lấy lại điện thoại.

Cô vừa muốn nói cư dân mạng biết giả mạo thật đấy, Diệp Thanh Hà đã lấy điện thoại của mình ra, giành nói trước: "Bọn họ vui tính quá, thế mà còn biết đu cp, kỹ thuật chỉnh ảnh rất được."

Kỹ thuật chỉnh ảnh còn rất được? Em ấy thấy sao mà nói vậy?

Sau đó Diệp Thanh Hà cứ nghịch điện thoại suốt, Thích Nguyên Hàm quay đầu liếc một cái, phát hiện ra Diệp Thanh Hà đang điên cuồng lưu ảnh trong hot search, thấy cái gì lưu cái đó, hoàn toàn không kén chọn.
"..."

Bộ lọc ống kính về Diệp Thanh Hà chắc cũng chỉ dày đến mức đó thôi?

Đến nhà hàng, hai người đeo kính râm đi vào, đặt một căn phòng hướng sông, ngoài cửa sổ chính là dòng sông, có vài con thuyền đánh cá đang trôi dạt trên dòng nước dập dờn.

Hai người ngồi đối diện nhau xem thực đơn.

Diệp Thanh Hà không kén ăn, gọi món rất nhanh, Thích Nguyên Hàm rất kén, lật từ đầu trang đến cuối chỉ chọn được hai món. Người phục vụ hỏi: "Có cần mở chai rượu không ạ?"

Gió sông thổi đến, chỉ mình thức ăn thì sẽ thấy thiếu gì đó, Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, ý là hỏi nàng có muốn không. Diệp Thanh Hà nói: "Vậy khui một chai đi."

Người phục vụ rót rượu giúp họ, cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người ở đó, Thích Nguyên Hàm cầm dao dĩa, cắt bít tết cho vào miệng.
Hai người sẽ trò chuyện một vài câu liên quan đến công việc, hỏi những sắp xếp của công ty, Diệp Thanh Hà nói sẽ giao cho Kha Quốc Diễu, đám cổ đông kia rất sợ nàng, đồng thời cũng không tin tưởng nàng, bây giờ ủng hộ nàng vì e dè nàng mà thôi.

Đang nói thì điện thoại của Thích Nguyên Hàm kêu lên.

Thích Nguyên Hàm nhấc máy, là Thẩm Dao Ngọc gọi đến, cô hỏi: "Sao thế, có chuyện gì sao?"

"Chúc mừng nhé, vợ chồng trái cà." Thẩm Dao Ngọc cười nói.

Thích Nguyên Hàm không hiểu: "Cái gì vợ chồng trái cà?"

"Thích Diệp Cà, vợ chồng trái cà đó." Thẩm Dao Ngọc giải thích, "Là tên cp của cậu với Diệp Thanh Hà, cái siêu thoại này thành lập lâu rồi, cậu không biết hả?"

Thích Nguyên Hàm chỉ biết là có người đu cp của Đường Nguyên với GM, bây giờ bắt đầu đu cp của cô với Diệp Thanh Hà rồi ư, thật sự là lạ làm sao ý. Cô nói: "Cậu đừng ăn nói linh tinh nữa, tớ đang ăn cơm đó."
"Ăn cơm? Tớ có thể đi ăn ké một miếng được không, hôm nay tớ lọc bình luận cho cậu cả ngày trời, tớ sắp chết đói rồi, cậu mà không mời tớ ăn bữa cơm, lòng có dễ chịu nổi không?" Thẩm Dao Ngọc hỏi. Hôm nay sau khi cô ấy nhận được tin tức, lập tức nhờ đội công tác quần chúng của mình ra quân giúp đỡ, không thì trên mạng làm sao có thể sóng yên biển lặng như vậy?

Thích Nguyên Hàm ngước mắt nhìn qua Diệp Thanh Hà ở đối diện, Diệp Thanh Hà đang xem điện thoại, không biết là đã thấy cái gì, khóe môi nở nụ cười.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu muốn đến thì đến thôi."

Cô gửi vị trí sang đó, rồi ăn thêm một miếng thịt, điện thoại kêu ting ting, Bách Dư Nhu cũng gửi tin nhắn đến, trách móc Thích Nguyên Hàm bỏ chạy một mình, hại cô ấy bây giờ còn đang ở tòa nhà Chu thị, đói móp cả bụng.
Sáng nay đấu thầu, hai người chỉ ăn cho có, chống đỡ đến bây giờ bụng đã kêu gào rồi, Thích Nguyên Hàm rất áy náy trong lòng.

Thích Nguyên Hàm nghĩ rằng mọi người đã muốn đến đây, thì cô không cần ăn no quá, cô đặt dao dĩa xuống lôi điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm cái gì mà "vợ chồng trái cà."

"Vợ chồng trái cà" thì không thấy đâu, nhưng lại tìm được "vợ vợ trái cà", ảnh của siêu thoại này là hai trái cà, một trái là cà tím, một trái là cà trắng, hai trái cà tựa vào nhau.

Thích Nguyên Hàm dùng Weibo lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cái siêu thoại kỳ lạ như thế, vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu, tuyệt thật đấy.

Diệp Thanh Hà cũng đang lướt siêu thoại, ngày trước nàng không hề biết có nơi như thế này, bên trong cái gì cũng có, số lần hợp thể giữa nàng và Thích Nguyên Hàm rất ít, cơ bản là không có lần nào xuất hiện chung trước công chúng, nhưng những người này lại có thể viết ra nhiều câu chuyện tình sướt mướt như vậy, vẽ ra nhiều bức tranh thân mật đến thế.
Nàng thích lắm.

Bất tri bất giác, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

Diệp Thanh Hà lại ngẩng đầu hoạt động cơ cổ, nhìn thấy Thẩm Dao Ngọc đẩy cửa phòng ăn ra, Diệp Thanh Hà hòa hoãn một lúc, hỏi: "Sao chị lại đến đây?"

"Nguyên Hàm kêu chị đến, chị đến ăn ké." Thẩm Dao Ngọc ngồi ở bên bàn, có loại cảm giác chen chân vào giữa bọn họ... emmm, cảm giác không tốt cho lắm.

Cô ấy còn đang nghĩ kỹ xem nên giải thích thế nào, Bách Dư Nhu cũng đến rồi, Diệp Thanh Hà hỏi Bách Dư Nhu y hệt vừa rồi, Bách Dư Nhu không trả lời, vừa bước vào cái Hoa Tưởng Dung cũng đến luôn.

Diệp Thanh Hà mù tịt luôn, giống như căn cứ bí mật bị kẻ thù đào lên vậy.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị gọi đến đó, hôm nay là ngày vui, chị gửi tin nhắn vào nhóm, mời đến ăn cơm cùng."

Diệp Thanh Hà thoáng mím môi, vẻ mặt xấu cực kỳ, nàng muốn ở một mình với nhau thôi, không muốn chia cho những người này số thời gian ở bên Thích Nguyên Hàm đâu.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Diệp Thanh Hà, em sang bên cạnh Nguyên Hàm ngồi đi, Bách Dư Nhu ngồi với Hoa Tưởng Dung, tôi ngồi đây thôi, thế này thì không chật nữa rồi."

Sắp xếp xong, cô ấy lẩm bẩm, "Ngồi như thế này, thế không phải là mình FA một mình sao, bên cạnh tôi không có ai, đối diện cũng trống rỗng, móe, tôi thảm quá đi."

Diệp Thanh Hà rất hài lòng với cách sắp xếp này, trong lòng không còn khó chịu nữa, nàng thích ngồi cạnh Thích Nguyên Hàm hơn, nàng đặt túi của mình vào cái ghế trống đối diện Thẩm Dao Ngọc, nói: "Thế này thì không trống rỗng nữa, nó sẽ luôn ở bên chị, cái túi này... ba trăm nghìn đó."

Bách Dư Nhu cũng đâm thêm một nhát, cũng để túi công sở của mình bên cạnh, nói: "Hai cái túi ở với cô, có cảm giác trái ôm phải ấp hay chưa?

"..." Trái ôm phải ấp được lắm.
Thẩm Dao Ngọc cảm giác ngực mình bị đâm hai nhát dao rồi, trước lúc Thích Nguyên Hàm và Hoa Tưởng Dung chuẩn bị cùng lấy túi, cô ấy vội ngăn cản lại, nói: "Không cần nữa, trái ôm phải ấp đã đủ rồi, tôi không muốn làm badgirl đâu."

Mọi người đều bị Thẩm Dao Ngọc chọc cười, nói cô ấy không nên diễn phim thần tượng, mà nên thay đổi con đường diễn xuất đi làm diễn viên hài.

Thẩm Dao Ngọc cũng cười bản thân, "Mấy người cứ cười đi, chó FA không có nhân quyền thôi."

Bầu không khí rất tốt, bạn bè quây quần ăn cơm nói chuyện, trêu đùa lẫn nhau, ngày trước làm gì có bầu không khí thoải mái đến vậy.

Họ đổi một bàn món mới, gọi những món ăn phong phú hơn, vài người nâng ly cạn sạch, lúc cụng ly nói: "Cảm ơn nỗ lực mấy đời nhà họ Chu, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nhớ mãi người nhà họ Chu."
"Hahahaha, hy vọng người nhà họ Chu đều thọ trăm tuổi, cả đời gặp tai họa."

Cười đùa mãi, vài người đã uống say, Thẩm Dao Ngọc không đỡ nổi nữa chạy vào nhà vệ sinh, Bách Dư Nhu đang nói chuyện với Hoa Tưởng Dung, không ngừng cụng ly, Bách Dư Nhu nói: "Không ngờ chúng ta lại trò chuyện hợp nhau như vậy."

"Tôi cũng thấy như vậy." Hoa Tưởng Dung gật đầu, "Nghĩ lại thì cũng tiếc thật đấy, chúng ta nên gặp được nhau sớm hơn."

Bách Dư Nhu nhấp một ngụm rượu, dùng ly rượu chỉ vào mắt của cô ấy, nói: "Lần đầu tiên tôi gặp cô, thấy cô thế này rất có khí chất, lần đầu tiên tôi thấy loại kính này, khá đẹp."

Hoa Tưởng Dung chống má, mái tóc xõa ra, lộ ra con mắt kia, nói: "Chị muốn ngắm không, tôi có thể tháo kính ra."

Bách Dư Nhu nhìn cô ấy, có chút lưỡng lự.

Đối diện bàn, tửu lượng của Diệp Thanh Hà cừ nhất, uống nhiều hơn mọi người, nhưng không thấy say chút nào, nàng yên ắng nhất so với tất cả những người ở đây.
Thích Nguyên Hàm không thắng được rượu, uống say rồi nằm lăn ra bàn.

Diệp Thanh Hà lắc lư ly rượu, xem sắc đẹp như thức ăn, nàng nhấp một ngụm rượu, rồi ngắm nhìn Thích Nguyên Hàm đang ngủ cạnh bên, ánh mắt rơi trên đôi môi cô, màu sắc nhiễm màu rượu vang, ướŧ áŧ, lấp lánh tia sáng quyến rũ.

Muốn hôn quá, muốn thưởng thức mùi vị của chị ấy quá.

Đã lâu lắm rồi, không dây dưa nóng bỏng với chị.

Chiếc ly thủy tinh trong tay dập dờn, giống như mặt sông không yên lăn tăn sóng ngoài cửa sổ, nàng gối lên một tay, nằm nghiêng ngắm nhìn Thích Nguyên Hàm.

Sóng mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, rồi đến cái cằm nhọn.

Diệp Thanh Hà muốn hôn một cái, lại không dám lắm, trong đầu rất đê tiện bỉ ổi mà nghĩ, nàng muốn làʍ ŧìиɦ với Thích Nguyên Hàm, phải làʍ ŧìиɦ với Thích Nguyên Hàm.
Cho dù trong đầu đang kích động, động tác của nàng vẫn còn khắc chế, khắc ghi rõ những quy tắc mà mình đã đặt ra, nàng giữ một khoảng cách nên giữ, chỉ tơ tưởng chạm đến khoảng cách thân mật mà mình không dám.

Miệng khô khốc, nàng đưa ly rượu đến bên bờ môi, dốc vội quá, rượu vang đổ vương vãi hết, chảy theo khóe môi nàng rơi nghiêng trên mặt đất.

Tiếng nước chảy tí tách, đánh thức Thích Nguyên Hàm, cô mở đôi mắt ra, nhìn Diệp Thanh Hà đang say ở bên.

Đôi mắt của Diệp Thanh Hà vừa to vừa sáng, giống như đèn trùm pha lê trên đầu bọn họ, ánh đèn chảy trên rượu vang, bên tay Diệp Thanh Hà là rượu, ngắm nghía mãi, đôi mắt nàng cũng biến thành màu hổ phách.

Nhìn vào, tựa như rớt xuống vực thẳm không đáy, rất khó trèo lên. Người rớt xuống đó, chỉ có thể đau khổ vùng vẫy.
Diệp Thanh Hà trừng mắt một hồi, có hơi khô mắt, nàng mạnh mẽ chớp chớp đôi mắt.

Thích Nguyên Hàm giơ tay, đầu ngón tay rơi lên khóe môi nàng, vuốt ve nhè nhẹ, đôi lần chạm đến rồi đôi lần rụt lại, cô khép mi, nhân men say nói: "Hôn chị."