Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 103: Chị em ôm nhau.




Không ai biết cú điện thoại này là Diệp Thanh Hà gọi cho ai, một vài giây sau, đầu bên kia khẽ ừm một tiếng, dịu dàng nhẹ nhàng, không có cảm xúc vui mừng hả hê, dường như đã sớm đoán được Diệp Thanh Hà có thể lấy được nhà họ Chu.

"Giỏi lắm." Đầu bên kia nói.

Cái khí thế lạnh lùng cao ngạo suồng sã của Diệp Thanh Hà, vào giây phút này đã tan thành mây khói, khóe môi nàng mang nụ cười, cười rất kiềm nén, còn hơi cong môi xuống.

"Thật ạ?"

Nàng là một người rất tự tin, có thể tự tin đến nỗi đẩy cả ghế lần Chu Kiến Nghiệp ra khỏi phòng, nhưng lúc này lại trở nên rất ngoan ngoãn, dường như rất muốn nghe thêm một câu khen ngợi.

Vì vậy, đầu bên kia điện thoại lại nói: "Thật, giỏi lắm, lát nữa nói với em có được không, chị sắp phải đấu thầu rồi, không thể nghịch điện thoại nữa." Ngừng lại hai giây, cô lại bổ sung thêm hai câu, "Lát nữa chị bận xong bên này, chị sẽ sang đó với em."


"Vâng ạ, em đợi chị, em cũng sắp họp cổ đông rồi." Diệp Thanh Hà nhìn lướt qua đám người bên dưới, ánh mắt sắc lạnh.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cùng cố gắng nhé."

Tắt máy, Diệp Thanh Hà đặp úp điện thoại xuống, nàng đan chéo ngón tay, nhìn các cổ đông bên dưới, các cổ đông mỗi người một vẻ mặt, trong lòng đều giấu tâm sự.

Mấy tháng này Diệp Thanh Hà điên cuồng thu gặt quyền sở hữu cổ phiếu, số người trong cuộc họp cổ đông của họ ít đi rất nhiều.

Phòng họp rất rộng, trang trí rất tinh vi sắc sảo, vì để đảm bảo tính riêng tư, trừ cái cửa sổ thông gió phía sau ra, bốn bề đều là tường. Diệp Thanh Hà đứng dậy đi đến trước máy quay nhìn, đầu ngón tay trượt trên màn hình, nàng thấy hiệu quả quay phim vừa rồi không tồi, nói: "Mấy người đi ra được rồi, quay dáng vẻ thảm hại của người nhà họ Chu nhiều vào, đặc biệt là cái lão già kia. Tôi cần quay ông ta mọi phương hướng không góc chết, quay được dáng vẻ tuyệt vọng của ông ta."


Ngày trước Chu Kiến Nghiệp chiếm đoạt công ty, tác oai tác quái không ít, giày vò chúng cổ đông đủ thảm hại, bọn họ đều mắng thầm trong lòng ông cụ cũng có ngày hôm nay.

Kha Quốc Diễu là một người lớn rất đáng tin cậy, kéo Diệp Thanh Hà quay lại, sau đó tập trung vào vấn đề của công ty, đưa ra vài kiến nghị cho cuộc họp cổ đông.

Đầu tiên, Chu Kiến Nghiệp không có cổ phần của công ty, phải mời cụ ta ra khỏi công ty ngay lập tức, cấm vào công ty nửa bước, tránh bị truyền ra ngoài những thông tin cơ mật của công ty.

Tiếp theo là cách chức Chu Quan Ninh ở công ty, đồng thời xóa bỏ mọi chức vụ của anh ta, thu hồi mọi dự án trong tay anh ta.

Cuối cùng là bầu ra chủ tịch điều hành mới.

Chúng cổ đông nhìn nhau, hai cái trên cùng thì mọi người đều đồng ý, hai cái dưới thì còn phải xem xét thêm, bởi vì Diệp Thanh Hà trông có vẻ thật sự không được chín chắn cho lắm.


Diệp Thanh Hà nói: "Thời gian tôi cho có hạn, tốt nhất là mọi người hãy đưa ra lựa chọn có lợi cho mình, đừng khiến tôi thất vọng."

Trong phòng họp bao lâu, bên ngoài ông cụ bị giữ bấy lâu, không có sự cho phép của Diệp Thanh Hà, ai cũng không dám cho cụ ta đi.

Diệp Thanh Hà rất ác, không ai dám thách thức nàng.

Diệp Thanh Hà ra khỏi phòng họp, người ở bên ngoài lập tức đứng thẳng lưng, để thể hiện lòng tôn trọng của mình.

Diệp Thanh Hà cúi đầu quan sát ông cụ.

Trên người ông cụ ướt đẫm mồ hồi, nhưng mấy cái này vẫn có thể nhẫn nhịn được, khiến cụ ta khó chịu hơn chính là nhục nhã, Diệp Thanh Hà làm những chuyện này để sỉ nhục cụ ta.

Nhưng cụ ta không có cổ phần, cũng chẳng phải quan hệ tuyển dụng với tập đoàn Chu thị, hiện tại cụ ta chính là người ngoài cuộc, chỉ có thể mặc người giẫm đạp.
"Diệp Thanh Hà, cô làm như vậy, cho rằng nhân viên khắp công ty đều tin phục cô thật hả?" Ông cụ bày ra vẻ mặt giả dối, để cổ đông biết được, chỉ có người nhà họ Chu mới có thể gánh vác nổi tập đoàn.

Cụ ta còn tính kích động Diệp Thanh Hà, "Diệp Thanh Hà, cô làm mấy chuyện này không phải là vì Nguyên Hàm à, nhưng cô đã làm gì với Nguyên Hàm rồi thì trong lòng cô rõ nhất đấy, Nguyên Hàm sẽ bỏ qua hết khúc mắc mà làm lành với cô ư. Nếu như Nguyên Hàm không làm lành với cô, có phải cô sẽ điên lên không? Đến lúc đó, có phải tập đoàn sẽ bị cô chơi cho sụp đổ hay không đây?"

Ông cụ nhậm chức lâu như vậy, cũng xem như là bậc thầy tẩy não, cụ ta vừa dứt lời, rất nhiều cổ đông bắt đầu bồn chồn trong lòng.

Diệp Thanh Hà nói: "Cái này thì ông yên tâm, tôi giành nhà họ Chu mấy người, chỉ giành chơi thôi, dỗ chị tôi ý mà, thật ra nhá, tôi chẳng hứng thú gì với nhà họ Chu mấy người đâu."
"Cái gì!" Ông cụ chống tay ghế đứng lên, sỉ nhục cụ ta thì thôi đi, nhưng Diệp Thanh Hà lại ác đến nỗi lăng mạ tâm huyết mấy đời nhà họ Chu bọn họ, "Cô giành để chơi là có ý gì?"

"Cơ nghiệp trăm năm của nhà mấy người, tôi phá đấy..." Diệp Thanh Hà đếm ngón tay, "Tôi đã mất một tháng để giành được, ông nói xem có phải giành để chơi không?"

Cái này tính ra, Diệp Thanh Hà có điên thì cũng hơi điên thật, nhưng nàng có năng lực quyết đoán, sản nghiệp nhà họ Chu lớn như vậy, chỉ với mấy tháng mà nàng đã cuỗm mất rồi, cho dù nàng làm chủ tập đoàn cũng không thành vấn đề nhỉ?

Các cổ đông vốn còn đang nghĩ xem nên đề cử ai làm người nắm quyền, hiện tại đột nhiên thấy Thích Nguyên Hàm khá ổn, có bản lĩnh, còn có thể chế ngự Diệp Thanh Hà.

"Diệp Thanh Hà cô bớt ngạo mạn đi, thắng bại là chuyện thường tình, chỉ cần tôi muốn quay lại, cô sớm muộn gì cũng phải cút ra." Khí thế ông cụ cũng không kém, cụ ta lại không hề cho rằng mình đã thua, cụ ta còn có con trai.
Diệp Thanh Hà cười ra tiếng, đi về văn phòng làm việc, bảo vệ phía sau đẩy ông cụ, bánh xe ma sát lên nhà nhà kêu kít kít.

Đến cửa văn phòng, Diệp Thanh Hà rất hung hăng vênh váo nói: "Ông muốn quay lại cũng được, tôi cho ông cái chức, bộ lao công hình như đang thiếu người á, nhưng mà không biết ông từng này tuổi rồi có quét dọn nhà vệ sinh được không."

"Cô!" Ông cụ giận run cầm cập.

Diệp Thanh Hà nói: "Tôi có ngày hôm nay không phải là nhờ ơn ông ép à, ban đầu không phải là do ông rất biết cách uy hiếp tôi hay sao, nếu như không phải do ông, tôi đã theo đuổi được chị gái rồi. Ngày tháng tốt đẹp của nhà họ Chu các người còn ở phía sau đấy, tốt nhất là ông đừng nhắm mắt, cũng đừng chết nhé, mở to con mắt ra mà nhìn xem tôi gϊếŧ chết các người kiểu gì."

Dứt lời, nàng thu lại vẻ mặt hung ác của mình, nói với người ở đằng sau, "Có thể ngắm vẻ đau khổ giằn vặt của ông ta, nhưng đừng cho ông ta chết."
"Vâng, đại tiểu thư." Các bảo vệ nói.

Diệp Thanh Hà chỉ về văn phòng làm việc của chủ tịch điều hành, nói: "Mấy người đi dọn dẹp văn phòng chủ tịch Chu đi, nhiều đồ đạc quý giá như vậy, vứt đi thì tiếc biết bao. Để cho chủ tịch Chu đem đi thôi."

Bảo vệ dọn dẹp văn phòng chủ tịch xong, đồ đạc của ông cụ nhét đầy vào thùng giấy, họ để ông cụ hai tay ôm lấy cái thùng.

Dáng vẻ kia, giống hệt như ông cụ bị đuổi việc, bị tập đoàn quét ra ngoài cửa. Ông cụ đã lớn tuổi, hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh lâu như vậy, lần đầu tiên nhếch nhác đến thế, cái mặt già này mất sạch rồi.

Khắp công ty chạy ra xem, ông cụ cắn chặt răng, nuốt cơn tức vào trong, tức đến nỗi con tim muốn nổ tung.

Diệp Thanh Hà cười nói: "Mấy người nhớ kỹ, tiễn ông cụ đi từ từ, tốt nhất là lượn một vòng công ty, chị gái của tôi còn chưa ra khỏi họp đấu thầu, nếu như chị ấy không thấy được cảnh này, thì tiếc nuối lắm."
Các bảo vệ giữ chặt ông cụ, để ông ấy ôm lấy đồ đạc của mình, như thể diễu hành mà đi hết tầng này đến tầng khác công ty, đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người.

Đuờ muờ mất mặt vãi chưởng.

Có một khoảnh khắc ông cụ muốn chết rồi đây.

Mất mặt quá, Diệp Thanh Hà nham hiểm quá!

Nhưng cụ ta không thể làm gì được Diệp Thanh Hà.

Mười hai giờ trưa, đấu thầu kết thúc.

Đại diện các công ty từ trong hội trường đi ra, các công ty quen thuộc đang bắt tay nhau, bắt đến nhà họ Chu, Thích Nguyên Hàm rút tay lại, từ chối bắt tay với Chu Quan Ninh trước mặt mọi người.

Chu Quan Ninh chỉnh quần áo, đẩy gọng kính nơi sống mũi, nói: "Nguyên Hàm, cô như thế này là không có tác phong."

Thích Nguyên Hàm rất không nể tình nể mặt mà nói: "Anh có thời gian thì nhìn đồng hồ xem, tôi không muốn bắt tay với chó chết chủ, như thế đen đủi lắm."
Một màn này rất nhiều công ty đã nghe thấy, xôn xao đổ dồn lại đây những ánh mắt ngờ vực.

Hoang mang, rất khó hiểu.

Nhưng họ không biết rằng, đôi khi một vài giây thôi có thể thay đổi toàn cục.

Thích Nguyên Hàm rất khiêm tốn nhã nhặn mà gật đầu với mọi người, đón lấy ánh mắt của tất cả mọi người mà lên xe, Bách Dư Nhu ở phía sau cô, cũng cười lên theo.

Hai người tỏ vẻ chiến thắng đã nắm chắc trong tay.

Chu Quan Ninh lên chiếc xe nhà mình, anh ta tỏ ra rất lịch lãm, như thể không muốn chấp nhặt với họ, đóng cửa xe lại, anh ta cười khẩy một tiếng, nói: "Không biết ai mới là chó chết chủ."

Tài xế phía trước hít một hơi, có lời mắc muốn nói lại thôi, quay đầu lại, vẫn quyết định nói ra, "Chu tổng, anh gọi về nhà ngay lập tức đi, công ty có lẽ đã xảy ra chuyện lớn rồi."
"Hả?" Chu Quan Ninh nhíu mày, trực giác của hắn hoạt động, nhanh chóng lôi điện thoại ra, nhấn nút mở nguồn, giây phút màn hình sáng lên, nảy ra hàng loạt tin nhắn, cùng với hàng loạt tin tức của các ứng dụng mạng xã hội.

[Nhấn vào để đọc: Mười rưỡi sáng, ông cụ nhà họ Chu bị đuổi ra khỏi công ty...]

[Sau khi Chu Quan Ninh dập đầu, tập đoàn Chu thị lại lần nữa xảy ra biến cố lớn, trước mặt họp cổ đông đã trả lời, sẽ bãi nhiệm chủ tịch điều hành Chu Quan Ninh, trước mắt chủ tịch mới còn đang bàn bạc...]

[Nhà họ Chu ba lần đổi chủ tịch điều hành, nguyên nhân thật sự lại là cô ấy...]

Bốp một tiếng, điện thoại bị ném xuống đất, Chu Quan Ninh thật sự không hiểu nổi, anh ta chỉ đi đấu thầu một chuyến, cũng chỉ ngắn ngủi vài giờ mà thôi, sao mà vừa ra đất trời đã thay đổi như thế này, sao lại như vậy!?
Trợ lý ở bên điêu đứng nửa ngày trời, cũng không biết giúp anh ta nhặt hộ cái điện thoại, Chu Quan Ninh lại cúi đầu nhặt điện thoại, anh ta gọi điện cho ông cụ, nhờ ông cụ nghĩ cách cứu vãn cục diện này, anh ta không phải là chó chết chủ đâu.

Ngay khi Chu Quan Ninh nhặt điện thoại ngẩng đầu lên, xe của Thích Nguyên Hàm lướt qua bọn họ, Thích Nguyên Hàm ngả người ra sau, tư thế rất thoải mái, cửa kính xe hạ nửa, để lộ ra góc nghiêng của cô, cô khẽ nâng cằm, ngông nghênh ngạo mạn, hoàn toàn không phải dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo như ngày trước. Chỉ thấy cô răng trắng môi đỏ, lộng lẫy như đào, tựa như con rắn độc ẩn nấp đã lâu cuối cùng cũng chui ra khỏi động tiên.

Chu Quan Ninh siết chặt điện thoại, nói: "Đuổi theo, vượt qua bọn họ."

Bách Dư Nhu đánh tay lái, nhìn cái xe chạy như bay băng qua, nói: "Cái người này thú vị thật đấy, anh ta cho rằng đuổi kịp bọn mình là có thể lật ngược thế cờ chắc, tình hình này đang là thế cụt nha."
Thích Nguyên Hàm cũng cười, "Để anh ta xông lên, dù sao anh ta cũng đang đuổi theo sự mất mặt, chúng ta ngăn anh ta làm cái gì."

Ngày trước họ cũng rất vội, luôn nghĩ đến việc làm nhà họ Chu vỡ nợ ngay lập tức, bây giờ mục đích của họ đã hoàn thành, nhưng cô lại rất bình tĩnh, có loại cảm giác an tâm mọi chuyện đã được định, trước giờ chưa từng thanh thản đến vậy.

Thích Nguyên Hàm hạ cửa sổ xe xuống hết, gió thổi qua mái tóc cô, vài lọn tóc cọ lung tung trên mặt. Tầm này năm ngoái, mái tóc cô ngắn ngang vai, bây giờ đã thành mái tóc dài đến eo.

Cuộc đời ngắn ngủi, dường như là chuyện trong một khoảnh khắc, cuộc đời dài đằng đẵng, khung cảnh lại biến thành từng bức tranh từng thước phim, một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng để suy ngẫm.

Ngọn gió ngoài cửa xe lọt vào, pha lẫn với hương thơm dịu nhẹ của lá xanh.
Nửa tiếng sau, đến cửa chính công ty nhà họ Chu, có rất nhiều xe đỗ trước cửa, bảo vệ công ty đang hướng dẫn phương tiện ra vào, sau khi kiểm tra từng cái một, mới cho người vào.

Người vừa rồi tranh đường đi – Chu Quan Ninh, bây giờ bị ngăn ở trên xe không di chuyển được, một đám phóng viên trước cửa công ty muốn chụp ảnh quay phim anh ta, hiện tại anh ta là nhân vật huyền thoại, nhậm chức một tháng, dập đầu mười phút, đấu thầu ba tiếng, bị cắt chức chủ tịch điều hành, xem như kì tích xưa nay chưa từng có.

Thích Nguyên Hàm khẽ cười.

Bách Dư Nhu hỏi: "Có phải chúng ta nên vào đó xem sao hay không?"

Thích Nguyên Hàm cũng là cổ đông của nhà họ Chu, cô nên vào chứ, nhưng bây giờ công ty có nhiều phóng viên đến vậy, cô mà vào có khi bị vây lại, cô nói: "Đợi lúc nữa đi, đợi Chu Quan Ninh đi rồi, chúng ta hẵng vào."
Bách Dư Nhu quay đầu ngó thoáng qua, "Xe của anh ta bị vây quanh rồi, hiện tại thoát sao được, trước lúc đến anh ta không biết đường liên lạc với người nhà sao?"

"Chắc cũng không liên lạc được, nhà họ Chu có mạng lưới quan hệ rộng, một khi sụp đổ sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề, có khi điện thoại của gia đình họ sắp bị gọi nổ rồi đấy." Thích Nguyên Hàm giải thích, "Cô biết ba vợ của Chu Quan Ninh nhỉ, cũng làm bất động sản, nhà họ Chu đổi chủ tịch điều hành, việc kinh doanh nhà họ phải sụt mất nửa."

"Đáng đời." Bách Dư Nhu còn nhớ rõ những lời Chu Quan Ninh nói ở nghĩa trang lần trước, người nhà họ Chu không phải xấu ở trong tâm hồn, mà là nát bét toàn tập.

Cô ấy giễu cợt cười một tiếng, rồi nói: "Lần này Diệp Thanh Hà làm hào nhoáng đấy, tính ra thì, cũng chỉ có em ta mới có thể mất chút thời gian làm ra cái chuyện chấn động như vậy."
Nói một cách công bằng, Diệp Thanh Hà điên thì có điên, nhưng nàng cũng có tài năng, đổi thành bọn họ làm cái chuyện này, chắc chắn phải cân nhắc kỹ càng, xem xét đến cái giá của điên cuồng, cũng chỉ có Diệp Thanh Hà mới không màng hậu quả, một lòng lao đến kết cục.

Đợi ở đây nhạt nhẽo bao nhiêu, Thích Nguyên Hàm lôi điện thoại ra lướt Weibo, ban sáng Chu Quan Ninh lên hot search, sau vài giờ đã dần rớt xuống, nhưng, nửa tiếng trước, lại có thêm một hot search mới lên ngôi.

Video Diệp Thanh Hà ép thoái vị đã được đăng tải lên mạng, còn là bản hoàn chỉnh, cư dân mạng xem xong có phản ứng rất lớn, nói vừa xàm xí vừa cẩu huyết, cho rằng thương trường không giống như họ tưởng tượng, mà giống kiểu trẻ con đánh lộn.

Nhưng họ không biết rằng, bề ngoài là đánh lộn, nhưng khói thuốc súng chém gϊếŧ đã nổ ra bí mật từ lâu, những ngày này, tất cả mọi người đều đang rỉ máu xông pha.
Ngoài cái cảm thấy xàm xí ra, mọi người còn phát hiện ra một chuyện, ghê thật, Diệp Thanh Hà đẹp thế nhỉ, tác phong làm việc của cô ấy ngầu lắm nha.

Trong video, Diệp Thanh Hà bắt chéo đôi chân dài, nàng mặc bộ đồ vest màu đỏ sẫm, đường nét hoa văn thiết kế rất mạnh dạn, bên trên là chỉ thêu vàng, hoa Hướng Dương và Kinh Cức điểu, nàng chống cằm, lúc nhìn người khác, lạnh lùng ngầu đét.

(*Kinh Cức điểu: Tiếng chim hót trong bụi mận gai (nguyên bản: The Thorn Birds, còn được gọi theo bản dịch tiếng Pháp là Những con chim ẩn mình chờ chết.

"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót có một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính Thượng đế trên thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. Ít ra thì truyền thuyết nói như vậy".)
Đặc biệt là cái câu, "Nhà họ Chu là của em rồi."

Thế này, thế này, ai mà chế ngự được chứ!

Trong khung bình luận toàn nhân tài thôi, vào lúc này lại điên cuồng tag cái tài khoản phụ của Thích Nguyên Hàm ngày trước, bảo Thích Nguyên Hàm mau đến chế ngự Diệp Thanh Hà đi.

Thích Nguyên Hàm đang xem, không nhịn được cười lên.

Cô nhớ ra, trong ngành giải trí không phải thường xuyên xảy ra mấy cái vụ trượt tay à, có vài lần ngón tay cô rơi lên chỗ thả like, đang tính xem có cần like hay không, cho trên mạng điên cuồng thêm chút, xem xem sẽ có thay đổi gì mới.

Lúc tay sắp chạm đến, lý trí của cô hoạt động, không thả like.

Tòa nhà tập đoàn Chu thị cao chọc trời, khắp tòa nhà đều đang ồn ào bất ổn, rất nhiều phóng viên nghe tin lao đến, muốn hỏi rõ xem nội bộ tập đoàn xảy ra chuyện gì.
Diệp Thanh Hà ngồi nửa ngày trời trong văn phòng chủ tịch điều hành, ngồi đến chán ngấy, nàng rất nhàm chán mà hỏi Kha Quốc Diễu, "Sao không có ai đến phỏng vấn tôi thế?"

Kha Quốc Diễu đang đọc tài liệu của nhà họ Chu, rất nghiêm túc nói: "Có lẽ là do khí thế hôm nay của cô mạnh mẽ quá, đám phóng viên sợ hỏi sai, không dám đến."

"Khí thế rất mạnh mẽ sao?" Diệp Thanh Hà trầm ngâm, sau đó cong môi lên, nở ra một nụ cười, nói: "Bây giờ được chưa?"

Kha Quốc Diễu tự nhiên thấy nàng cũng không khó bảo đến thế, đôi khi cũng khá đáng yêu đấy, nói: "Bây giờ tôi đi sắp xếp, gọi mấy phóng viên lên."

Diệp Thanh Hà hỏi: "Tôi không thể xuống đó phỏng vấn sao?"

Với tình hình trước mắt, tốt nhất là bọn họ ổn định lại nội bộ Chu thị, Diệp Thanh Hà không phù hợp xuất hiện trước mặt công chúng cho lắm.
Kha Quốc Diễu nói: "Cô đừng có được voi đòi tiên."

Diệp Thanh Hà thở dài thiệt dài, khoanh tay xoay ghế ngồi, "Dạo này tôi biểu hiện tốt lắm mà, thế nào cũng phải có chút phần thưởng chứ, tôi còn không biết chị tôi đến hay chưa nữa, tôi đi xem sao, tính như xin phần thưởng được chứ?"

Kha Quốc Diễu gấp tài liệu lại, trả về tủ tài liệu, nói: "Được thôi, chỉ có nửa tiếng, những lời nên nói hay không nên nói, cô tự nắm bắt lấy, cô cũng không muốn sau này tiểu thư Thích tiếp nhận nhà họ Chu từ tay cô, là nhận một cái tập đoàn tàn tạ đâu nhỉ?" Nhìn Diệp Thanh Hà gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, chú ấy yên tâm hơn nhiều, "Thái độ dịu dàng thêm chút."

"Tôi biết rồi." Diệp Thanh Hà lôi gương ra, bôi lại son lần nữa, dùng dây cột tóc màu đen, buộc mái tóc đã xõa ra lên, cẩn thận chỉnh lại lớp trang điểm.
Sau đó, nàng đứng dậy nói: "Xong rồi, đi thôi."

So với khí thế đè ép ban sáng, bây giờ trông nàng sáng sủa hơn nhiều, lúc xuống dưới, gặp không ít nhân viên.

Vừa khéo làm sao, cơ bản toàn là người ở bộ thiết kế đợt Diệp Thanh Hà còn đi làm ở nhà họ Chu, bọn họ đều mang vẻ mặt hoài nghi cuộc đời. Hồi đó đám người này đều rất ghét Diệp Thanh Hà, cho rằng Diệp Thanh Hà lẳиɠ ɭơ không xem ai ra gì, cho rằng nàng dựa vào cơ thể để leo lên, rất có ác ý với nàng.

Tất cả mọi người chung một mối thù mà chèn ép nàng, có lần ấm đun nước của văn phòng hư rồi, Diệp Thanh Hà đi mượn, chẳng ai bằng lòng cho nàng mượn.

Từng chút ác ý nhỏ nhoi gộp lại, có thể biến thành sức mạnh chết người, bọn họ chĩa mũi nhọn vào Diệp thanh Hà, trong lòng rất sảng khoái. Bây giờ nhìn tác phong hành động của Diệp Thanh Hà, biết được thân thế của nàng, từng đứa từng đứa biến thành chim cút.
Ôm một tia hy vọng mà nghĩ: Ngày trước Diệp Thanh Hà không quan tâm đến suy nghĩ của người khác cho lắm, bây giờ chắc vẫn không quan tâm đâu nhỉ.

Tuy nhiên.

Khi Diệp Thanh Hà nhìn thấy họ lần nữa, từ từ cong đôi môi lên, nở ra một nụ cười dịu dàng, cửa thang máy đóng lại, chỉ còn lại một khe hở nhỏ nhoi cuối cùng, liếc sang, còn có thể nhìn thấy nụ cười mỉm trên khuôn mặt nàng.

Thang máy xuống tầng một, khuôn mặt của Diệp Thanh Hà vẫn còn đang treo nụ cười.

Phóng viên chuẩn bị phỏng vấn rõ ràng là ngây người ra, trong lòng rất sợ hãi, rùng mình run lẩy bẩy một cái.

Bọn họ không phải là mấy phóng viên bát quái đâu nhé, không to gan như chó săn tin, còn rất sợ mấy nhà tư bản nghiêm chỉnh như này.

Kha Quốc Diễu đích thân đi đến, nhã nhặn trò chuyện đôi câu, sau đó dẫn một phóng viên sang, nói: "Diệp tổng của chúng tôi có thể tiếp nhận phỏng vấn, xin mọi người đừng đề cập đến những vấn đề gay gắt, hiện tại đang trong giai đoạn nhạy cảm, hy vọng mọi người có thể hiểu cho, sau này chúng ta sẽ còn hợp tác."
Phóng viên cũng khách sáo nói: "Có thể phỏng vấn ngài, đã rất vinh hạnh rồi."

Diệp Thanh Hà ngó ra ngoài đại sảnh một cái, nhìn thấy chiếc xe nàng thân quen, liền rất qua loa mà ừm ừm hai tiếng, nàng âm thầm nhón chân lên, ngóng ra bên ngoài, xác nhận xem có phải Thích Nguyên Hàm đến rồi hay không.

Nàng rất hớn hở hỏi phóng viên, "Phỏng vấn xong chưa?"

Mới bắt đầu phỏng vấn mà, phóng viên còn chưa hỏi câu nào.

Phóng viên rất nhạy bén, cảm giác sắp có tin tức lớn rồi đây.

Vẻ mặt ban đầu của Diệp Thanh Hà là ngạo mạn, hơi điên như trong ngành nói, làm mọi người không dám lại gần, bây giờ thì giống với chó con nhìn thấy chủ, đang điên cuồng vẫy đuôi.

Phóng viên lập tức hỏi: "Tiểu thư Diệp, có thể mạo muội hỏi một câu không, hôm nay cô giành nhà họ Chu có liên quan mấy phần đến tiểu thư Thích vậy, bây giờ bên ngoài đều đang loan truyền rằng, nhà họ Chu nợ tiểu thư Thích rất nhiều, cô có mối quan hệ rất tốt với tiểu thư Thích, thực ra tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là đang giúp tiểu thư Thích."
Diệp Thanh Hà thu lại ánh mắt, nàng rũ mắt, nhìn cái micro trong tay phóng viên, phóng viên chuẩn bị đưa mic cho nàng, nàng không nhận lấy, chỉ hơi sáp tới, nói: "Không phải nhà họ Chu nợ Thích Nguyên Hàm rất nhiều, mà là cướp đoạt hết mọi thứ của chị ấy."

Nàng cao gần mét bảy lăm, hôm nay còn đi giày cao gót, một khi lạnh giọng, khí thế hoàn toàn đè ép người khác, nàng nói: "Làm nhà họ Chu đổi chủ chỉ là bước đầu tiên, mục đích chủ yếu của tôi chính là khiến bọn họ trả... ừm, khiến bọn họ sống không yên..."

Mấy chữ trọng điểm như bị mất tiếng, toàn bộ mắc hết trong cổ họng Diệp Thanh Hà, nàng nhớ lại mục tiêu mình đã đặt ra, đổi cách nói khác, "Tôi thấy, bất kể là làm chuyện gì, tốt hay xấu, ai cũng phải chấp nhận trả giá, thiện có thiện báo, ác có ác báo, sau này đừng hòng sống yên ổn."
"Không sống yên ổn..." Phóng viên thưởng thức cụm từ này, cho rằng rất đáng suy ngẫm.

Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, nói: "Tôi khá là mong ông cụ dưỡng tâm an thần cho tốt, tốt nhất là thọ tỷ nam sơn, nhà họ Chu có ngày hôm nay, tôi thật sự rất cảm ơn ông ấy."

Phóng viên: Tâm cơ gϊếŧ người, là đây chứ đâu.

Diệp Thanh Hà rất rõ ràng là không chờ đợi được nữa, tốc độ trả lời câu hỏi càng ngày càng nhanh, đến khi phóng viên thu mic lại, Diệp Thanh Hà liền tính lại chỗ Thích Nguyên Hàm, nhưng Thích Nguyên Hàm đã xuống xe trước, Thích Nguyên Hàm vào tòa nhà dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, phóng viên như ong vỡ tổ đuổi theo phỏng vấn cô.

Thích Nguyên Hàm đi đến đại sảnh, nhìn sang Diệp Thanh Hà, ra hiệu với nàng, Diệp Thanh Hà lập tức ngầm hiểu đi theo.

Ánh mắt kia nhìn sang mọi người đều cho rằng là "Liếc mắt đưa tình".
Gái đẹp với gái đẹp cũng giật tít nhể.

Một đám phóng viên đều muốn tranh giành phỏng vấn họ, nhân viên của Chu thị cùng vệ sĩ của Diệp Thanh Hà ngăn phóng viên lại, không để bọn họ lên, phóng viên không hỏi được, chỉ có thể chụp họ lia lịa, chụp bất kể góc độ.

Thích Nguyên Hàm vào thang máy trước, Diệp Thanh Hà theo sau, hai người đứng sánh vai, vẻ mặt rất nghiêm túc, chỉ có cái Diệp Thanh Hà thấy khoảng cách hơi xa, lén lút dịch bàn chân về phía Thích Nguyên Hàm từng chút một.

Sau đó xuất hiện một màn cực kỳ khôi hài, hai người đều không chú ý đến động tác vụn vặt của nhau, nghĩ muốn đứng gần đối phương hơn chút, đều xịch đến cạnh đối phương, không nghĩ tới, hai vai va mạnh vào nhau.

Diệp Thanh Hà vừa mới thò chân ra, vốn chưa đứng vững, người nàng ngã ra sau, Thích Nguyên Hàm nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ eo của nàng, ôm lấy nàng. Vào lúc Thích Nguyên Hàm nghiêng người, hai tay của Diệp Thanh Hà, một tay bắt lấy cánh tay cô, còn cái tay khác, kéo cà vạt của cô.
Động tác hai người thân mật, Diệp Thanh Hà hạ thấp eo, ngẩng đầu nhìn cô, sự việc xảy ra quá đột ngột, hơi thở cực kỳ gấp gáp.

Hai người họ ngây ngốc, đám người ngoài kia thì không, giơ cao máy ảnh chụp họ lia lịa.

Lúc tỉnh táo lại, sự ngượng ngùng bay khắp không khí.

Thích Nguyên Hàm đợi Diệp Thanh Hà đứng vững, mới buông tay mình ra, cô đứng thẳng lưng, khẽ nói: "Em cẩn thận chút, đứng vững vào."

Cửa thang máy đóng lại, Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng ừm một tiếng.