Ánh Trăng Sáng Trong Anh

Chương 8




Anh họ của Kiều Hi có việc ở thành phố nên ghé qua nhà cô thăm hai hôm, trước khi đi còn để cho cô vô số đồ bổ.

“ Nhung hươu và nhân sâm là của dì con cho, đều là đồ bổ có thời gian con nhớ nấu để hai vợ chồng bồi bổ, hai đứa nhanh có kế hoạch sinh con đi, chậm nhất là nửa năm nữa có biết không?”

Trước khi về, mẹ Kiều còn không quên dặn dò cô mấy việc vặt khác. Cô tiễn bố mẹ ra sân bay sau đó về nhà ngủ bù đến 11h mới dậy.

Cố Vị Nguyên gửi tin nhắn bảo anh ăn cơm ở trường cô ở nhà nhớ ăn cơm đúng giờ. Cô buồn chán, vào bếp kiếm thứ gì đó ăn tạm thì đã thấy mẹ nấu sẵn một nồi chân giò hầm, cô cầm tờ ghi chú mẹ để lại:

“ Mẹ hầm sẵn một nồi chân giò cho con, mang một phần cho Vị Nguyên biết không? Cố gắng gắn kết tình cảm vợ chồng rồi nhanh có cháu ngoại cho mẹ.”

Để không phụ lòng mẹ, Kiều Hi vui vẻ đến trường tìm Cố Vị Nguyên ăn trưa. Kết quả, đồng nghiệp của anh nói một câu khiến tâm trạng vui vẻ của cô biến mất luôn.. Anh không có ở đó. Mấy người trong văn phòng còn hỏi cô đến tìm Cố Vị Nguyên có việc gì.

Lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh nên cô chuẩn bị trang phục khá kĩ lưỡng, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quyến rũ.

“ Tôi là…”

“Ông trời thật bất công, lão Cố ngày nào cũng có mỹ nữ tới tìm, rõ ràng tôi với lão cùng độc thân như nhau mà tại sao tôi không được như thế?”

Kiều Hi chưa nói xong, một đồng nghiệp của Cố Vị Nguyên đã lắc đầu cảm thán khiến mọi người xung quanh đều bật cười nhưng mà cô thì không thấy buồn cười chút nào.

Anh còn độc thân? Ý là gì? Chẳng ai biết anh đã kết hôn ư?

“ Cho tôi hỏi một chút, mọi người không biết là Cố Vị Nguyên đã kết hôn ư?”

“Kết hôn ư? Làm sao có thể?”

Mọi người trong phòng nhìn cô đầy khó hiểu. Đúng lúc đó, Cố Vị Nguyên bước vào, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Anh vừa định nói gì đó thì cô đã đứng dậy, nhét cặp lòng vào tay anh:

“ Mẹ tôi bảo mang đến cho anh, anh không muốn ăn thì đưa cho mọi người không thì vứt cũng được.”

Nói xong, cô đẩy anh rồi đi ra ngoài, đi được vài bước, cô quay lại, cầm lấy tay anh rồi buông ra. Cô chạy một mạch mặc kệ Cố Vị Nguyên cố gọi cô.