Kiều Hi tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau. Cô trở mình, thân thể đau nhức. Mẹ Kiều đi vào, lần đầu tiên trong 30 năm cuộc đời cô không thấy mẹ mắng cô vì dậy muộn, ngược lại mặt mẹ cô còn rạng rỡ như hoa nở.
“ Con dậy rồi à? Nhanh xuống ăn sáng, nay mẹ hầm canh gà còn làm một bàn toàn món con thích.”
Kiều Hi ngượng ngùng, cô kéo chăn che kín mặt nhưng lại bị mẹ kéo ra.
“Con bé này, việc gì phải ngại ngùng, mẹ hiểu hết mà. Thôi dậy đi.”
Kiều Hi xấu hổ không nói lên lời, mặt đỏ bừng.
“ Mẹ thật là…”
“ Mẹ làm sao? Còn không phải hai đứa hôm qua ầm ĩ khuya như thế hả? Hai đứa vợ chồng son nhiệt tình cũng là bình thường, mẹ hiểu mà.”
“ Vậy là hôm qua mẹ đứng ở ngoài phòng con ư?”
“ Không có, mẹ chỉ đi ngang qua thôi.”
“ Con không tin. Lão Kiều, ba đưa vợ ba về nhà đi.”