Ánh Trăng Rơi

Chương 32: Sảy thai




Kiếp sau duyên chưa đứt !

Câu nói chạy dòng dòng trong đầu, Hứa Di Nguyệt không chợp mắt nổi, cả người nặng nề chìm trong giường, ngoài trời đã ửng sáng.

Hứa Di Đống đứng ngoài gõ cửa "Chị, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi"

Trong phòng nghe cô đáp lại một tiếng, Hứa Di Đống lấy chiếc gương soi, mỗi lầm bầm "Sắp tới rồi... mọi chuyện sẽ nhanh thôi...

Kiến Thụ làm tài xế, chiếc xe con không biển số chạy vụt trong màn sương, đến gần sân bay có trạm thu phí. Thông thường họ sẽ không để ý tới những chiếc xe như vậy nhưng hôm nay, khi chiếc xe vừa chạy qua nhân viên đã bấm nút thông báo có xe lạ tiến vào nội thành.

Triệu Hinh ngồi đợi trên xe suốt ba tiếng cuối cùng cũng nhúc nhích, anh gấp gáp nói cho Lộ Nguy đang truy tìm bên kia cổng.

"Đừng làm phu nhân kinh động, hôm nay bắt buộc phải đưa được người tới bệnh viện"

Triệu Hinh dặn dò trợ thủ đang dàn xếp xung quanh, anh đổi mũ xuống xe vào thẳng khu sảnh.

Kiến Thụ từ đầu vẫn luôn kè kè bên cạnh, cả người luôn căng cứng cảnh giác. Hứa Di Nguyệt thấy khoảng cách quá gần cô lui người xuống, bụng đè nén cảm giác khó chịu. Hứa Di Đống kéo tay nói muốn đi vệ sinh cùng mình.

Cô đè lại cơn buồn nôn, đầu nặng trĩu đi theo. Sáng nay cô chỉ uống ly sữa ấm mà Hứa Di Đống đưa cho, bây giờ cả người lâng lâng muốn ói. Nhận ra ánh mắt thăm dò của Hứa Di Đống, cả người cô lạnh lẽo

"Ly sữa sáng nay em bỏ cái gì vào?"Hứa Di Đống cười ha ha, tay cô ta đặt lên bụng cô tạo dáng vẻ âu yếm. Sau đó

cô ta phắt dậy, miệng nói ra một tràng

"Nợ máu phải trả bằng máu... Hứa Thi Tuấn, Hứa Gia Tiên, Chu Trân Tinh và cả mày đều có tội... Hứa Thị Tuấn ép cha tao làm giao dịch bẩn, còn bắt ông ấy hít mai thủy, mẹ con Hứa Gia Tiên lại cư nhiên dùng thái độ thượng đẳng đè bẹp mẹ tao, còn mày... Hứa Di Nguyệt, tội của mày chính là sinh ra trong gia đình đó, tội của mày chính là đầu thai sai kiếp rồi"

Hứa Di Nguyệt đau đến không thở được, lý trí gào thét phải chạy đi thật xa nơi này nhưng chân lại cứng ngắc không di chuyển được.

"Tô Thanh, tại sao lại trở thành như vậy...?"



Hứa Di Đống lấy từ trong áo một xấp ảnh, trên đó là tờ giấy viết tay của Hứa Thi Tuấn được chụp vội. Đây là nhật ký mà ông ta đã buôn bán ma túy và mại dâm, phía dưới mỗi bức ảnh đều có một chữ ký màu đỏ bằng máu, là của cha Tô Thanh, ông bị ép làm đồng lõa với Hứa Thi Tuấn.

Mỗi lần bị ép kí xác nhận, cha Tô Thanh đều về nhà lén quay lại một đoạn băng, nội dung là sự việc về nhật ký hôm nay buôn được bao nhiêu...

Nhưng đoạn băng đã bị ông giấu đi trong con chip nhỏ trong cúc áo đắt tiền của Tô Thanh. Đến khi gặp được Kiến Thụ, anh mới tinh ý phát hiện...

"Trách mày mang dòng máu dơ bẩn của ông ta, trách mày vẫn không biết hết sự việc năm đó,... Nhưng cũng không thể nói đến Lộ thiếu và dì mày, họ rất giỏi trong mấy cái việc giấu diếm, hợp tác cùng lừa mày mọi chuyện vẫn bình thường"

Thân dưới có chất lỏng ấm nóng chảy ra, mùi tanh của máu xộc lên khoang mũi. Cả người như bị rút ra một cỗ sức mạnh, thân lực run rẩy ngã xuống dưới

Hứa Di Đống thấy liền sợ hãi, dù gì cô ta cũng lần đầu làm những chuyện này khó tránh khỏi áy náy và sợ hãi. Nhưng cô ta không nói gì chỉ chạy ra ngoài trốn đi thật nhanh, lúc chạy ra cánh tay bị ai đó quặp lại đau đớn, cô ta bị Triệu

Hinh ghì chặt.

Triệu Hinh nhận ra đây không phải phu nhân, anh hớ hênh một lát lại buông cô ta ra chạy đi tìm tiếp

Bước đi chưa được nửa thì bị Hứa Di Đống kéo lại, miệng cô ta run rẩy nói nhà vệ sinh. Nhận ra có điều bất thường, Triệu Hinh gọi cho Lộ Nguy cách đó không xa. Nhà vệ sinh nữ có người vào liền hét toáng lên sợ hãi, hai cô gái trẻ gọi cấp cứu.

Lộ Nguy chạy nhanh đến ôm cô dậy, cả người anh rùng mình vì sợ hãi nhìn dòng máu đỏ tươi vẫn đang từ từ chảy xuống

Tay anh bồng cô lên chạy băng băng tới xe cấp cứu vừa đậu ở đó, nhân viên cứu hộ sơ cứu nhanh chóng, máu có dấu hiệu không đông, mặt cô đã trắng bệch vì mất máu.

Lòng đau như cắt, Lộ Nguy nghiến răng để mình không phát tiết, anh như kẻ điên tìm kiếm cô suốt đêm cuối cùng lại bất lực ôm thân thể mềm oặt trong lòng.

Hứa Di Nguyệt còn chút ý thức sót lại, giọt lệ nóng hổi rơi trên tay cô. Mắt cô đỏ bừng nhìn anh

"Lộ Nguy, em xin lỗi... Thật sự xin lỗi..."

Lộ Nguy nặng nề phát ra tiếng nói



"Không sao đâu Di Nguyệt, em sẽ không sao đâu"

Nói để an ủi nhưng chính anh cũng sợ hãi, nhân viên cứu hộ liên tục nói anh

phải gọi tên cô để bệnh nhân giữ ý thức không được ngủ.Từ nơi này đến bệnh viện khoảng mười phút, trong mười phút ngắn ngủi miệng

anh liên tục gọi cô. Hứa Di Nguyệt nhếch môi cười anh ngốc nghếch, mười lăm giây cuối cùng trước khi được đỡ xuống, Hứa Di Nguyệt không còn ý thức mà ngất đi, hơi thở như có như không...

Phòng phẫu thuật đóng cửa suốt mười hai tiếng sau đó, trên áo sơ mi trắng của anh nhuộm màu đỏ máu. Sắc đỏ dữ tợn, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào phòng bệnh.

Hà Thanh Thanh vội bỏ cuộc họp chạy đến, cô ôm tay dựa sát vào tường. Nhìn không vừa mắt cái bộ dạng này của anh, Hà Thanh Thanh mới gọi Hoắc Cẩm tới khuyên anh đi nghỉ ngơi.

Hoắc Cẩm đến khuyên một hồi cũng không thành, Hà Thanh Thanh mới bất lực nói

"Cô ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện, chuyện về chàng trai cô ấy yêu thầm mười hai năm luôn giữ kín trong lòng. Vì thiếu niên ấy mà xăm lên vùng bụng một hình xăm lớn cuối cùng lại bị sưng phù biến dạng. Vì thiếu niên ấy mà sẵn sàng từ bỏ lòng tự trọng để có thể đứng phía sau nhìn người ấy lâu thêm một chút.."

Lộ Nguy thẫn thờ nghe cô nói tiếp

"Lộ thiếu gia, anh vẫn chưa cứu được ánh trăng ở dưới đáy biển..."

Rốt cuộc vẫn là câu nói đó, anh từng nghe Lưu Uyển nói, anh tưởng chừng mình đã thành công nhưng không ngờ...

Anh chỉ có thể vụng về vun đắp tình cảm cho cô lại ngu ngơ quên rằng chính mình mới là người trực tiếp đẩy ánh trăng ấy xuống.

"Cảm ơn vì đã kể câu chuyện đó, tôi biết rồi...Lộ Nguy cuối cùng cũng chịu đứng dậy, mượn phòng tắm của bệnh viện.

Thư ký đến đưa đồ, Triệu Hinh lo lắng nhìn sếp cứ lạnh lùng gục mặt vào bồn nước lạnh. Tuy công ty còn nhiều việc cần anh nhưng thời gian này Triệu Hinh và Hoắc Cẩm vẫn có thể làm được. Họ khuyên anh không cần đến công ty trong thời gian này.

Lộ Nguy cảm ơn rồi lại ngồi xuống hàng ghế lạnh lẽo ấy chờ đợi.