Ánh Trăng Rơi

Chương 33: Trừng phạt




"Trời vừa sáng bên kia đã xử lý hai người kia, hai người họ vẫn chưa thừa nhận..."

Lộ Nguy kéo điện thoại sát lên tai, cổ ngẩng cao đầu

"Đừng đánh vào mặt con đàn bà đó, còn lại chỉ cần không chết là được"Trợ thủ bên kia nghiêm túc nghe theo, ba người đàn ông như hổ xông vào

đánh dã man Hứa Di Đống và Kiến Thụ

"Aaaa... đau quá... buông tạo ra"

Hứa Di Đống cảm thấy từ cổ trở xuống đều tê liệt, có gã dùng mũi giày dí mạnh vào xương quai xanh, cô ta đau đớn gào lên

Tiếng hét như mổ heo như làm gã đàn ông thêm hưng phấn tiếp tục đánh mạnh hơn.

Kiến Thụ nằm ngã xuống mặt đất, tay anh bị trói chặt vào cột, sát thương từ những người đó tỏa ra vô cùng hiểm độc.

Kiến Thụ chỉ còn tâm trí nhớ đến Hứa Di Nguyệt, một cú giáng vào đầu cuối cùng cũng làm anh ta ngất đi trong vũng máu.

Kiến Thụ mơ đến lần đầu tiên gặp Hứa Di Nguyệt, anh là đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ nặng luôn sống khép kín trong thế giới của riêng mình.

Một ngày trời mưa tầm tã, đám học sinh cấp hai thi nhau chạy ùa ra ngoài đùa giỡn, Kiến Thụ vẫn như trước đơn độc đi bộ trở về nhà, hôm đó không may lại bị đám đông chen chúc xô đẩy, mắt thấy mình lao ra giữa đường chiếc xe đạp đang từ trên dốc lao mạnh xuống người lái hô hoán mau tránh ra, chỉ có Kiến Thụ vẫn bất động đứng đó

Khoảnh khắc thấy chiếc xe sắp lao tới, bàn tay nhỏ kéo anh hất ra về phía cô bé. Mùi hương hoa ập vào ngực, Kiến Thụ ngơ ngẩn nhìn cô gái nhỏ nằm cạnh mình.

Hứa Di Nguyệt thở hồng hộc vì sợ hãi, cô nhìn qua thấy cậu bé đang nhìn mình

"Xe sắp tông cậu cũng không biết tránh, cậu là đồ ngốc à?"Anh sát trùng khắp người mới mở cửa nhẹ nhàng bước vào, con người cao lớn lại hèn mọn quỳ xuống dưới lau chân cho cô.

"Có phải em rất ghét anh không?"

Anh hỏi câu đó rất nhiều, lặp đi lặp lại cho đến sáng mới thôi. Đến khi bác sĩ cùng hai y tá đến quan sát, anh mới sực nhớ ra chưa hỏi nguyên nhân cô bị như vậy

"Là tinh dầu tôm, người bệnh rất mẫn cảm với tôm, hơn hết thai nhi trong bụng đã khiến thân thể người mẹ suy nhược. Với các phản ứng dị ứng như vậy không đơn giản là phát ban nữa mà có thể xuất huyết tử cung, nếu không phát hiện kịp thời người bệnh có thể bị mất máu quá nhiều mà chết.."

Bác sĩ đưa cho anh các xét nghiệm máu "Nếu như không mang thai, bệnh trầm cảm cũng sẽ bị tác động mạnh, não bộ tự sinh ra phản kháng, hen suyễn ...

Nhà kho tối tăm, cánh cửa sắt nặng nề đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài lọt thỏm chiếu rọi vào mặt hai con người đang nằm vật vã ra đất.

Hứa Di Đống bị hai người đẩy lên trói chặt vào cột, một chậu nước đá ào ào đập vào mặt. Cô ta mới gượng dậy vì lạnh, mở mắt thấy bóng dáng u ám của người ngồi ghế đối diện, Hứa Di Đống không nhịn được sợ hãi

"Lộ... thiếu"

Lộ Nguy rút ra một con dao găm, đây là con dao luôn túc trực bên người anh khi còn ở biên giới. Chính con dao này đã tắm máu của rất nhiều kẻ thù, một thứ vũ khí gây sát thương chí mạng



Hứa Di Đống bị ánh sáng sắc lẹm của thứ đồ ấy đe dọa, cô ta ỷ lại mình có khuôn mặt giống người đó nên khóc rất đáng thương.Nói xong hừ một cái, khi ấy Kiến Thụ lần đầu tiên có cảm giác được đối xử như người bình thường.

Từ nhỏ anh mắc bệnh, từ gia đình đến trường học ai cũng đối xử với anh như người bệnh, cảm giác chán ghét ấy sinh ra dần rồi tích tụ, mười mấy năm trời mới có kẻ dám nói anh là đồ ngốc.

Sau này thấy cô ở trường vui đùa, mắt anh lúc nhìn cô mới có ánh sáng. Vì để có thể làm quen với môi trường cô sống, anh bắt đầu tự chủ động uống thuốc điều trị.

Dưỡng khỏi bệnh là ba năm sau, lúc có đủ can đảm đến gặp người mình thích lại phát hiện ra Hứa Di Nguyệt đã sớm đem tâm tư mình đặt lên người khác, không phải anh.

Hóa ra cô chỉ đóng vai thiên sứ đến giúp cậu chữa bệnh, hết bệnh cô sẽ đi sao?

Anh đã âm thầm dõi theo cô suốt, biết được hình xăm trên người cô biến dạng qua cuộc nói chuyện với bạn, anh từ bỏ ngành y đang học bắt đầu chuyển xuống học nghề xăm.

***

Hứa Di Nguyệt được đẩy ra ngoài, bộ đồ người bệnh là size nhỏ nhất mặc lên người cô lại rộng thùng thình, tay cùng mặt có rất nhiều thiết bị y tế quấn quanh. Bác sĩ già dặn kinh nghiệm nói với anh cần quan sát đêm nay, Lộ Nguy hỏi thêm một số chuyện cần lưu ý.

"Vẫn chưa thể xác định được tình trạng có chuyển biến xấu hay không, quan trọng nhất vẫn là qua được đêm nay. Người nhà nhớ đến làm thủ tục đóng viện phí""Đừng khóc... ta rất ghét nhìn nước mắt đến từ khuôn mặt đó...

Ngỡ như có tác dụng, Hứa Di Đống lại khóc đến lợi hại hơn

Ba giây sau tiếng hét thất thanh gào lên, cũng đánh thức Kiến Thụ đang mơ màng nằm đó.

Lộ Nguy dùng ba đường dao cắt trên khuôn mặt này của Hứa Di Đống

"Dùng một tí tiền đã có thể đập lên mặt cái nét của Di Nguyệt? Hửm?"

10:01

Hai bên má máu chảy ra ồ ạt, đường cuối cùng Lộ Nguy nhẹ nhàng rạch dưới mí mắt cô ta một đường dài bảy phân

Đám người vừa nãy ai nấy đều sợ hãi, bọn họ là tay sai đắc lực dưới trướng Lộ Minh Thiết, là lũ tội phạm biên giới khốc liệt nhưng đều run chân khi thấy Lộ Nguy có thể dùng dao cắt da thịt người khác như vậy, hơn nữa người đó lại có khuôn mặt rất giống người hắn yêu.

Triệu Hinh luôn theo sau thấy vậy liền cau mày tiến lên nhắc nhở

"Lộ tổng, bệnh viện truyền tin nói phu nhân đã tỉnh"

Là thật, Lộ Nguy dừng dao lại, lấy ngón trỏ nhấn mạnh vào vết cắt thấy biểu cảm đau khổ của cô ta mới khiến anh thoả mãn một tí.

Trước khi rời đi Lộ Nguy liếc qua Kiến Thụ đang nằm gần đó, giọng anh cười khàn khàn, biểu thị ý tứ khinh bỉ từ trong lòng.

"Dọn đi"Hứa Di Nguyệt sờ vào bụng mình, cảm giác như đang thiếu hụt, cô không dám sờ nữa



Lưu Uyển thật lâu mới kéo cơ thể mệt mỏi đến thăm cô, cô ấy tiến đến đã cho Hứa Di Nguyệt một tràng la mắng

"Sao lại ngốc như vậy, đừng làm bản thân mình đau nữa. Hứa Di Nguyệt nếu cậu cứ như vậy thì Lưu Uyển tớ sẽ không quan tâm tới cậu nữa"

Hứa Di Nguyệt nhìn cô thật lâu

Lưu Uyển sống rất trọng nghĩa tình, Hứa Di Nguyệt không nỡ nhìn cô ấy cứ vì mình mà khóc mãi

"Được, mình hứa với cậu. Uyển Uyển, mình sẽ sống thật tốt, thế nên cậu đừng khóc nữa, nhé"

Tiếng mở cửa xoành xoạch, Lộ Nguy đạp nắng trở về vội vã. Lưu Uyển dặn dò một lát rồi dường chỗ cho anh.

"Lộ Nguy, thật xin lỗi vì đã không nghĩ cho anh... Tình yêu của chúng ta thật ích kỷ..."

Lộ Nguy và cô cũng sững sờ nhìn đối phương. Đúng vậy, tình yêu của họ thật ích kỷ, đều muốn yêu đối phương thật lòng nhưng rồi nhận ra không thể.

Như nhận ra điều gì đó, trước khi anh định hỏi cô đã cướp mất lời

"Em muốn rời xa nơi này một thời gian... Cho em cơ hội học cách đối mặt với mọi thứ"

Mười phút sau Lộ Nguy ra khỏi bệnh viện, anh chạy về Nguyệt Vãn, cả người lạnh ngắt nhìn vào giấy chứng nhận hôn thú của họ.

Cuối cùng ra quyết định, anh gọi cho Triệu Hinh đặt vé máy bay

"Chỉ một vé? Phu nhân đi một mình sao?"

"Ừ. Đặt vé đến nơi cô ấy muốn đi, đừng thông báo cho tôi biết nơi cô ấy đến."

Bởi vì anh sợ chính mình sẽ hối hận vì đã để cô đi. Đây là thoả thuận cuối cùng mà cô nói

Trong mười phút ở bệnh viện, cô nói với anh ba thoả thuận

"Chúng ta sẽ không ly hôn"

"Em sẽ không thích người khác"

"Đừng đến làm phiền em trong lúc đó"

Anh đồng ý rồi, đã đồng ý thì phải làm được

Lộ Nguy không biết cô sẽ đi bao lâu, nhưng anh sẽ vì cô mà chờ đợi. Chờ cái ngày họ bỏ hết mọi hận thù trong lòng

Chờ ngày họ thật sự trong mắt chỉ có tình yêu ấm áp của đối phương....