Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 27




Kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học đã được công bố, không ngoài dự đoán Mạnh Diễn đã giành được thủ khoa môn khoa học tự nhiên thành phố C.

Bài thi lần này Cố Ninh cũng đã làm khá tốt, cô đạt được hơn 100 điểm so với lần thi đầu tiên.

Với số điểm của Mạnh Diễn, hắn hoàn toàn đủ điều kiện để lọt vào các trường đại học hàng đầu, nhưng cả hai đều ăn ý lựa chọn ở lại địa phương.

Nhiệt độ huyện Tân Hải ở thành phố H không thua kém thành phố C là mấy, vừa xuống máy bay đã bị một đợt nắng nóng ập vào mặt.

Mạnh Diễn kéo vali thong thả đi về phía trước, hôm nay hắn mặc áo phông trắng và quần đùi đơn giản, dáng người dong dỏng cao, đẹp trai sáng sủa, lúc đi đường không biết đã thu hút biết bao nhiêu là ánh mắt ngưỡng mộ.

Trời xanh gió mát nên nay Cố Ninh ăn mặc rất thoải mái, áo thun kết hợp với váy ngắn, thong thả đi phía sau không chút tiếng động tuyên bố chủ quyền.

Khách sạn bọn họ chọn nằm ngay sát biển, đối diện với bãi cát vàng rực rỡ xinh đẹp cùng với vùng biển xanh thẳm rộng lớn bao la.

Lúc đăng ký nhận phòng, cô gái nhỏ đứng bên cạnh quan sát biểu hiện ông bạn trai mình, sau khi xác nhận hắn đang rất bình thường thì lúc này cô mới dè dặt nói một câu: “Hay là chúng ta đặt hai phòng cạnh nhau đi.”

Nếu hai người ở chung phòng thì làm sao mà cô còn sức ra ngoài dạo chơi cho được, sợ lúc bước xuống khỏi giường thì chân đã mềm nhũn chẳng đi được đâu rồi.

Không, thậm chí còn có thể chẳng xuống được giường.

Mạnh Diễn liếc xéo cô một cái, đôi môi mỏng có hình dáng đẹp đẽ thốt ra hai chữ xanh rờn: “Mơ tưởng.”

Cô gái nhỏ lệ rơi đầy mặt, cảm thấy trời đất tối sầm.

Khách sạn năm sao rất cao cấp, phòng rất sạch sẽ và rộng rãi, giường vừa to vừa mềm, đứng bên cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cả bờ cát óng ánh và vùng biển bao la.

Cố Ninh ngồi trên ghế sô pha nhìn Mạnh Diễn mở vali ra lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân đem vào đặt trong phòng tắm.

Nhân lúc hắn không chú ý, người con gái nhanh chóng đứng dậy đi đến mở vali ra lục tung tìm tìm kiếm kiếm, quả nhiên tìm thấy hai hộp Okamoto dưới đống quần áo của hai người.

Nên giấu ở nơi nào cho tốt đây? Đầu lóe lên một tia sáng, cô cúi xuống lẹ tay nhét nó vào lõi gối của một trong những chiếc gối trên giường.

Ha, nếu không có cái này thì làm sao hắn làm nên tương cà sốt gì gì được, Cố Ninh mỉm cười tự hào vì sự thông minh này của mình.

“Hóa ra em không thích anh mang bao.” Mạnh Diễn dựa vào tường nhìn một loạt động tác nhỏ ấy của cô, giọng điệu như hiểu ra mọi thứ, “Cũng được, không đeo thoải mái hơn.”

Lưng Cố Ninh cứng đờ, cô xoay cái mặt vô tội của mình lại giả lả hỏi: “Anh đang nói gì vậy ạ?”

Mạnh Diễn mở ngăn nhỏ của vali ra, đồ bên trong hiện ra ngoài, khóe miệng hắn cong lên xấu xa cười cười, “Em cho rằng anh chỉ mang theo hai hộp thôi à?”

Cô gái nhỏ ngay lập tức cảm thấy giờ đây mình giống như một quả cà tím bị đông cứng thành đá vậy.

Bữa tối là một bữa tiệc hải sản thịnh soạn, Cố Ninh yên tâm thoải mái hưởng thụ ăn không ngừng, bàn tay nhanh lẹ cầm con tôm đã được bóc vỏ đến sạch sẽ tinh tươm nhúng vào nước sốt cho vào miệng thưởng thức, đồ ăn tươi rói lại màu mỡ, thỉnh thoảng húp một ngụm cháo hải sản, ăn đến bụng tròn vo.

Mình thì ăn no rồi nhưng bụng của Mạnh Diễn vẫn còn trống trơn. Cố Ninh có hơi xấu hổ, dựa lại gần lấy lòng nói: “Em bóc vỏ giúp anh nhé.”

Mạnh Diễn lại bóc thêm một ít thịt cua nữa cho vào miệng cô, vừa đút vừa ghẹo: “Con heo con đã ăn no thì có thể “mần” rồi.”

“Heo con gì?”

Mạnh Diễn nhìn cô cười cười, “Con heo nhỏ tham lam ngồi bên cạnh anh đó.”

Hắn trầm ngâm một hồi, có vẻ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc: “Để anh ngẫm lại xem, nên ăn từ phía trước hay là từ phía sau …”

Ánh mắt người con gái như làn thu thủy dựa lại ôm lấy cổ hắn, ghé vào bên tai hắn mập mờ nói nhỏ: “Phải rửa sạch sẽ thơm tho rồi mới ăn được…”

Mạnh Diễn lấy khăn giấy lau lau tay, đang lúc định đè cô xuống thảm tử hình tại chỗ thì bỗng một bàn tay nhỏ trắng nõn vươn tới ngăn cái miệng hắn lại, “Đi tắm đã.”

Cố Ninh vén áo hắn lên sờ soạng mấy khối cơ bụng mê người kia một phen, sờ đến hông hắn tê dại, sờ đến độ khiến cho thứ giữa hai chân kia đứng thẳng lên trời.

Mục đích đã đạt được, cô gái nhỏ nhanh như chớp chui vào phòng tắm thản nhiên khóa cửa lại.

Mạnh Diễn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, khóe môi khẽ cong lên.

Người con gái kỳ cọ hồi lâu mới chịu quấn khăn tắm bước ra ngoài.

“A …” Vừa bước ra đã bị người nào đó túm lại, cô kêu lên một tiếng, giây tiếp theo đã bị người nào đó bế ngang lên ném xuống chiếc giường mềm mại.

“Anh đi tắm!” Ánh mắt hắn như sói săn mồi, Cố Ninh cảm thấy mình thật sự sắp biến thành bé heo đợi người ta tới làm thịt mất rồi.

“Ngoan ngoãn nằm đây chờ anh.”

Mạnh Diễn đứng bên giường, động tác nhanh gọn lẹ cởi bỏ áo thun và quần đang mặc trên người, chỉ mặc mỗi quần lót đi vào phòng tắm.

Cố Ninh nhìn chằm chằm bờ mông săn chắc gợi cảm kia của hắn, lén lút liếm liếm môi, khe khẽ khen ngợi: “Vểnh ghê.”

Trong phòng tắm lúc này đang sương khói lượn lờ nghi ngút, trong không khí còn vương chút mùi thơm của cơ thể cô, Mạnh Diễn ngửi mùi hương kia, vừa ngửi vào đã khiến cho thứ giữa hai chân mình càng thêm phấn khởi kích động hơn.

Cô gái nhỏ lau khô tóc, đang lau thì bỗng nghe thấy tiếng nước ngừng lại thế nên chạy nhanh chui vào ổ chăn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cô vểnh tai lên, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị mở ra, theo sau là tiếng bước chân trầm ổn, chắc là Mạnh Diễn thấy cô đang ngủ nên sẽ không làm đâu nhỉ.

Tiếp theo có tiếng bao bì nhựa bị xé mở, Cố Ninh bỗng nhớ đến hai hộp Okamoto đã bị cô giấu đi.

Chăn bông trên người bị vén lên, Cố Ninh chỉ mặc váy ngủ hai dây nên ngay lập tức thấy lạnh cả người.

“Ngủ rồi à?” Hắn hỏi khẽ.

Cô gái nhỏ không nhúc nhích, hô hấp nhẹ nhàng.

Một bàn tay ấm áp dọc theo sống lưng của cô trượt đến bên hông nhẹ nhàng nhéo một cái, vừa lúc chạm vào chỗ nhạy cảm của cô, thân thể cô gái nhỏ run lên, cố gắng chịu đựng không phát ra tiếng.

Mạnh Diễn nhìn mi mắt run run của cô, tiếp tục chọc vào chỗ nhạy cảm bên hông của cô tiếp, muốn xem xem cô có thể chịu đựng được bao lâu.

Người con gái nắm chặt tay cố gắng chịu đựng, sau cùng không thể chịu đựng được nữa chuẩn bị mở mắt ra định cầu xin lòng thương xót thì bỗng cằm bị người nào đó nâng lên, tiếp theo môi lưỡi mang theo hơi thở bạc hà nhẹ nhàng của người kia đè xuống chiếm lấy môi cô.

“Có thể “mần” heo con rồi.”

Nơi mềm mại trong miệng nháy mắt bị xâm chiếm, chiếc lưỡi linh hoạt trơn trượt liếm láp hàm trên của Cố Ninh, sau đó câu lấy đầu lưỡi của cô ra mà liếm láp mút vào.

“Đừng …” Cố Ninh mở đôi mắt sương mù mênh mông của mình, đối diện với ánh mắt rực lửa của hắn.

“Không giả vờ nữa à?”

Hai đôi môi đang giằng co tách ra, phát ra một tiếng vang khe khẽ.

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ lựng cả lên, cô ưỡn người lên liếm láp yết hầu gợi cảm của hắn, giọng nói vừa mê hoặc vừa ngọt ngào: “Anh Mạnh Diễn muốn ăn em như thế nào đây?”