Mặt trời dần lên cao, Cố Ninh từ từ thức dậy.
Tấm lưng bị một khuôn ngực trần trụi nóng bỏng dán sát vào, bên hông cũng bị một cánh tay quấn quanh, cô gái nhỏ nhẹ nhàng quay lại đối diện với khuôn mặt đang ngủ say sưa của hắn.
Cảm giác cùng người mình thích thức dậy trên một chiếc giường thật là tuyệt vời, hình ảnh bây giờ như thể cả hai đã là một cặp vợ chồng hoạn nạn có nhau vậy.
Hắn yên bình chìm vào giấc ngủ, mặt mày giãn ra, vài sợi tóc lòa xòa ngoan ngoãn nằm yên trên trán, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng cũng vì thế mà trở nên dịu dàng hơn một chút. Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào ông bạn trai mình, trong não tự động tiết ra dopamine.
*Nhiều người gọi dopamine là “hormone hạnh phúc” bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.
Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.
Người con gái lặng lẽ đến gần hắn, nhẹ nhàng hôn lên lông mi của hắn. “Sinh nhật vui vẻ.”
Nội y gợi cảm bị xé rách vứt bừa trên mặt đất, giờ nó không còn mặc được nữa, Cố Ninh đứng dậy cầm chiếc áo thun ngắn tay của Mạnh Diễn mặc tạm vào, to to rộng rộng, chiều dài vừa đủ che đi bờ mông.
Hai chân run lẩy bẩy, Cố Ninh kéo thân thể bủn rủn không có chút sức của mình vào phòng tắm.
Tấm gương phản chiếu rõ ràng dáng vẻ hiện tại của cô, đôi môi căng mọng đỏ ửng, cổ đầy rẫy dấu hôn, thiếu nữ thầm mừng rằng cha mẹ của mình đang đi công tác, nếu không hậu quả thế nào chẳng dám tưởng tượng đến.
Bụng réo lên một tràng dài, Cố Ninh nhanh chóng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp tìm xem có gì ăn không.
Căn bếp vẫn to như trước đây, không hề có một chút khói bụi nào, cô gái nhỏ lục tung toàn bộ căn bếp nhưng chỉ tìm được một vài quả trứng và một gói mì.
Cô cầm nồi đi rửa sạch sau đó đun nóng nồi, đổ dầu vào, chiên trứng và thêm một chút gia vị, động tác liền mạch lưu loát.
Nước trong nồi sôi lên, cô gái nhỏ ném hai dắt mì khô vào đó rồi nhìn những sợi mì trắng đang quay cuồng trong nước sôi.
Cố Ninh cầm đôi đũa đảo mì trong nồi, bỗng có tiếng bước chân từ ngoài phòng bếp truyền đến, sau đó có một đôi tay ôm lấy vòng eo thon của cô, cằm người đó cũng tựa vào vai cô.
“Trong bếp chỉ có những thứ này nên em chỉ làm được mì trứng thôi.”
Bàn tay to không chút ý tốt của Mạnh Diễn thò vào áo thun, khàn khàn hỏi: “Em không mặc quần lót à?”
“Không phải bị anh xé rách rồi à.” Người con gái oán giận rút tay hắn ra, “Anh bồi thường cho em bộ khác đi.”
“Được.” Hắn sảng khoái đồng ý, sau đó lại ghé vào tai cô thì thầm: “Hôm nay đừng về nhà.”
“Không được.” Cố Ninh cố ý trêu chọc hắn, “Ba mẹ em vẫn đang đợi em ở nhà, lát nữa em phải về.”
Tay hắn lại bắt đầu chơi xấu cách một lớp vải mỏng du hành trên hông cô, vuốt ve sờ lên trên.
“Bỏ tay ra, em đang nấu mì.” Cố Ninh tắt lửa, vươn tay lấy hai cái bát sạch sẽ.
“Cân nhắc một chút đi mà, thật sự không muốn ở lại với anh sao?” Mạnh Diễn hơi nghiêng đầu dụi mũi vào cổ cô.
“Ngứa …” Cô gái nhỏ vặn vẹo cổ cười không ngừng.
Hắn lại càng hăng lên, ngón tay với vào cào vào thịt nhột dưới nách cô.
“Hahahaha …” Người trong lòng xoắn eo nhỏ né tránh, cười đến chảy nước mắt, “Anh hầu hạ cho tốt vào, hậu hạ tốt em sẽ ở lại.”
“Hầu hạ?” Mạnh Diễn lặp lại hai chữ này, ngón tay trượt vào rãnh mông của cô mờ ám vuốt ve, “Không thành vấn đề, anh nhất định sẽ hầu hạ em thật tốt.”
Hai chữ đó được hắn nói ra cực kỳ chậm, nói xong còn đem thứ nóng rực giữa hai chân mình chạm vào eo cô khiến cô dở khóc dở cười giải thích: “Em không phải nói loại hầu hạ này, đầu óc anh nghĩ cái gì đấy?”
“Hôm nay là sinh nhật của anh, em phải ‘đút’ anh no.” Giọng nói từ tính truyền đến bay vào tai Cố Ninh, hệt như muốn mê hoặc lòng người.
“Không phải em đang nấu mì à?” Cô gái nhỏ bắt đầu gắp mì vào bát, “Anh xem, em còn chiên cho anh hai quả trứng đó.”
“Anh không muốn ăn mì, anh muốn ăn em.”
“Không được.” Cố Ninh nghiêm túc từ chối, “Hôm qua làm nhiều lần rồi nên giờ ăn chay một tuần rồi nói tiếp.”
Mặc dù Cố Ninh kiên quyết từ chối nhưng Mạnh Diễn vẫn không thay lòng đổi dạ cứ dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô, đến nỗi cô gái nhỏ cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của hắn đốt ra một cái lỗ luôn rồi.
Trong bếp không có gia vị như hành, gừng, tỏi, nhưng may mà vẫn còn có muối và nước tương. Cố Ninh đặt hai quả trứng chiên đến vàng rụm thơm nức vào bát mì của Mạnh Diễn, sau đó đặt quả còn lại vào bát của mình.
“Ăn tô mì trường thọ này, chúc Mạnh Diễn sức khỏe dồi dào sống lâu trăm tuổi!”
Lời chúc phúc của cô tuy rất đơn giản nhưng lại chân thành tha thiết, trong đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên những tia sáng nhỏ vụn lấp lánh sáng ngời, Mạnh Diễn nhìn cô mỉm cười, hận không thể dâng mạng sống của mình cho cả cho cô.
Sau khi ăn mì xong Mạnh Diễn chủ động nhận thầu công trình rửa bát, lúc cô gái nhỏ đang nhàn nhã xem TV thì đột nhiên bị người nào đó bế ngang lên.
“Anh làm gì vậy?” Cố Ninh giật mình hoảng sợ.
Hắn không trả lời mà ôm cô vào lòng đi về hướng phòng ngủ, cô gái nhỏ vừa nhìn thấy giường là hai chân đã yếu xìu cả ra, cô không ngừng giãy dụa muốn nhảy xuống, “Thả em ra… Em không muốn vào phòng ngủ! “
Mạnh Diễn dừng chân, ý vị thâm trường nói: “Ghế sô pha hơi hẹp, không thoải mái.”
Cố Ninh đẩy ngực hắn ra, “Em chỉ thích ghế sô pha.”
“Thế cũng được.” Mạnh Diễn lựa chọn nhường nhịn đặt cô trở lại ghế sô pha, thân hình nóng rực cũng nhanh chóng đè xuống.
Cô gái nhỏ vặn vẹo chống cự, dùng hết sức đẩy hắn ra, Mạnh Diễn dễ như trở bàn tay dùng một tay khống chế đôi tay của cô lại, tay khác men theo vạt áo cuốn nó lên trên, “Ngoan, tập thể dục sau bữa ăn hỗ trợ tiêu hóa.”
Đàn ông vừa được bóc tem tinh lực dồi dào giống sói tựa hổ, Cố Ninh khóc không ra nước mắt, ngồi dậy ghé vào bên tai hắn nói một câu.
“Thật?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Người con gái chớp chớp mắt, trông vừa vô tội lại vừa ngây thơ. Ngoài mặt như thế nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, dĩ nhiên là giả rồi, anh cái tên tinh trùng lên não, trong một tháng sẽ không cho anh đụng vào!
“Được.” Mạnh Diễn nhướng mày buông cô gái nhỏ dưới thân ra, nhân tiện kéo vạt áo xuống.
Vài ngày sau Cố Ninh nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh được đóng gói vô cùng tinh xảo, cầm nó trên tay mà lòng cô nghi ngờ vô cùng, thầm nghĩ mấy nay mình không có lên mạng mua thứ gì mà, nhưng người nhận lại ghi rõ ràng hai chữ “Cố Ninh”.
Trong lòng nảy ra một điềm báo không lành, Cố Ninh lo lắng mở chiếc hộp chuyển phát nhanh ra, vừa thấy thứ bên trong sắc mặt cô ngay lập tức biến thành quả cà chua đỏ.
Trong hộp chuyển phát nhanh có vài bộ tình thú gợi cảm, đồ y tá, đồ thủy thủ, đồ giáo viên … Thậm chí còn có các đạo cụ như gậy, roi da, ống tiêm.
Cô gái nhỏ đột nhiên nhớ lại những gì mình đã nói ngày hôm đó, không ngờ hắn vậy mà lại nhớ kỹ hết những lời đó như thế, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác tự bê đá đập vào chân mình là như thế nào rồi.
Khi âm vang báo có tin nhắn mới vang lên, lúc này Cố Ninh mới hồi thần lại ủ rũ mở tin nhắn ra xem, khung thoại của Mạnh Diễn xuất hiện ở trên cùng.
“Em thích bộ nào?”