Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 59: Người nhà




Kết quả đương nhiên là Lạc Tân Cổ thắng.

Trò chơi kết thúc, mọi người thân thiết hẳn lên, lá gan phình to đến bên Lạc Tân Cổ xin chữ ký cùng trò chuyện.

“Không ngờ thầy Lạc chơi trò này giỏi như thế.”

“Nhìn qua rõ ràng là dáng vẻ không am hiểu lắm mà.”

“Thầy Lạc, anh nói thật đi, có phải anh theo dõi tiến sĩ Lâm của chúng tôi từ lâu rồi không.”

Câu hỏi này hơi quá mức, nhưng Lạc Tân Cổ không tỏ ra khó chịu, vừa c ởi đồ vừa gật đầu: “Đúng vậy.”

Chỉ hai từ mà khiến tất cả bật cười, mọi người thấy Lạc Tân Cổ tự nhiên tán gẫu chuyện này bèn trêu đùa: “Vậy mà anh còn không nhường tổ trưởng, chỉ còn mỗi hai người, anh không sợ thầy Lâm về nhà sẽ giận dỗi sao?” Nói xong mọi người cười càng rộn ràng hơn.

Lạc Tân Cổ tháo hết trang bị ra, nhìn mọi người: “Tính Lâm Ngữ mọi người còn không hiểu hay sao, nhường em ấy mới khiến em ấy giận dỗi.”

Vừa nói xong, Lâm Ngữ cất súng quay lại, nhìn đoàn người lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mọi người cười gì thế?”

Lạc Tân Cổ kéo Lâm Ngữ ra ngoài: “Không có gì, về nhà thôi.”

Trên đường về, trời bắt đầu đổ tuyết, dựa theo nhắc nhở của dự báo thời tiết, Hải Đô sắp đón trận tuyết lớn nhất mùa đông.

Lâm Ngữ ngồi trong xe nhìn bông tuyết rơi xuống kính chắn gió, thở dài: “Ngàn tính vạn tính, không ngờ anh là gián điệp. Kĩ thuật diễn của anh tốt ghê, nếu em nhận được thẻ nằm vùng, nhất định sẽ cực kì phân tâm, cứ suy nghĩ xem nên giúp đội mình thế nào mới ổn. Nhưng anh ở bên cạnh em, em lại không thấy anh dao động chút nào, ra tay với đồng bọn cũng tàn nhẫn.”

“Không khó như vậy.” Lạc Tân Cổ bị dáng vẻ của cậu chọc cười, “Quên bản thân là gián điệp là được. Rồi đến thời khắc mấu chốt mới lôi thân phận này ra dùng.”

Lâm Ngữ nhìn anh bằng ánh mắt khác: “Anh Lạc, anh nói như thể anh có kinh nghiệm lắm ấy.”

Lạc Tân Cổ chỉ mỉm cười, không đáp lại lời này.



Hôm sau, mẹ Lâm Ngữ – Ninh Uyển Thu đến sân bay lúc mười một giờ rưỡi sáng.

Lâm Ngữ đến đón, thấy một phụ nữ trung niên tóc dài đi ra, vẫy tay với cậu: “A Ngữ!”

“Mẹ!” Lâm Ngữ cười tươi chạy tới giúp Ninh Uyển Thu kéo vali.

Ninh Uyển Thu cũng cười, giơ tay vuốt nếp nhăn trên cổ áo cậu: “Hai ngày trước mẹ nghe thầy con bảo con chuẩn bị tới Berlin tham dự hội nghị nữa à, dạo này vất vả lắm đúng không?”

“Con vẫn ổn.” Lâm Ngữ không giải thích nhiều mà chỉ bên ngoài, “Chúng ta ra gara đi, anh Lạc chờ bên đó.”

“Ồ.” Ninh Uyển Thu đi bên cạnh Lâm Ngữ, “Là Lạc Tân Cổ đàn dương cầm tốt lắm đúng không? Mẹ nhớ con từng đề cập đến một lần.”

“Vâng ạ.”

“Lát nữa mẹ nên xưng hô thế nào đây?” Ninh Uyển Thu khó xử, “Gọi ngài Lạc có phải hơi xa lạ không?”

Lâm Ngữ nắm tay che miệng ho khan: “Khụ… Cứ giống người nhà gọi anh ấy là “Tiểu Cổ “ cũng được ạ.”

Hai mắt Ninh Uyển Thu sáng ngời: “Xưng hô này không tồi, cảm giác thân thiết. Lát nữa gặp mẹ phải cảm ơn người ta chăm sóc con chu đáo mới được.”

Lâm Ngữ dở khóc dở cười: “Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, lát nữa kìm chế chút, đừng dọa anh ấy.”

Ninh Uyển Thu thở dài, bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngữ: “Được rồi, con nói gì mẹ nghe đấy, được chưa?”

Lát sau bọn họ đứng cạnh xe, Lạc Tân Cổ tiến lên, giơ tay về phía Ninh Uyển Thu: “Cháu chào cô.”

Ninh Uyển Thu ngẩn ra, sau đó bị Lâm Ngữ kéo áo mới hoàn hồn, mỉm cười nắm lấy tay Lạc Tân Cổ: “Cháu là Tiểu Cổ đúng không, cô thường nghe A Ngữ nhắc tới, đúng là ưa nhìn thật.”

Sau đó Lâm Ngữ thấy nét ngẩn ngơ hiếm có trên gương mặt Lạc Tân Cổ.

Hôm nay hai người đều căng thẳng nên biểu hiện hơi bất thường.

“Nào nào nào. Chúng ta lên xe trước đã.” Lâm Ngữ vội đứng ra hòa giải.

Xe lên đường cao tốc, Lạc Tân Cổ mở miệng: “Cô, lát nữa chúng ta tới nhà hàng ăn gì đó rồi về khách sạn được không?”

Ninh Uyển Thu cười: “Để cháu tới đón đã làm phiền rồi, lần ngày ngoài tới thăm Lâm Ngữ, cô còn hẹn gặp mặt mấy người bạn, hai đứa bận gì thì cứ làm, không cần để ý cô đâu.”

“Không sao đâu cô, không phiền chút nào, hôm nay A Ngữ dậy sớm còn chưa ăn gì, chúng ta vừa lúc ăn bữa trưa luôn.” Lạc Tân Cổ nói.

Thịnh tình khó chối từ, Ninh Uyển Thu gật đầu.

Địa điểm là Lạc Tân Cổ chọn. Đỗ xe xong, ba người đi về phía cửa, bởi vì Lạc Tân Cổ đặt phòng trước nên có phục vụ tính thời gian rồi chờ sẵn ngoài cửa, chỉ việc dẫn bọn họ vào.

Phục vụ: “Hôm nay anh hẹn chủ tịch tới ạ?”

Bước chân Lạc Tân Cổ dừng lại: “Ba tôi cũng ở đây?”

Phục vụ hơi ngạc nhiên: “Dạ, anh không biết ạ? Thế thì thật trùng hợp, chủ tịch tới từ sớm rồi ạ, xem thời gian hẳn là sắp dùng bữa xong.”

Vừa dứt lời, bọn họ thấy Lạc Thành cùng một đoàn người cười nói vui vẻ bước ra khỏi thang máy.

Lạc Tân Cổ: “…”

Người bên cạnh Lạc Thành phản ứng nhanh, lập tức mỉm cười chào Lạc Tân Cổ: “Vị này chẳng phải nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng hay sao, con trai chủ tịch ai cũng ưu tú hết, hahaha.”

Trước mặt người ngoài, Lạc Thành và Lạc Tân Cổ đương nhiên vẫn giữ tình cha con, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Lạc Thành vỗ vai Lạc Tân Cổ, ánh mắt như có như không lướt qua mẹ con Lâm Ngữ.

Ninh Uyển Thu vờ như không thấy Lạc Thành, cười nói với Lâm Ngữ, thậm chí cẩn thận chỉnh lại tóc mái hơi rối của cậu.

Chờ Lạc Thành rời đi, Lâm Ngữ do dự một lát mới giải thích: “Mẹ, vừa rồi…”

“Mẹ biết.” Ninh Uyển Thu gật đầu, tiến lên hai bước vỗ cánh tay Lạc Tân Cổ, “Tiểu Cổ, chúng ta ở phòng nào?”

Lạc Tân Cổ giữ im lặng từ nãy giờ lấy lại tinh thần, mỉm cười với Ninh Uyển Thu: “Tầng ba ạ.”

Một bữa cơm ấm cúng vui vẻ, cuối cùng Lạc Tân Cổ và Lâm Ngữ đưa Ninh Uyển Thu về khách sạn. Ninh Uyển Thu kéo tay Lạc Tân Cổ vỗ nhẹ, dịu giọng nói: “Lúc trước cô có nghe tin đồn trên mạng, nhưng gặp mặt thì mới biết rõ được tính cách con người. Tiểu Cổ, cháu là con ngoan, từ nhỏ A Ngữ nhà cô không có bạn bè, không biết cách giao tiếp với người khác, cháu vất vả rồi.”

Lạc Tân Cổ đáp: “Cô yên tâm.” Nói xong Lạc Tân Cổ tự nhiên nắm lấy tay Lâm Ngữ.

Động tác ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Ngữ giãy ra theo bản năng nhưng đối phương nắm chặt không chịu buông.

Biểu cảm Ninh Uyển Thu không thay đổi, quay đầu nhìn Lâm Ngữ: “Thấy con vẫn ổn, mẹ rất vui, mẹ vào đây, các con về đi.”

Hai người nhìn theo Ninh Uyển Thu tiến vào thang máy, sau đó Lạc Tân Cổ nắm tay Lâm Ngữ đi về phía cửa khách sạn.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ nắm tay Lâm Ngữ quang minh chính đại trước công chúng.

Lâm Ngữ nhắc nhở: “Anh Lạc.”

Lạc Tân Cổ chuyển chủ đề: “A Ngữ, chiều nay cùng anh đến một nơi.”

Lạc Tân Cổ chưa nói cụ thể nơi nào, Lâm Ngữ cũng không hỏi, chỉ đáp “Vâng.”

Bọn họ tới cửa hàng hoa mua một bó cúc trắng. Lạc Tân Cổ lái xe ra khỏi nội thành hướng về phía ngoại thành, tuyết đọng trên đường ngày càng dày, những tòa nhà cao tầng bị bỏ lại phía sau, hiện ra trước mắt là rừng cây phủ tuyết.

“Ngày mai là sinh nhật Tiểu An.” Lạc Tân Cổ chủ động mở miệng.

Lâm Ngữ ngồi trên ghế phụ nghe Lạc Tân Cổ nói một câu không đầu không đuôi, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đáp lời: “À à, có cần chuẩn bị quà không ạ?”

Sắc mặt Lạc Tân Cổ bình tĩnh: “Từ nhỏ đến lớn, Tiểu An chưa từng chúc mừng sinh nhật.”

Lâm Ngữ ngẩn người.

“Bởi vì sinh nhật em ấy là ngày giỗ của mẹ.” Lạc Tân Cổ nói.

Lâm Ngữ bối rối, nhìn bó cúc trắng ở ghế sau qua gương chiếu hậu.

Lạc Tân Cổ đạp phanh, xe dừng lại vững vàng, Lâm Ngữ ngẩng đầu, thấy bức tường bao quanh với dây leo được cắt tỉa gọn gàng, màu tuyết trắng làm đậm thêm không khí nghiêm trang của nơi này – đây là nghĩa trang.



Lạc Tân Cổ ôm bó cúc trắng đi trước, Lâm Ngữ theo sau. Bọn họ im lặng bước đi trên con đường giữa nghĩa trang, giày đạp lên nền tuyết cứng chắc vang lên tiếng “cạch, cạch”.

Qua một ngã rẽ, Lạc Tân Cổ dừng bước trước một bia mộ. Anh cúi người, giơ tay nhẹ nhàng phẩy tuyết sau đó đặt bó hoa lên.

Trên bia khắc ba chữ: Đường Mạn Vân, bên cạnh là hàng chữ nhỏ: Vợ Lạc Thành.

Hơi thở ấm nóng phả vào không trung lạnh giá. Hồi lâu sau, Lạc Tân Cổ cất lời, tiếng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Mẹ, con dẫn Lâm Ngữ tới gặp mẹ.”

Những lời này va vào lòng Lâm Ngữ, lông mi cậu run rẩy. Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn Lạc Tân Cổ, chỉ thấy anh vẫn nhìn bia mộ chăm chú, đôi mắt mờ mịt ẩn chứa cảm xúc khó tả.

Suy nghĩ một lát, Lâm Ngữ từ từ tiến lên nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Cậu và Lạc Tân Cổ sánh vai đứng im, không ai nói thêm câu nào, cuối cùng khom lưng hành lễ rồi cùng nhau rời đi.

Đi được mấy chục mét, trải qua quãng thời gian im lặng ngắn ngủi, Lạc Tân Cổ kể lại chuyện cũ.

“Tình cảm của ba mẹ anh rất tốt, vậy nên sau khi mẹ qua đời vì khó sinh, có một quãng thời gian rất dài ba không thể chấp nhận, thậm chí không muốn gặp anh và Tiểu An.” Lạc Tân Cổ nói từng từ, “Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy ba chưa hoàn toàn buông bỏ, nhiều lần vào phòng ba, anh đều thấy ba đang ngắm ảnh mẹ.”

Lâm Ngữ im lặng nghe, không nói gì.

Lạc Tân Cổ thở dài: “Có khi ngẫm lại… Thật ra anh là đứa con rất tùy hứng. Không tuân theo sắp đặt của ba, tự ý quyết định, thậm chí năm lần bảy lượt đối nghịch với ông ấy. Nếu anh là ba, có khi không nhịn được từ lâu rồi, làm gì có chuyện bây giờ mới bùng nổ.”

“Anh không phải ông ấy.” Lâm Ngữ đột nhiên mở miệng, giọng điệu nhấn mạnh, “Anh có thể tìm em thương lượng mọi việc, ở chỗ của em, anh không cần khiêm tốn lễ phép, có thể gỡ mặt nạ, thậm chí có thể không vui, tùy ý tức giận, sao cũng được. Em sẽ không chạy trốn nữa, sẽ không để anh đối diện với những chuyện đó một mình.”

Nói xong, Lâm Ngữ tạm dừng: “Anh Lạc, em sẽ luôn ở bên anh.”

Lạc Tân Cổ nắm chặt tay.

Bọn họ đi về phía cổng nghĩa trang, suốt quãng đường không ai buông tay.

..

Lúc này Lạc Thành đang ngồi cạnh bàn trong phòng làm việc, ngắm bức ảnh gia đình.

Có người gõ cửa, gọi “Chủ tịch”, Lạc Thành nhận ra là thư kí, hô “Vào đi”.

Thư kí bước vào, báo cáo: “Chủ tịch, tôi vừa tới nghĩa trang dọn tuyết trước bia mộ phu nhân để chuẩn bị cho ngày mai. Trùng hợp gặp Lạc Tân Cổ cùng với…”

Lạc Thành nâng mắt: “Cùng với Lâm Ngữ.”

Thư kí gật đầu.

Biểu cảm trên mặt Lạc Thành không thay đổi, hai má lại hơi run rẩy.

“Tiểu Cổ lại dẫn nó tới gặp Mạn Vân.” Giọng nói Lạc Thành nhuốm vẻ mệt mỏi nhiều hơn khiếp sợ, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

Ông vươn tay vuốt v e bức ảnh kia, ông đứng ở giữa, trái phải ôm hai đứa nhỏ, gương mặt tươi cười.

Giọng nói khó quên từ vô số giấc mơ dường như lại vang lên bên tai.

“A Thành, đây là đứa bé đầu tiên của chúng ta, đặt tên là Tân Cổ, được không? Con là thế giới mới của chúng ta, cũng là kết tinh cho hồi ức tốt đẹp nhất.”

Lạc Thành chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt.

Một lúc lâu sau, ông mới đáp “Ừ”.