Xe chậm rãi băng qua trung tâm thành phố, Lâm Ngữ ngồi ở ghế phụ lái duỗi tay kiểm tra điều hòa trong xe. Cậu nghe thấy Lạc Tân Cổ hỏi: “Em muốn điều chỉnh nhiệt độ à?”
Lâm Ngữ lắc đầu: “Không, vừa rồi ạ.”
“Ừ, hai ngày này em nghĩ trước xem muốn đón năm mới ở đâu.” Lạc Tân Cổ cười nói, “Anh xem dự báo thời tiết thấy bảo mấy ngày tới tuyết rơi nhiều, tới lúc đó muốn ra ngoài cũng khó.”
Lâm Ngữ kinh ngạc: “Chẳng phải chủ tịch không cho anh rời khỏi Hải Đô hay sao?”
“Anh nói muốn đi, ông ấy đâu thể cầm súng ngăn cản anh.” Ngón tay Lạc Tân Cổ gõ vô lăng, “Mấy ngày này anh nghe lời như thế, ngay cả biểu diễn cũng không nhận.”
Lâm Ngữ im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn anh: “Chúng mình không đi nơi khác, có lẽ mẹ muốn tới thăm em.”
Lạc Tân Cổ phản ứng lại, gặp đèn đỏ ấn phanh gấp.
Lâm Ngữ đổ người về trước theo quán tính, may là có dây an toàn giữ lại. Cậu hoảng sợ th ở dốc, quay đầu nhìn Lạc Tân Cổ: “Anh Lạc?”
“Xin lỗi.” Lạc Tân Cổ nghiêng người kiểm tra Lâm Ngữ, xác nhận cậu không sao mới thở phào nhẹ nhõm, “Vừa rồi anh thất thần.”
Lâm Ngữ nhìn Lạc Tân Cổ, phát hiện nét mất tự nhiên trên mặt đối phương.
Bộ não nhanh chóng tự hỏi, Lâm Ngữ có được đáp án, nghiêng người ngờ vực hỏi anh: “Anh Lạc, em bảo mẹ tới thăm, chẳng lẽ… anh lo lắng à?”
Đèn đỏ vừa lúc chuyển sang xanh, mắt Lạc Tân Cổ nhìn thẳng, khởi động xe.
“Đúng là hơi lo lắng, bởi vì trước giờ anh chưa từng gặp người nhà của em.” Lạc Tân Cổ trả lời.
“Đừng lo lắng, ba mẹ em đều dễ nói chuyện. Từ nhỏ đến lớn em cố gắng học hành, tuổi thơ không có gì đáng nhớ, ba mẹ luôn cảm thấy em thiệt thòi nên em đòi gì họ đều đồng ý.” Lâm Ngữ cười, “Đặc biệt là mẹ rất cưng chiều em, dù có bất bình thì mẹ vẫn khuyên được ba.”
“Thật tốt.” Lạc Tân Cổ nhẹ giọng.
Lâm Ngữ cảm thấy trạng thái Lạc Tân Cổ không ổn, lẳng lặng nhìn anh một lát, không nói nữa.
Hai người về nhà, nhân lúc Lạc Tân Cổ đi tắm, Lâm Ngữ mở laptop lên mạng tìm hiểu về mẹ của anh. Thông tin về phu nhân chủ tịch rất ít, chỉ có duy nhất chuyện bà qua đời từ sớm, Lạc Thành không tái hôn lần nào.
Khó trách khi cậu nhắc tới mẹ thì anh có phản ứng như thế, có lẽ nhớ tới bản thân.
Cửa phòng tắm mở ra, một luồng khí nóng theo sau, Lạc Tân Cổ mặc đồ ngủ, tóc còn nhỏ nước, lướt qua xương quai xanh tiến vào cổ áo.
Lâm Ngữ xóa hết thông tin trong lịch sử tìm kiếm, sau đó tắt laptop, làm như không có việc gì cầm cốc sữa bò lên uống hai ngụm.
Lạc Tân Cổ ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt đảo qua laptop: “Tiến sĩ Lâm chuyên nghiệp thật đấy, về nhà rồi còn làm việc.”
Nghe vậy, Lâm Ngữ đẩy laptop ra xa, đè lại bàn tay thò lại gần của anh, thân nhiệt đối phương còn nóng sau khi tắm, “Anh Lạc.” Lâm Ngữ gọi, “Ngày mai ra ngoài chơi với em nhé, Phương Tình hẹn mọi người tham gia đánh trận giả, hỏi em có đi cùng được không.”
“Ừ.” Lạc Tân Cổ vỗ mu bàn tay cậu, “Anh còn tưởng em thích ở nhà.”
“Mấy ngày qua thành viên trong tổ giúp em rất nhiều, em cảm thấy trước giờ em không thân thiết với mọi người hình như không đúng lắm.” Lâm Ngữ nói với vẻ chân thành, “Bọn họ thực sự xem em là bạn.”
Lạc Tân Cổ tròn mắt, ngay sau đó bật cười, duỗi tay xoa tóc Lâm Ngữ: “Em vui vẻ là được.”
Lâm Ngữ nắm cổ tay anh: “Thói quen từ bao giờ thế, như sờ đầu trẻ con ấy.”
Lạc Tân Cổ buồn cười, bàn tay đổi sang véo má cậu: “Xin lỗi, sướng tay quá không nhịn được.”
“Á.” Lâm Ngữ vừa kêu vừa nhíu mày.
Lạc Tân Cổ ngừng tay ngay lập tức, quan tâm hỏi: “Đau không? Anh không dùng sức mà.”
Lâm Ngữ vẫn nhíu mày, má chỉ hơi đỏ nhưng nét mặt có vẻ rất đau.
“Để anh xem.” Lạc Tân Cổ tiến lại gần gỡ tay Lâm Ngữ, không ngờ cậu lại bật cười.
Lâm Ngữ vừa cười vừa nói: “Anh Lạc, anh tin thật đấy à?”
Lạc Tân Cổ hiểu ra, thở dài, tiện thể Lâm Ngữ đ è xuống, cẩn thận tháo kính giúp cậu.
Lúc này Lâm Ngữ không cười nổi nữa, toàn bộ cơ bắp căng chặt: “Chờ đã… Em vừa mới nói chuyện ra ngoài chơi.”
“A Ngữ nghĩ gì thế.” Lạc Tân Cổ cụp mắt nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cậu, ung dung nói tiếp, “Anh chỉ thu chút phí biểu diễn thôi.”
Lâm Ngữ đang muốn cãi lại, câu nói tiếp theo phải nuốt ngược vào.
…
Chiều hôm sau, khi Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ tới địa điểm dã ngoại, rất nhiều người đã tụ tập ở đó. Lâm Ngữ đi về phía mọi người. Vì tiện hoạt động, hôm nay bọn họ mặc đồ thể thao.
Phương Tình liếc mắt nhận ra Lâm Ngữ, vẫy tay ra hiệu: “Thầy Lâm, bên này này!” Vừa gọi xong, Phương Tình cứng người – cô thấy Lạc Tân Cổ đứng bên cạnh Lâm Ngữ.
Cô hít sâu, khuỷu tay khẩy Đào Việt đứng gần đấy: “Anh Đào, vậy mà thầy Lâm kéo được Lạc Tân Cổ tới.”
Đào Việt không bất ngờ: “Hôm qua xem một màn dưới lầu chưa đủ rõ ràng hay sao, vị kia cười vui vẻ như thế, hiển nhiên ngày thường cưng chiều tổ trưởng lên tận trời, đồng ý đi cùng là bình thường.”
Xung quanh đều là thành viên trong tổ và bạn bè, ít nhiều cũng chú ý tới hotsearch, cho nên khi thấy Lạc Tân Cổ thì biểu cảm không khác Phương Tình là bao, đều giật mình.
“Là Lạc Tân Cổ tôi biết đấy à?”
“Lời đồn với Lâm Ngữ là thật sao?”
Có người nói khẽ.
Phương Tình quay đầu lại ra hiệu suỵt: “Đừng nói nữa, tập trung chơi trò chơi! Làm loạn không cho mấy người chơi nữa.”
Mọi người lập tức an tĩnh lại.
Lúc này Lâm Ngữ đã đến gần. Cậu tự nhiên chào hỏi mọi người rồi lấy tư cách “bạn bè” giới thiệu Lạc Tân Cổ. Mọi người mở một mắt nhắm một mắt, nể mặt Lâm Ngữ không phản ứng gì.
Tổng cộng có mười hai người, cộng thêm tám người của đoàn khác thành hai mươi người, chia làm hai đội. Trò hôm nay chơi có thêm thân phận “nằm vùng”, nghĩa là trong đội mười người, có một gián điệp.
Gián điệp giúp đội kia giành thắng lợi trong khi thân phận phải giữ bí mật, có thể tấn công cả hai đội đồng thời bị hai đội tấn công, nhưng một khi nổ súng với thành viên đội mình thì sẽ bại lộ, độ khó rất cao.
Thời gian ba tiếng, tự chọn đội rồi nhận thân phận, thành viên thường là thẻ trắng, “nằm vùng” là thẻ có đánh dấu.
Sau khi chia đội, hai phe mặc đồng phục bảo hộ màu trắng và màu đen, chọn vũ khí chính và vũ khí phụ.
“Anh Lạc, anh chọn súng bắn tỉa làm vũ khí chính không?” Lâm Ngữ chỉ vào AWM, “Chẳng phải anh am hiểu nhất sao?”
Lạc Tân Cổ nắm khẩu súng trường trong tay: “Không được, hôm nay chủ yếu là cận chiến. A Ngữ, em nhớ giữ sức, đừng cậy mạnh.”
Lâm Ngữ đeo đồ bảo hộ, liếc anh: “Hẳn sẽ không kéo dài quá lâu.”
Lời này bị Phương Tình nghe thấy, cô gái lương thiện an ủi Lâm Ngữ: “Không sao đâu thầy Lâm, đội kia vừa nhìn đã thấy có kinh nghiệm, dáng người coi chừng cũng thường xuyên tập thể hình, chúng ta thua…”
“Anh kìm chế lại, đừng bắt nạt người ta.” Lâm Ngữ nói.
Lạc Tân Cổ gật đầu: “Ừ.”
Phương Tình: “?”
Vào sân, Lạc Tân Cổ và Lâm Ngữ lên đạn, tiện thể mở miệng: “A Ngữ, anh chỉ em mấy tư thế thường dùng.”
“Anh Lạc, em nhớ hết.”
Lạc Tân Cổ quay đầu nhìn Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ mặt không đổi sắc: “Những thứ anh từng dạy em, em nhớ hết.”
Lạc Tân Cổ dừng tay, đặt tay lên lưng Lâm Ngữ: “Lát nữa theo sát anh.”
“Vâng.”
Tiếng súng bắt đầu, hai mươi người lao ra khỏi vị trí xuất phát. Mười giây đầu là thời gian an toàn, cấm nổ súng, bọn họ có thể tìm vị trí che chắn hoặc tấn công trong khu dã ngoại.
Lâm Ngữ theo Lạc Tân Cổ lên sườn núi, nấp sau những thùng đựng hàng, lợi dụng khe hở quan sát kẻ địch. Hai người đứng im, lặng lẽ quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.
Không đến mười phút, có hai kẻ địch đi lên bị Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ phát hiện, bọn họ di chuyển dần vào tầm bắn, Lạc Tân Cổ bắn hai phát, trúng bộ phận trọng yếu của đối phương, loa báo động nhắc nhở hai người “out”.
Bọn họ trơ mắt nhìn Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ ra khỏi vị trí nấp, tiến vào chỗ sâu hơn.
Nơi Lạc Tân Cổ chọn không có địa thế thuận lợi, xung quanh thường nổ ra tiếng súng, anh lên đạn chuẩn bị sẵn sàng, ra hiệu “phòng thủ” cho Lâm Ngữ. Lâm Ngữ hiểu ý, quay người ngắm bắn phía có tiếng súng kịch liệt nhất.
Quả nhiên chiêu dương đông kích tây này có hiệu quả, Lạc Tân Cổ từ phía khác giải quyết mấy kẻ địch một cách dễ dàng.
Sau khi đổi vị trí vài lần, Lâm Ngữ hiển nhiên không theo kịp. Lạc Tân Cổ thả chậm tốc độ, vừa vặn đội kia còn hai người chơi khá tốt, không dễ ăn.
Lâm Ngữ ra hiệu Lạc Tân Cổ sau đó xông ra ngoài.
Cậu chủ động làm mồi nhử, giúp Lạc Tân Cổ phát hiện vị trí đối phương.
Lạc Tân Cổ chưa kịp chuẩn bị, chiến lược của anh là ẩn nấp rồi triệt hạ mồi nhử của quân địch. Nhưng không kịp nữa, anh đổi vũ khí, cầm tiểu liên vòng xuống đường khác.
Thật ra anh đã phán đoán chỗ ẩn nấp của hai người kia trong lần đổi vị trí trước, hiện tại anh không còn cơ hội kiểm tra kĩ, đành đánh cuộc. Sự thật chứng minh sức phán đoán của anh vẫn chuẩn xác, hai kẻ địch còn lại – một người muốn ra tay với Lâm Ngữ, một người bị anh đoán được chỗ ẩn nấp, bị loại trừ chỉ bằng một phát súng.
“XXX out!”
“XX out!”
Lâm Ngữ nghe hai tiếng thông báo kẻ địch bị loại, thầm thở phào, cậu buông súng tháo mắt nạ bảo hộ, nét mặt tươi cười quay về phía Lạc Tân Cổ.
Cậu đối diện với họng súng tối om.
Trái tim như nhận một đòn hiểm, nét tươi cười trên mặt dần biến mất.
Tiếng nhắc nhở tiếp tục vang lên, “Số người còn lại: 2, trò chơi tiếp tục.”
Lạc Tân Cổ từ từ tháo mặt nạ bảo hộ, nhìn cậu cười. Súng vẫn giữ nguyên, Lâm Ngữ thấy Lạc Tân Cổ lấy tấm thẻ trong túi ra quơ trước mặt cậu.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp tấm thẻ, trên đó là một bông hoa hồng đỏ rực.