Phòng bếp yên ắng chỉ có tiếng máy xay sinh tố hoạt động, Tiểu Mai cẩn thận rót một ly nước cam tươi, Tiểu Ái sau khi cất đồ đạc cũng xuống bếp phụ việc.
" Cô liệu Cố tổng có thể thuyết phục được phu nhân không?"
Tiểu Ái nhìn trước ngó sau cảm thấy an toàn mới bắt đầu mở lời, thân làm người hầu không dám bàn luận chuyện của chủ, nhất là chủ nhân vẫn còn ở đây.
" Tôi cũng không chắc chắn, vụ việc lần này khiến phu nhân tổn thương như vậy..."
" Phu nhân thật đáng thương. Đang mang thai lại gặp phải chuyện không vui."
" Hazzz!!" - Tiểu Ái thở dài, thân làm người hầu nhìn thấy chủ nhân cơm không lành canh không ngọt cũng không vui sướng gì, chỉ biết tự trấn an nhau.
" Hy vọng Cố tổng có thế khiến phu nhân nguôi giận. Tôi thực sự không thở nổi trong bầu không khí có quá nhiều áp lực như lúc này"
cả hai người rầu rĩ ca thán, trong lòng luôn cầu cho mọi chuyện suôn sẻ có thể trở lại ngày tháng hạnh phúc trước đây.
" Tất cả mọi chuyện anh đã nói hết với em, anh tiếp cận Hạ Mỹ Kỳ chính là muốn tạo lòng tin từ cô ta, anh biết điều này khiến em khó chấp nhận.
Nhưng xin em hãy nghĩ cho anh, anh làm vậy chỉ vì không muốn em lo lắng"
Cố Hoàn nhẹ giọng nói, lòng bàn tay hắn vẫn như cũ nâng niu bàn tay nhỏ bé của Nghi Thường, thỉnh thoảng đưa lên môi hôn nhẹ.
" Cố Hoàn, trong mắt anh em vô dụng đến thế sao?"
Ngẩn đôi mắt phũ một tầng hơi nước hiện rõ vẻ thương tâm, Nghi Thường xót xa nói, cô thừa nhận bản thân từ trước đến nay yêu đuối, nếu không nói có phần nhu nhược ỷ lại vào Cố Hoàn. Nhưng dù thế nào cô cũng là vợ hắn, cô có quyền biết những việc hắn làm, hăn không thể nào xem cô là người ngoài cuộc, tùy ý sắp xếp.
" Anh... anh không có ý đó. Anh chỉ là..."
" Anh chỉ là không muốn em suy diễn, không muốn em nguy hiểm. Nhưng anh có biết đối với chuyện của người mình tin yêu nhất nhưng mọi người đều biết riêng bản thân em lại không hay biết gì, là sự dày vò tàn nhẫn anh biết không?"
Nghi Thường lớn tiếng cất ngang lời biện hộ còn chưa nói xong của Cố Hoàn, cảm xúc dâng trào khiến cho từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, Cố Hoàn cũng chẳng khá hơn, nhìn người mình yêu thương vì mình mà chịu tổn thương có gì đau khổ hơn, tựa hồ giọt nước mắt kia sắp nhấn chìm lí trí cứng rắn của hắn, chỉ có thể im lặng ôm thân thể nhỏ bé đáng thương kia vào lòng.
" Anh xin lỗi, Nghi Thường. Tha thứ cho anh được không"
Nghi Thường mặc kệ cho hắn ôm, trong lòng hắn không ngừng nức nở, như thể đây chính là cơ hội để cô giải tỏa những dồn nén trong suốt thời gian qua, cô không muốn kiềm chế nửa, thà rằng một lần đối diện còn hơn cố tình tránh né để cả đời sống trong nghi hoặc.
" Là anh sai, em muốn thì cứ đánh anh. Đừng khiến mình tổn thương, sẽ ảnh hưởng đến con chúng ta"
Cố Hoàn hôn hôn lên mái tóc, giọng hắn cũng vì xúc động mà nghẹn ngào, chưa bao giờ hắn thấy lo sợ như lúc này, chung quy chỉ là Nghi Thường cô là điều hắn xem trọng nhất trong cuộc đời này.
" Con sao?" - Nghi Thường ngẩn mắt, nhìn hắn nhạt giọng.
" Khi anh giấu em mọi chuyện, anh có nghĩ đến điều này khiến em và con tổn thương không? Anh còn dám ở trước mặt em nhắc đến nó?"
Nghi Thường dùng sức đẩy Cố Hoàn, cả người vô lực ngã ngồi trên ghế sofa, tay ôm lấy gương mặt tái nhợt, một cơn xúc động lại ùa về khiến cô cảm giác bản thân mình sắp không thở nổi.
" Nghi Thường, em đừng như vậy. Anh xin lỗi, em đừng khóc nửa được không?"
Cố Hoàn hoảng hốt, ngồi sụp xuống bên cạnh ghế sofa dỗ dành Nghi Thường, nhìn bộ dáng hắn hiện tại chẳng hề có một điểm nào giống như tác phong ổn trọng, lạnh lùng mà giống kẻ làm sai ăn năn hối lỗi. Vẻ mặt thành khẩn ngẩn lên đối diện khóe mắt còn đọng nước mắt của Nghi Thường, dùng ngón tay quét qua giọt nước trên gương mặt nhỏ bé kia, giọng hắn ôn nhu, khẩn thiết.
" Nghi Thường tha thứ cho anh. Anh hứa với em sẽ không để em chịu tổn thương. Tin anh, mọi chuyện sắp kết thúc rồi"
" Kết thúc?"
Nghi Thường nghi hoặc hỏi lại, đến lúc này cô vẫn không thể hiểu được người vốn dĩ gần gũi cô nhất còn có chuyện gì cô chưa biết.
" Đúng vậy, không lâu nửa mọi thứ sẽ kết thúc, lúc đó chúng ta có thể trở về cuộc sống trước đây"
Cố Hoàn ngữ khí chắc chắn, nhìn thái độ có chút hòa hoãn của Nghi Thường, hắn có cảm giác bản thân sắp được " ân xá", không giấu được vui mừng, vừa định kéo cô vào trong ngực thì bất ngờ bị cô tránh đi.
" Cảm ơn anh đã nói ra hết mọi chuyện. Chỉ là em cần thời gian để chấp nhận, có thể tha thứ cho anh"
Bị Nghi Thường lạnh nhạt, Cố Hoàn tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng tự an ủi chính mình, như vậy ít ra hắn vẫn còn cơ hội bù đắp.
" Cảm ơn em, bà xã"