Cố Hoàn mệt mỏi tựa lưng vào ghế, suốt mấy ngày qua hắn có thể nói là ghánh đủ áp lực, thật khó có thể có thời gian nghỉ ngơi. Chợp mắt chưa lâu thì tiếng di động lại vang lên, hắn uể oải cầm máy trực tiếp nhấn phím nghe mà không buồn để mắt xem là người nào gọi đến.
" Ai đó?" - Hắn ủ rũ cất tiếng, mi mắt cũng nửa khép nửa mở.
" Cố Hoàn, là ba" - giọng Cố Lập Hoành từ tốn vang lên, Cố Hoàn nhanh chóng bật dậy khôi phục lại tinh thần.
" Là ba sao? Có chuyện gì không ạ?"
" Người nên hỏi câu đó là ba mới đúng. Cố Hoàn, rốt cuộc con làm sao vậy, những chuyện báo chi đưa tin là thế nào?" - bên phía đầu máy, giọng Cố Lập Hoành trầm ổn, không hề che giấu tiếng thở dài đầy lo lắng.
" Ba, mọi chuyện không như những gì bọn họ đồn đoán, ba đừng nghĩ nhiều, con đã xử lý ổn thỏa"
Cố Hoàn trấn an, hắn sớm đã dự tính chuyện thế này có một ngày cũng đến tai ba mẹ, chỉ là không nghĩ tới nó lại kéo đến cùng lúc như vậy.
" Xử lý ổn thỏa thì tốt, có cần ba nói với mẹ con can thiệp một chút không?" - Cố Lập Hoành đề nghị nói, nói thế nào thì Tần Mỹ Hoa cũng là tổng biên của một tòa soạn, nếu bà nhúng tay thì chuyện này sẽ nhanh chóng được dập tắt hơn.
" Ah! Không cần đâu thưa ba" - Cố Hoàn nhanh chóng từ chối, hắn cũng cảm nhận được ba mình đang thắc mắc nên giải thích.
" Chuyện lần này chủ yếu nhắm về phía Cố gia, nếu như chúng ta can thiệp quá công khai sẽ càng khiến dư luận dị nghị, khẳng định chắc chắn sự việc này là thật. Làm như thế chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận..."
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN WATTPAD VỚI NICK HOẰNG VŨ & khavyvu.
" Nhưng nếu để yên thì liệu dư luận không chĩa mũi dùi về con?" - Cố Lập Hoành là người kinh doanh, biết rõ thủ đoạn giới thương trường, nên chuyện lợi dụng truyền thông đấu tố, hạ thấp uy tín đối phương không phải xa lạ gì.
" Dư luận dị nghị là chuyện không tránh được, chỉ là hiện tại con cũng đã xử lý ổn thỏa phía truyền thông. Ba không cần lo lắng"
Cố Hoàn trấn an, thật không đành lòng nhìn thấy cảnh ba mẹ có tuổi lại phải vì chuyện của mình mà hao tổn.
" Ba biết con đủ khả năng ứng phó mọi chuyện, chỉ là ba mẹ vẫn không yên tâm. Còn về phía Nghi Thường..."
Cố Lập Hoành dè chừng hỏi, Nghi Thường là dưới mí mắt Cố gia mà trưởng thành, tính tình cô thế nào Cố Lập Hoành hiểu như thể con cháu trong nhà, nên đối với chuyện này ông không thể không lo lắng liệu Nghi Thường có phản ứng tiêu cực hay không.
" Nghi Thường cô ấy không sao. Ba đừng quá lo lắng, cô ấy luôn hiểu và thông cảm cho con"
Lời này của Cố Hoàn như thể vừa trấn an Cố Lập Hoành cũng đồng thời trấn an bản thân hắn, trong thâm tâm hắn luôn hy vọng cô sẽ giống như trước đây; tin tưởng và hiểu cho hắn. Chỉ là trong tình huống này hắn không đủ dũng khí đảm bảo, hắn vẫn chưa có cơ hội trực tiếp giải thích với cô, nhưng trước lời chất vấn của ba, Cố Hoàn vẫn cho rằng nên trấn an ba mẹ trước.
" Như vậy thì tốt, dù sao hai con đã biết nhau lâu như vậy, ba tin dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ đứng về phía con" - Cố Lập Hoành giọng đầy an ủi.
" Vâng "
Cố Hoàn cố gắn duy trì trạng thái bình tĩnh, không để lộ ra cảm xúc thật của mình, tuy đối với người khác hắn có thể một mặt trấn tĩnh trong mọi hoàn cảnh, nhưng duy nhất đối với ba mẹ, hắn không có lòng tin. Chưa kể hắn còn không dám nói chuyện Nghi Thường đã có thai cho ba mẹ biết, tình hình này e rằng hai người sẽ không nói hai lời trở về. Thêm một chuyên chi bằng bớt một chuyện, tạm thời khoan hẵng nói tới, đợi ít ngày nửa tình hình chuyển biến sẽ tính tiếp.
- --000----
Kết thúc cuộc nói chuyện với ba, Cố Hoàn tính toán muốn ra ngoài tìm mua chút đồ gửi cho Nghi Thường, chỉ là vừa bước ra cửa đã chạm phải Hạ Mỹ Kỳ. Cố ném đi ánh mắt ghét bỏ, Cố Hoàn hướng mắt nhìn người trước mặt, lạnh đạm.
" Sao em lại đến đây?"
" Người ta nhớ anh, đến tìm anh không được sao?"
Hạ Mỹ Kỳ cong cong khóe môi, thân thể lả lướt như muốn dán sát vào lồng ngực Cố Hoàn nhưng đã bị hắn dùng lực đẩy nhẹ ra, giữa hai người rất nhanh được ngăn cách bằng khoảng không gian nhất định.
" Hiện tại em không phải không biết chúng ta có bao nhiêu lời đồn đoán, chú ý hành vi một chút!"
" Đồn đoán thì cứ mặc kệ bọn họ, em không quan tâm. Nhưng mà lời đồn đó cũng không phải vô căn cứ, anh thừa biết mà" - cô nhếch môi nói, cảm giác nửa đùa nửa thách thức.
" Có chuyện gì thì nói, anh còn có việc gấp!" - Cố Hoàn hơi hơi mất kiên nhẫn.
" Hazzz! Không đùa anh nửa, em đến đây có chuyện quan trọng muốn nói với anh"
Vừa nói Hạ Mỹ Kỳ vừa không kiêng dè trực tiếp bước vào văn phòng, ung dung ngồi trên ghế sofa, chứng kiến cảnh này Cố Hoàn tuy cảm thấy cực kỳ bài xích nhưng cũng chẳng làm gì khác được chính là đóng cửa lại, bước trở lại vào ngồi trên ghế đối diện.
" Có chuyện gì?" - hắn lạnh giọng hỏi.
" Em đã chuẩn bị xong buổi họp báo thông báo về chuyện sáp nhập hai công ty, nên hôm nay em đến nói trước với anh, cho anh chuẩn bị"
" Khi nào bắt đầu?" - hắn hỏi.
" Ba ngày sau" - cô đáp.
" Nhanh vậy sao?" - Cố Hoàn hướng mắt.
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN WATTPAD VỚI NICK HOẰNG VŨ & khavyvu.
" Nhanh sao? Em còn cho rằng là quá lâu"
Hạ Mỹ Kỳ vừa nói vừa di chuyển sang vị trí bên cạnh Cố Hoàn, ghé sát vào tai hắn thì thầm.
" Nếu tranh thủ được, em còn muốn mọi chuyện sẽ diễn ra trong ngày mai "
" Không nghĩ tới người làm việc cẩn trọng như em trong chuyện này lại nóng vội như vậy!" - Cố Hoàn ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Mỹ Kỳ.
" Không phải em nóng vội, chỉ là em có lòng tin về anh. Hơn nửa, chuyện này em đã ấp ủ từ lâu, không phải một sớm một chiều"
Hạ Mỹ Kỳ cong môi giải thích, đúng vậy. Từ ngày cô nhìn trúng Cố Hoàn đã hy vọng một ngày có thể đường đường chính chính bên cạnh hắn, cùng phấn đấu cho sự nghiệp hai người.
" Được rồi. Mọi chuyện theo ý em"
Cố Hoàn cảm thấy chán ghét không muốn tiếp tục quanh co về việc này cùng Hạ Mỹ Kỳ, hắn nhếch môi chốt hạ một câu. Một câu này lọt vào tai Hạ Mỹ Kỳ, cô không tránh khỏi cảm giác không được hắn xem trọng. Nhưng không sao, hắn đã lên tiếng như thế cũng giống như gián tiếp " ủy thác' mọi chuyện cho cô, nghĩ tích cực một chút chính là hắn cũng rất tin tưởng về hiệu quả làm việc của cô.
" Được, em sẽ chuẩn bị chu đáo" - Hạ Mỹ Kỳ vui vẻ đáp ứng, hai người trầm mặc một lúc, chợt nhớ nghĩ ngợi điều gì, hướng Cố Hoàn đề nghị.
" Mọi chuyện em làm đều vì tương lai của chúng ta. Nên anh cũng phải bày tỏ một chút thành ý..." - giọng ủy mị thăm dò, thân thể mềm mại như có như không dán sát lại.
" Thành ý?" - Cố Hoàn nghi hoặc hỏi lại.
" Anh đừng phản ứng như thế. Chỉ là có một số cổ đông khó thuyết phục, nên em muốn sắp xếp cho anh gặp họ để nói chuyện, nếu được họ ủng hộ thì chuyện sáp nhập hai công ty sẽ thuận lợi hơn."
" Không phải em đã nói đã lấy được ý kiến tán thành của họ rồi sao?"
" Đúng là vậy, chỉ là vụ việc vừa qua cũng ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Hạ, cho nên một số cổ đông thay đổi quan điểm, cho nên em mới..." - Hạ Mỹ Kỳ nhỏ nhẹ giải thích, từ đầu tới cuối tầm mắt vẫn dán trên gương mặt Cố Hoàn.
" Được rồi, em cứ sắp xếp cuộc gặp mặt, anh sẽ đúng hẹn " - Cố Hoàn đồng ý nói.
" Cố Hoàn, cảm ơn anh"
Hạ Mỹ Kỳ thấy thái độ Cố Hoàn ưng thuận, trong lòng tràn ngập vui mừng, tay nhỏ vòng qua ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu vào bờ vai kiện mỹ như muốn giấu đi nụ cười đắc ý.