Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 35:Chương 38+39





"Anh đang muốn trừng phạt em!"

"Hả? Trừng phạt?"

Lơ mơ không hiểu ý của Lăng Tĩnh Thiên, là anh đang muốn phạt mình cái gì?

Nhưng rồi lại thấy quần áo của mình lần lần lượt lượt được cởi bỏ thì Lăng Mạt Ân cuối cùng cũng đã sáng tỏ.

"Này, anh đừng có làm loạn như thế chứ?"

Cô bắt lấy cái bàn tay đang quấy rối ở trước ngực mình của Lăng Tĩnh Thiên. Đáy mắt cô bắt gặp đôi mắt đầy mê ly của anh ở trong đêm đen, tâm tình cô lúc này cũng không biết vì sao lại nao nao lên...

"Em cấm thì anh lại càng muốn loạn"

Trong đêm, giọng của Lăng Tĩnh Thiên lại trầm thấp càng làm cho giọng của anh trở nên êm tai hơn nhiều.

Làm cho cô cứ như bị u mê vào đó, nhưng cô vẫn cố giữ lại chút lí trí. Nhìn hành động bất thường này của Lăng Tĩnh Thiên thì cô lại đột nhiên bật cười.

Tiếng cười khúc khích từ cô khiến cho anh dừng động tác lại một chút. Anh nhướng nhướng đuôi chân mày lên nhìn cô.

"Không phải là anh đang giận em vì chuyện đó chứ?"

Lăng Mạt Ân đưa tay vuốt nhẹ mớ tóc đen ở phía sau đầu của anh, vừa nhìn vừa cười cười hỏi.

Đường nét gương mặt của anh không chuyển biến một tí nào, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Lúc này khóe môi anh hơi cong lên, đầu từ từ cúi xuống nói ở bên tai cô.

"Nếu đúng là anh đang giận em thì sao?"

Nói xong liền cắn một cái vào vành tai cô, như đang biểu lộ rằng bản thân anh đang tức giận thật sự.

Lăng Mạt Ân bị anh cắn như thế liền ngậm miệng không cười nữa.

Một phần nữa cô càng không thể ngờ tới rằng ngoài bộ mặt lạnh nhạt thường ngày và tính tình lạnh lùng, thì bây giờ cô lại còn có thể nhìn thấy một tính tình hết sức trẻ con của Lăng Tĩnh Thiên.

Anh hiện tại cứ như là một đứa con nít không được cho kẹo thì liền bắt đầu xụ mặt giận dỗi. Vì ý kiến của cô đưa ra là dời chuyện đám cưới lại cho nên bây giờ anh mới mò từ phòng ngủ của mình đi ra phòng cô để trừng phạt bằng thể xác?

Nghĩ đến đây Lăng Mạt Ân lại không nhịn được nữa, tiếng cười li rí lại từ từ vang ra.

Cô càng cười thì dường như anh cũng bắt mãn nhiều hơn, tay chân lại bắt đầu hoạt động trên dưới ở người cô.

"Này! Đừng giận em nữa được không?"

Cô khều khều cằm của ai đó mà thủ thỉ nói.

"Anh cũng biết rằng trong tình trạng hiện giờ mà đi công bố chuyện thân phận của em ra thì sẽ không ổn mà đúng không?"

Vậy mà ai đó chẳng để ý, cô đành tiếp tục nói.

"Đến lúc đó không những ngăn chặn lại cổ phiếu được, mà lại còn có các cổ đông khác trong công ty. Chỉ sợ trong chốc lát cổ phiếu của công ty lại càng thảm hơn. Hiện tại... hiện tại thì Mục Giai Châu lại đang ở bệnh viện. Mọi chuyện cứ thế kéo đến..."

Bây giờ mặt của Lăng Tĩnh Thiên mới ngước lên nhìn cô, môi anh hơi mím lại

"Cho nên, đợi đến khi tất cả mọi chuyện ổn rồi thì sẽ công bố thân phận của em ra có được không?"

Cô nhìn anh nhỏ giọng nói ra từng chữ. Bất quá Lăng Tĩnh Thiên chỉ nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu anh mới thở dài ra một hơi.

"Anh biết!"

Chuyện muốn công bố thân phận cô, quả thật anh đã có chút nóng vội. Sau khi về phòng thì anh đã sâu chuỗi lại một số sự việc.

Bên cạnh đó cũng hiểu rằng cô đưa ra ý kiến ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh, cho công ty. Nhưng trong tâm anh vẫn còn bất mãn một chút, vì thế liền đợi đến đêm, mò qua đây để trừng phạt cô một chút.

"Anh biết?"

Lăng Mạt Ân lập lại hai từ này một lần nữa, sau đó khóe môi cô cong lên thành nụ cười.

"Nếu anh đã biết rồi vậy thì bây giờ anh đã hết giận em chưa?"

Nghe thấy câu hỏi này, Lăng Tĩnh Thiên nhếch môi lên cười, ngón cái nhẹ nhàng miết miết đôi môi anh đào của cô từ từ cất giọng.

"Hết rồi"

"Như vậy, bây giờ em muốn đi ngủ..."

Cô chớp chớp mắt nhìn anh cười thật tươi.

"Nhưng mà bây giờ anh vẫn muốn trừng phạt em"

Nói rồi Lăng Tĩnh Thiên liền cúi xuống ngậm lấy môi của cô, bàn tay không nhanh không chậm cũng đặt lên ngực của cô mà nhạo nắn thành đủ kiểu.

Cuối cùng cô cũng bị anh ăn từ đầu cho đến cuối chân. Cả hai bởi vì đều làm việc mệt mỏi quá độ sau đó liền ôm nhau chìm vào giấc ngủ...

Ánh nắng ban mai của sáng hôm sau càng rực rỡ chiếu rọi, báo hiệu một ngày tốt lành.

Ở công ty, tình hình hiện nay đang rất là rối loạn. Người này đến người kia đều bù đầu loay hoay liên tục.

Từ ban sáng Lăng Tĩnh Thiên liền mở ra một cuộc họp. Các cổ đông trong công ty đa phần đều là người lớn tuổi, mặt mũi ai nấy cũng đều chau lại rồi trầm ngâm.

Người tỏa ra khí lạnh nhất thì lại chính là Lăng Tĩnh Thiên. Anh cao ngạo lạnh lùng ngồi ở chính giữa chủ trì cuộc họp, từng ngón tay gõ gõ đều đặng lên trên bàn vừa lắng nghe từng người từng người một đứng lên báo cáo.

Tác phong của anh lại cứ như một vị hoàng đế, tự cao tự đại. Nắm trong tay quyền sinh mệnh nên ai ai cũng đều dè dặt nhìn anh mà báo cáo với chất giọng run rẩy.

Lăng Mạt Ân ngồi ở kế bên cũng lắng nghe, khóe mắt khẽ kiếc nhìn anh một cái. Bộ mặt lạnh nhạt này cô luôn thấy ở lúc trước, nhưng bây giờ vẻ mặt dịu dàng đầy ấm áp của anh thì chắc chỉ có mình cô mới thấy được...

Cuộc họp kéo dài mãi cho đến tận trưa, sau khi trở về phòng. Lăng Mạt Ân lại thống kê tất cả các phương án ban nảy rồi mới đem đến cho Lăng Tĩnh Thiên xem xét.

Mở cửa phòng ra là bóng dáng cao lớn của anh đang ngồi ở bàn làm việc, một tay chống lên bàn nhéo nhéo lấy mi tâm.

Nhìn hành động này lòng cô lại thấy xót,  liền đi đến gần anh, để bản báo cáo xuống bàn.

"Em mang báo cáo đến cho anh, một lát nữa anh hãy xem xét lại"

Vừa nói Lăng Mạt Ân vừa vòng qua sau ghế của anh, dùng ngón tay mềm mại của mình mà nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm giúp anh.

Lăng Tĩnh Thiên lúc này mới thả lỏng người, tựa vào ghế nhắm mắt lại hưởng thụ được cô xoa mi tâm giúp.

"Anh đã thấy thoải mái hơn nhiều chưa?"

Cô nhẹ giọng hỏi.

"Ừm"

Giọng phát ra từ nơi cổ họng, trầm trầm thấp thấp. Trong ngay lúc cô đang thẩn thờ thì Lăng Tĩnh Thiên lại bất ngờ kéo lấy tay cô, để cô ngồi lên đùi của mình. Anh híp mắt lại, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.

"Sao vậy?"

Lăng Mạt Ân đột ngột bị kéo ngồi xuống trên đùi của anh, cảm nhận tay anh đang vuốt ve mặt mình thì cô liền cười tủm tỉm. Một tay vòng qua cổ của anh, một tay thì khều khều mấy sợi tóc trên trán của anh.

"Lăng tổng à, anh đây là đang muốn làm cái gì?"

Lăng Tĩnh Thiên cong khóe môi lên nhìn cô, trong đôi mắt chứa đầy sự chiếm hữu cao độ. Một tay anh để bên eo cô, tay còn lại cầm lấy tay cô đưa đến bên môi nhẹ hôn xuống.

"Em nói thử xem... anh đang muốn làm gì?"

Lăng Mạt Ân lại tiếp tục mỉm cười, cô nhẹ giọng nói.

"Em nghĩ... anh đây là đang muốn chơi trò qua lại lén lút với em?"

"Qua lại lén lút?"

Lăng Tĩnh Thiên nhướng mày lên liếc nhìn xung quanh căn phòng sau đó quay lại trên gương mặt cô. Khóe môi kéo lên như có như không mà cười, nơi đáy mắt lại lấp lánh lên sự ấm áp cưng chiều.

"Vậy để anh thử xem, chơi trò qua lại lén lút này nó có cảm giác thế nào"

Anh khàn giọng nói, sau một giây cô thất thần thì môi của cả hai đã chạm vào nhau. Tựa như bị điện giật lan truyền cả cơ thể, cô cảm nhận được Lăng Tĩnh Thiên đang đỡ lấy lưng của cô.

Anh ôm cô thật chặt, hai cơ thể dính sát vào nhau, làm cho anh dễ dàng hôn ngấu nghiếng. Hai đầu lưỡi ướt át quấn quýt lấy nhau, không thể tách rời.

Lúc này anh thỉ thủ bên tai cô.

"Em có muốn thử cảm giác làm ở tại phòng này ra sao không?"