Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 34:Chương 35+36+37





"Nghe đâu là tự tử...!"

Tự tử?

Tin tức Mục Giai Châu tự tử làm cho Lăng Mạt Ân sửng người, cả gương mặt cũng đã tái lại.

"Anh nói cái gì chứ? Mục Giai Châu tự tử ư??"

Hoàn toàn không tin vào lời nói đó, cô còn tưởng mình nghe lầm mà hỏi lại Trình Khải.

"Thông tin của tôi luôn luôn chính xác"

Trình Khải dựa vào bức tường trắng, nghiêng đầu nhìn cô đáp trả.

Lăng Mạt Ân mím môi, cô quay đầu nhìn lại vào bên trong phòng bệnh. Lúc này cô mới chú ý đến trên cổ tay của Mục Giai Châu đã được quấn băng trắng, thậm chí cô còn thấy rõ một chút màu máu đỏ thấm qua lớp vải trắng.

Cô tự hỏi, điều gì đã khiến Mục Giai Châu trở thành nông nổi này? Đến mức cô ta phải tự tử?

Phải chăng... là do cô ta đã biết chuyện của cô và Lăng Tĩnh Thiên? Chịu không nổi đả kích nên mới đi cắt cổ tay tự tử?

Trong lúc mãi mê lâm vào suy nghĩ chưa khẳng định này của cô thì cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.

Tiếp đến là khuôn mặt đầy mệt mỏi lại mang theo chút ngạc nhiên của anh xuất hiện trước mắt cô.

"Sao em lại có mặt ở đây?"

Anh nhẹ giọng hỏi cô, đáy mắt liếc nhìn đến Trình Khải đang đứng ở phía sau thì khuôn mặt liền trầm xuống.

"Em nghe nói anh xuất hiện ở bệnh viện, em tưởng anh đã xảy ra chuyện gì rồi. Cho nên em mới vội đi đến đây..."

Cô thành thật khai báo, đôi mắt sáng nhìn đến ngực của anh. Vẫn là chiếc áo sơ mi màu ngà lúc sáng, nhưng bây giờ nó lại vô cùng nhăn nheo, thậm chí còn dính một chút máu đỏ tươi.

Hình ảnh chói mắt này làm lòng cô trùng xuống một cách kì lạ. Cảm thấy khó chịu, cô chuyển dời tầm mắt lên nhìn anh, ngừng một chút rồi nói tiếp.

"Mục Giai Châu cô ta..."

"Chúng ta về nhà rồi nói chuyện"

Anh cắt ngang lời cô nói, sau đó đưa tay kéo lấy tay cô nhanh chống rời khỏi bệnh viện.

"Này..."

Chưa nói hết câu đã đột ngột bị kéo đi, cô vội quay đầu nhìn Trình Khải, chỉ thấy anh ta gật gật nhẹ đầu với mình một cái. Cô mím môi quay đầu về thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh.

Mỗi bước chân của anh và của cô đều khác một trời một vực, anh đi rất nhanh còn cô hầu như là phải chạy theo.

"Anh làm gì đi nhanh thế? Chạy theo anh em cũng mệt lắm đấy"

Sau khi yên vị ngồi vào xe thì cô mới quay đầu lại tố cáo.

Lăng Tĩnh Thiên vẫn mím chặt môi như cũ, khuôn mặt không biến sắc, hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt mang theo hơi lạnh nhìn thẳng về phía trước.

Trong phút chốc này, ánh mắt đó của anh lại làm cô cảm thấy khó chịu và hoảng sợ.

Vừa đang muốn lên tiếng hỏi lại thì đã thấy anh nghiêng đầu qua nhìn, cuối cùng thì đôi môi mỏng đang mím chặt kia cũng hé mở.

"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có đi chung với Trình Khải nữa, anh ta là người không tốt, em không nghe lời anh sao?"

Trong giọng nói của anh lại ẩn chứa tia tức giận.

"Anh đang tức giận với em?"

Lăng Mạt Ân ngớ mặt vài giây, vì đi chung với Trình Khải mà anh đang tức giận với cô sao?

Vậy còn cô thì sao? Anh xuất hiện cùng với Mục Giai Châu tại bệnh viện, anh vì cô ta mà đến cả bộ dáng phong độ thường ngày nay cũng đã biến thành bộ dạng nhếch nhác như thế, anh không nghĩ đến cô cũng đang tức giận sao?

Nhưng là bất quá chỉ suy nghĩ được đến đây thì cô lại chuyển theo chiều hướng khác.

"Anh đang ghen? Đúng không?"

Lập tức Lăng Tĩnh Thiên liền á khẩu, anh lại mím môi không nhìn cô nữa.

"Em biết anh đang ghen mà..."

Lăng Mạt Ân mỉm cười, đưa gương mặt xinh đẹp nhìn anh nhẹ giọng nói.

"Nhưng anh nhìn xem, anh vì Mục Giai Châu mà lại biến thành dáng nhếch nhác như thế này. Anh cũng phải biết rằng em đang khó chịu lắm đấy có biết không hả?"

"Anh và Giai Châu không có gì cả, em đừng hiểu lầm..."

Lúc này khuôn mặt anh đã hết lạnh, anh vội vàng giải thích với cô.

"Em không hiểu lầm..."

Cô lắc lắc đầu nói.

"Em giận anh?"

Lăng Tĩnh Thiên đưa tay áp lên mặt cô dè dặt dò hỏi.

"Không hẳn là giận, chỉ là có chút khó chịu mà thôi..."

Anh nắm chặt lấy tay cô, đôi lông mày nhíu chặt từ ban đầu cho đến bây giờ mới từ từ giãn ra.

"Ân Ân, anh và Giai Châu thật sự không có gì cả, em hãy tin anh!"

Lăng Tĩnh Thiên lại cố gắng giải thích, lời nói càng nóng vội vì chỉ một mực muốn làm cho cô gái đang ở trước mặt mình tin tưởng.

"Vâng, em tin anh"

Là thật, cảm giác và ý nghĩ vào lúc này của cô thật sự là cô tin tưởng anh. Dù quả thật có chút khó chịu, nhưng cô tin anh không làm gì có lỗi với cô cả.

"Mục Giai Châu cô ta... em nghe nói cô ta tự tử...?"

Sau một lúc yên lặng, cô nhìn anh lên tiếng.

"Ừm"

Lăng Tĩnh Thiên gật đầu xác nhận, cô lại dò hỏi tiếp.

"Có phải là vì chuyện của chúng ta không...?"

"Ừm"

Nhìn thấy Lăng Tĩnh Thiên gật đầu một lần nữa thì lòng cô lại cảm thấy khó chịu. Cô không nghĩ đến Mục Giai Châu lại xem thường mạng sống của mình như vậy...

"Em đừng nghĩ nhiều, việc này để anh giải quyết!"

Anh nắm chặt lấy tay cô nhẹ giọng nói, dường như càng nắm chặt anh lại cố gắng biểu rõ anh nói được thì sẽ làm được.

Khi về đến nhà thì trời cũng đã tối đi. Cô quay trở về phòng mình để tắm, ngâm mình trong nước ấm cả buổi thì cô cảm thấy tâm tình của mình cũng không còn khó chịu như lúc chiều nữa.

Sau đó Lăng Mạt Ân xuống nhà, lúc này cả nhà đã có mặt đầy đủ. Mỗi người một ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

"Mọi người bị sao đấy?"

"Cô nghe Hiểu Nhi nói, con và Tĩnh Thiên đang yêu nhau?"

Lăng Lâm đưa ánh mắt đầy ý vị nhìn cô.

"Vâng, bọn con đang yêu nhau!"

Cô còn chưa nói thì giọng nói trầm ấm của Lăng Tĩnh Thiên vang lên ở sau lưng.

Cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đang đứng ơi ngay cầu thang và đang từ từ đi về phía cô.

Anh hình như vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt một chút. Trên người mặc một bộ quần áo thoải mái, người có tinh thần, khác hẳn với bộ dáng nhếch nhác lúc chiều.

Lăng Tĩnh Thiên đi đến nắm lấy tay cô sau đó kéo nhẹ đi đến ngồi xuống.

Lăng Lâm nhìn hai đứa cháu của mình rồi cười nói tiếp.

"Cô còn nghe nói hai đứa định kết hôn?"

"Vâng ạ!"

Anh lại gật đầu tiếp tục.

"Biết ngay là vậy mà"

Lăng Lâm cười đến vui vẻ. Bà đã sớm biết đứa cháu trai này của mình đã thích Ân Ân từ lâu rồi mà.

Nếu như không biết chuyện của A Điền lúc trước thì chắc bây giờ bà cũng sẽ ngạc nhiên đến tột độ khi nghe ông anh của bà nói chuyện hai đứa cháu này sắp kết hôn.

Lăng Mạt Ân nghe Lăng Lâm nói vậy thì cô hơi chột dạ, đầu cũng hơi cúi xuống.

Sau đó cô còn nghe thấy tiếng cười của Lăng Viễn. Ông bảo là ngày mai ông sẽ đi tìm ngày tốt để tổ chức đám cưới cho cô và anh.

Cưới...?

Lăng Mạt Ân cong cong khóe môi lên cười, dường như có một chút hạnh phúc len lỏi vào trong tim của cô.

"Hai đứa chừng nào thì đi đăng kí kết hôn?"

Từ Trí Minh cất giọng lên.

"Ngày mai ạ"

Anh lại tiếp tục lên tiếng, còn cô từ đầu đến cuối vẫn im hơi lặng tiếng.

Lăng Lâm cười gật đầu, sau đó bà chuyển ánh mắt nhìn đến đứa con gái của bà.

Từ Hiểu Nhi nảy giờ kín miệng ngồi im lắng nghe, nào ngờ cũng không thoát khỏi ánh mắt đầy ẩn ý của mẹ già, cô lại nhăn mặt đau khổ cúi gầm xuống...

"Tốt lắm... tốt lắm"

Trên mặt Lăng Viễn tràn đầy sự vui vẻ, ông vừa gật gật đầu hài lòng cười cười.

"Ta sắp có cháu rồi, haha..."

"Nhưng vẫn còn một chuyện"

Lăng Tĩnh Thiên nhìn mọi người rồi nói.

"Về chuyện thân phận của Ân Ân"

Đúng rồi, thân phận của cô...

Nếu là như thế thì cô sẽ bị loại ra khỏi hộ khẩu của Lăng gia.

"Quên mất chuyện này"

Lăng Lâm trầm ngâm lên tiếng.

"Tưởng chuyện gì, ngày mai đi cho người sắp xếp buổi họp báo công khai thân phận của Ân Ân là được chứ gì?"

Lăng Viễn nghiêm mặt lại vừa phất phất tay nói...

Cả nhà vốn đang nói chuyện trong sư vui vẻ, lúc này điện thoại của Lăng Tĩnh Thiên lại réo lên.

"Alo"

Anh áp điện thoại vào tai, giọng nói trầm thấp vang lên.

"Nói đi"

"..."

"Được, tôi biết rồi"

Lăng Mạt Ân lén lút liếc nhìn anh, đuôi chân mày anh nhíu chặt lại, sắc mặt thì càng trùng xuống, giọng nói cũng lạnh đi.

"Cứ xem xét tình hình trước đi, ngày mai tôi sẽ đến công ty xem sao"

Anh nói xong liền cúp máy, chiếc điện thoại trong tay cũng bị anh nắm chặt.

"Có chuyện gì sao anh?"

"Cổ phiếu của công ty đang bị rớt giá trầm trọng"

Lăng Tĩnh Thiên nhàn nhạt mở miệng, khuôn mặt dường như đang lâm vào trầm tư suy nghĩ

"Sao tự nhiên lại rớt giá thế?"

Lăng Tĩnh Thiên hơi lắc đầu, chuyện này vẫn chưa ra gì anh cũng không thể kết luận được.

Lăng Mạt Ân cũng lâm vào suy nghĩ, nét mặt cũng thoáng hiện lên sự lo lắng.

"Không sao đâu, chuyện này để con xem xét lại đã"

Không khí đang vui vẻ, bây giờ lại có chút chuyện chen vào làm cả nhà bỗng chốc trầm lặng xuống...

"Con có chuyện muốn nói..."

Lăng Mạt Ân lên tiếng, cô nhìn anh một cái sau đó chuyển đến nhìn Lăng Viễn.

"Bây giờ tình hình công ty có vẻ không ổn, về chuyện đám cưới có thể từ từ tính sau được không ạ?"

"Em nói cái gì?"

Giọng của anh hơi cao lên, anh nhíu mày nhìn cô.

"Làm sao có thể được? Chuyện cỏn con này Tĩnh Thiên nó lo được mà"

Lăng Viễn lại không đồng ý với ý kiến này của cô.

"Nhưng bây giờ cổ phiếu đang giảm, nếu công khai chuyện thân phận của con vào ngay lúc này thì sẽ không ổn cho lắm"

Cả nhà lại rơi vào trầm tư, mấy phút sau Lăng Lâm mới lên tiếng.

"Em thấy Ân Ân nói đúng, nếu quả thật công bố chuyện của con bé thì sẽ làm các nhà đầu tư khác..."

"Chuyện này con lo được"

Lăng Tĩnh Thiên cắt ngang lời bà đang nói.

"Nhưng bây giờ quả thật không phải lúc..."

Trước hơi lạnh của anh cô từ từ đáp lại. Thấy mặt anh không chuyển biến cô liền ôm lấy cánh tay của anh nói.

"Đám cưới cũng đâu phải là không làm? Chỉ là dời thời gian lại một chút, đợi tình hình công ty ổn sau đó đi đăng kí kết hôn cũng chưa muộn mà đúng không?"

Dưới sự mè nheo của cô, dưới tác động của mọi người thì Lăng Tĩnh Thiên và Lăng Viễn cuối cùng cũng khó khăn chấp nhận.

Chuyện đại sự đã bị bác bỏ, dù có chút không muốn nhưng cô cũng phải đành chấp nhận.

Nhưng người nào đó lại không như vậy, có thể nói là tổn thương đến tận tâm hồn.

"Sao anh lại qua phòng em rồi?"

Lăng Mạt Ân vốn đang ngủ say thì đột nhiên cảm thấy cả người lạnh đi. Bừng tỉnh thì thấy anh đang hoạt động tay chân lột đi đồ của cô.

"Em nghĩ xem?"

"Anh định làm gì? Có biết trời đang lạnh không hả?"

Lăng Tĩnh Thiên chăm chú cởi quần áo cho cô, nhàn nhạt đáp.

"Anh đang muốn trừng phạt em!"