Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 14:





"Hôm nay Tĩnh Thiên của chúng ta dẫn theo bạn gái đến ra mắt nha"

Lại thêm một tên nữa

Lăng Mạt Ân nhăn mặt lại liếc nhìn người đứng kế bên mình

Bạn của anh toàn là người có mồm miệng độc địa như thế này không hả?

Cái này cũng quá đi, nhầm chính chủ thì không được hay lắm đâu?

Vì vậy vẫn như cũ, cô liền nở nụ cười lắc đầu giải thích

"Tôi là Lăng Mạt Ân em gái của anh ấy"

"À à, ra là em gái..."

Người đàn ông kia nghe cô giải thích thì đựt mặt ra. Sau đó liền đưa tay khều khều mũi, ánh mắt nhìn cô lại có chút ý vị

Lăng Mạt Ân cũng chẳng biết làm sao, cô cảm thấy ánh mắt người đàn ông này y hệt như Cố Kiêu Minh, người lúc trưa cô gặp ở sân bay vậy

Một cái bàn tròn để sát ở kế bên sông, phía trên đều trang trí rất đẹp, khiến cho người khác cảm thấy được không khí trong lành

Tổng cộng trên bàn có 8 người, ngoài cô và Lăng Tĩnh Thiên ra thì còn 4 nam và hai nữ

Ngồi ăn uống nói chuyện một hồi cô cũng biết tên của từng người, hơn thế nữa lại biết thêm bạn của Lăng Tĩnh Thiên toàn là những nhân vật có tên tuổi ở Tây Châu

Cố Kiêu Minh thì cô đã biết lúc trưa, người vừa hô to khi nảy là Lãnh Uy Thừa

Cô lại cảm thấy Lãnh Uy Thừa và Cố Kiêu Minh giống một kiểu người, đó là dạng đào hoa phong lưu chuyên ở bên ngoài đi lừa gạt con gái nhà lành

Ngồi kế bên anh ta là một cô gái rất xinh đẹp. Trên làn da trắng như tuyết, ở ngay vai cô ấy có xăm hình một bông hoa

Không những khiến người khác phản cảm vì xăm hình ngược lại càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp của cô ấy

Nghe đâu cô ấy tên là Bạch Nhược Hy cũng là thư kí của người đàn ông có đôi mắt phượng ngồi ở kế bên, Vân Lục Trình

Tiếp đến là người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, cả người đầy kiêu ngạo. Đối với người khác thì bộ dáng thờ ơ nhưng đến khi đối diện với cô gái ngồi ở bên cạnh cô thì một mực nhu hòa như nước

Đó là Tư Hàn Bách và cô gái tên Tư Kiều Y

Tại sao lại cùng họ?

Lăng Mạt Ân vừa nghe tên liền cảm thấy rất hiếu kì, nhưng bất quá chuyện của người ta cô cũng đâu thể xía mỏ vào hỏi được...

Lăng Mạt Ân đầu tiên liền ăn một chút để lót bụng, sau đó dưới cảnh vật bên sông thế này lại thưởng thức thêm một tách trà chiều

Đại đa số bọn cánh đàn ông có mặt ở đây, đầu tiên nói qua loa vui đùa một chút sau đó lại bàn đến việc triển lãm đá quý vào tối nay

Lăng Mạt Ân ngồi kế bên cạnh anh, vừa uống trà vừa nghe câu được câu không

Ngồi đến khi cô sắp tê chân thì cuộc tụ tập này cũng kết thúc, ai về đường nấy

Vừa đi ra khỏi nhà hàng thì có một quán bán thịt bò nướng ở ven đường. Đây là món nổi tiếng nhất ở thành phố A, vì thế cô liền ghé vào mua đến 5 sâu thịt

Mùi đồ nướng thơm phức bay thoang thoảng khiến người ta cũng phải nức mũi

"Ăn đồ ăn ven đường không tốt"

Lăng Tĩnh Thiên đi ở bên cạnh lạnh lùng nói với cô

"Cái gì mà ven đường chứ, bao nhiêu người ăn kìa mà có sao đâu"

Lăng Mạt Ân vừa ăn xong một sâu thịt vừa nói, sau đó hướng đến anh đưa ra một sâu thịt

"Anh ăn không? Ăn thử đi, ngon lắm đấy"

Lăng Tĩnh Thiên từ nhỏ cho đến lớn không bao giờ ăn đồ ăn bán ven đường như thế này

Nhưng lần này, đáy mắt nhìn đến bàn tay nhỏ nhắn đang cầm sâu thịt. Không tự chủ anh lại nhận lấy, liếc nhìn cô một cái rồi ăn vào

"Thấy sao? Ngon lắm đúng không?"

Lăng Mạt Ân ăn gần xong sâu thịt thứ hai, cô nhìn anh dò hỏi

Mùi vị của thịt mặn mặn lại cay cay lưu lại ở đầu lưỡi, đến khi nuốt vào rồi mà trong miệng vẫn còn mùi vị thịt nướng

"Cũng không tệ lắm"

Nhìn thấy cô có vẻ cao hứng và vui vẻ như vậy, tâm tình của anh cũng tốt hơn. Khóe môi nhếch lên thành nụ cười khen một câu rồi cùng cô đi về khách sạn

Một buổi chiều của Lăng Mạt Ân được kết thúc như thế, tiếp đến là cô chuẩn bị cho buổi triển lãm tối nay

Nhưng nửa đường lại xảy ra ngoài ý muốn

Thế quái nào cô lại bị cơn đau bụng hành a

Lăng Mạt Ân nằm co người lại ở trên giường, tay ôm lấy bụng, chịu từng trận đau ập tới

Không thể nào lại như vậy được, đây là triệu chứng của bà dì đến thăm. Nhưng chu kì của cô là tuần sau mới đến mà?

Tại sao bây giờ lại đến sớm như thế này chứ...

Ở đây không có phụ kiện dành cho bà dì khi đến, Lăng Mạt Ân lại cầm điện thoại nhờ nhân viên nữ của khách sạn mua giúp

Hôm nay cô đã uống đồ ngọt, đồ nóng, đồ lạnh rồi còn ăn cả đồ cay

Có lẽ là như vậy nên bà dì mới đến thăm sớm, cũng kiểu này thì buổi triển lãm tối nay cô không thể đi được rồi

Nghĩ đến đây, Lăng Mạt Ân lại vất vả cầm điện thoại thông báo với Lăng Tĩnh Thiên một tiếng

Chưa đến 3 phút sau, bên ngoài vang tiếng gõ cửa

"Ân Ân"

Lăng Tĩnh Thiên ở bên ngoài gọi, cô đành chịu đựng đau mà đi đến mở cửa

"Em có bị nặng lắm không? Để anh đưa em đi bệnh viện nhé?"

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lăng Mạt Ân thì lòng anh đau nhói, cứ như lửa đốt, thấy cô đi còn không nổi liền cúi xuống bế lấy cô trở về giường

"Em bị như thế này bao lâu rồi?"

"Nửa tiếng rồi"

"Đồ ngốc này, bị đau bụng như thế cũng không nói sớm cho anh một tiếng, em cứ định chịu đựng như thế này à?"

Tiếng trách cứ lớn tiếng kèm theo một chút lo lắng vang lên

"Để anh đưa em đến bệnh viện, kiểu này xem ra là trúng thực rồi"

"Không, em không đi bệnh viện đâu"

Cô giãy giụa khỏi tay của anh. Bị đau bụng chu kì mà phải đến bệnh viện thì xấu hổ chết mất

"Em không đi đâu, một lát nữa nó sẽ hết thôi"

"Sao em biết chắc là nó sẽ hết?"

Lăng Tĩnh Thiên ngồi xuống đối diện cô hỏi

"Em... em..."

"Em làm sao? Nói ra thì anh không dẫn em đến bệnh viện nữa"

"Bà dì em đến thăm, bị hành như thế này em cũng quen rồi, cho nên một lát nữa nó sẽ hết thôi"

Lăng Mạt Ân lí nhí đáp lại Lăng Tĩnh Thiên

"Hơn thế nữa em cũng đã nhờ nhân viên nữ của khách sạn đi mua thuốc rồi. Cho nên anh cũng đừng nên lo lắng quá"

Cách nói chuyện tỉnh bơ, xem như không có gì của cô làm cho anh càng tức giận

Thế trong suốt mấy năm qua cô đã sống thế nào? Mỗi lần đến chu kì đều là dáng vẻ như vậy sao?

Lăng Tĩnh Thiên nhíu mày nhìn cô vừa định nói tiếp thì có tiếng gõ cửa

Anh đành xoay người đi ra cửa, một lát sau xách một cái túi nhỏ đi vào

"Em trước tiên là uống thuốc đi đã"

Anh lấy một viên thuốc ra đưa cho cô, rồi rót lấy một ly nước

Cô vừa uống xong, anh nhận lấy ly nước lại rồi đưa cái túi kia cho cô

Cô cầm lấy, nhìn vào bên trong thì mặt cũng đỏ lựng

Là băng vệ sinh a...

Cô bặm môi lại liếc nhìn khuôn mặt có vẻ không được tự nhiên của anh thì chắc chắn một điều rằng anh đã nhìn vào bên trong cái túi rồi

"Em thường không nhớ đến chu kì của mình hay sao?"

Vốn đang xấu hổ thì nghe anh hỏi lại khiến cô muốn độn thổ hơn. Nhưng bị ánh nhìn của anh bức bách, cô đành lí nhí nói

"Vào tuần sau mới đúng, nhưng hôm nay ăn uống tùm lum. Lúc nảy còn uống nước có gas nên vì vậy mà cái đó mới đến thăm em sớm như vậy..."

Lăng Tĩnh Thiên nghe xong thì nhíu mày, muốn trách cứ nữa nhưng rốt cuộc đành thở dài nói

"Em nằm ngủ một chút đi"

Lăng Mạt Ân gật đầu rồi nằm xuống nghỉ ngơi, vì mệt mỏi nên rất nhanh cô liền chìm vào giấc ngủ

Ngủ mê mang, đến khi tỉnh dậy đã là 9 giờ tối

Lăng Mạt Ân nhìn ngó xung quanh một chút, Lăng Tĩnh Thiên hiện tại không có ở trong phòng

Cơn đau bụng cũng biến đi, nhưng bây giờ thì cô cảm thấy một dòng nước ấm tràn ra ở dưới chân

Lăng Mạt Ân liền vội cầm lấy túi nhỏ kia vọt vào nhà tắm, tầm 5 phút sau mới đi ra

Lúc này điện thoại trên bàn báo có tin nhắn đến, đây là điện thoại Lăng Tĩnh Thiên mà người gửi đến cho anh là Mục Giai Châu

Lòng cô lại tò mò muốn mở ra xem một chút, cô ngó xung quanh một cái nữa liền ấn nút mở ra xem

Một dòng chữ đập vào mắt cô

"Thiên! Em nhớ anh lắm!"