Anh Thích Em Như Vậy

Chương 25: Nếu anh tận tâm




Sau bữa ăn, cả ba người ngồi ở phòng khách.

Sunny xem hoạt hình thấy bạn gấu nhỏ bị ngã đau bèn mếu máo:

- Dì ơi bạn ngã rồi huhu

- Hả? Không sao đâu…

Chăm cháu mấy ngày, Diêu Mỹ Nhân đã chứng kiến kha khá tình huống dở khóc dở cười.

Ngày đầu thì tắm phải đúng sữa tắm loại cô bé thích. Các ngày tiếp theo, lúc ăn đòi phải xúc cho bạn thỏ đồ chơi, lúc ị thì khoe cục kít, lúc ngủ phải chơi trò hú hét mới chịu…Giờ xem hoạt hình cũng òa khóc.

Một đứa chưa đủ mệt sao mà chị gái cô còn đòi đẻ nữa nữa. Nếu anh rể không ngoại tình, có khi giờ cô có 3-4 đứa cháu rồi cũng nên.

Diêu Mỹ Nhân lười biếng ngồi cuộn tròn trên ghế, đối diện là Phí Thiệu Dương đang vắt chéo chân đọc báo. Cô lướt nhìn, là báo kinh tế tài chính, tự nhiên thấy cũng thiện cảm. Mấy ngày này Phí Thiệu Dương không bén mảng ra ngoài, công việc cũng làm online, phải nói là tận tâm tận tình với cháu gái lắm.

Cô ăn một quả mận, giờ đang mùa mận nên cô có mua một ít.

- Hụ hụ, chua quá… Ngày gì mà ăn gì cũng chua…

Sunny bên cạnh tò mò, vừa khóc đã cười, chắc tại biểu cảm của Diêu Mỹ Nhân buồn cười quá.

Cô bé nhanh nhẹn cầm miếng mận dở của dì cho lên miệng, xong cũng hét lên và nhả miếng mận ra áo.

- Ọe, chuaaaaa…

Phí Thiệu Dương hết hồn với biểu cảm kì cục của hai dì cháu liền một lúc, anh đứng lên rồi đưa cho vợ một ly nước.

Cô nhận lấy, rồi khua khua tay.

- Xem Sunny trước đi, con bé nhè ra áo tôi sợ bị ố mất…

Anh lại ngồi xổm nhìn cô, sau đó ân cần hỏi.

- Đỡ chưa?



- Rồi, dỗ cháu…

- Tôi dỗ vợ tôi trước, vợ thằng khác dỗ sau.

Cái kiểu mùi mẫn này làm Diêu Mỹ Nhân sặc nước sù sụ. Phí Thiệu Dương vỗ nhẹ lưng cô.

- Có sao không?

Cô ngẩng lên, hai mắt hơi nước, có lẽ do ăn chua lại bị sặc nên khó chịu.

- Có, tại anh!

Phí Thiệu Dương phì cười, rồi quay sang lau áo cho cháu.

- Áo này bẩn thì giặt đi, không sạch thì mua áo khác là được.

Không khí phòng khách sau đó rất gượng gạo, ngoài tiếng ti vi thì không ai nói gì thêm.

- Dì ơi con không xem hoạt hình nữa đâu, con muốn xem sách với chú.

Sunny mè nheo leo vào lòng Phí Thiệu Dương. Do nhà không có sách thiếu nhi nên anh tìm một cuốn tạp chí nhiều hình ảnh thiên nhiên và màu sắc sống động để cùng chỉ trỏ với cháu gái.

Có vẻ Sunny rất bám chú, toàn là đòi Phí Thiệu Dương bế chứ dì ruột lại không cần.

Diêu Mỹ Nhân nghệt mặt ra, cảm giác trước mắt như Phí Thiệu Dương và con gái anh sau này.

Bất ngờ anh nhìn cô, cô bị bắt gặp liền lúng túng cầm điều khiển chuyển sang kênh khác.

“ Bạn biết điều hạnh phúc nhất trên thế gian này là gì không?”

Cô lướt qua một kênh là chương trình talk show của những người nổi tiếng, thấy không hợp lắm bèn định cho qua. Nhưng Phí Thiệu Dương lại lên tiếng.

- Xem cái đó đi.



Anh vẫn tiếp tục chơi cùng Sunny nhưng tai vẫn nghe ngóng không bỏ sót. Chợt nghĩ, nếu hỏi Diêu Mỹ Nhân câu này, có khi nào cô sẽ đáp là Vương Gia Kiệt hay không…

Chương trình ti vi lại tiếp tục.

“ Đó là khi bạn tìm được chính mình, hiểu được giá trị của riêng mình, biết mình là duy nhất. Ngày hôm nay có người đến nói cười vui vẻ với bạn, bạn thản nhiên nói cười vui vẻ với họ. Ngày mai đột nhiên họ không nói cười vui vẻ với bạn nữa, bạn vẫn thản nhiên nói cười vui vẻ với chính mình. Làm việc mình thích, ăn món mình thèm, đi đến nơi mình muốn đến mà chẳng bận lòng“.

Nghe đến đây Phí Thiệu Dương lại thấy Diêu Mỹ Nhân khá giống, bởi cô là người biết mình biết ta, biết yêu bản thân và không bị các tác động bên ngoài làm ảnh hưởng.

- Vương Gia Kiệt!

Cái tên đột ngột được anh nhắc tới, và anh nhận ra vợ mình hốt hoảng dù chỉ 1s. Cô rất giỏi che giấu cảm xúc, lòng loạn như cào cào nhưng mặt thản nhiên nhìn lại.

- Anh biết?

- Biết! Nghe nói cô nộp đơn rồi.

Diêu Mỹ Nhân cong môi cười.

- Xem ra chẳng có gì qua mắt anh được, cũng phải, Phí tổng vốn nổi tiếng tài giỏi mà.

- Vì Vương Gia Kiệt nên cô mới…

- Không, cậu ấy không liên quan tới việc của chúng ta. Tôi không có khái niệm ông ăn chả, bà ăn nem. Anh ngoại tình nhưng tôi thì khác, tôi giống anh thì khác gì kiểu đàn bà lẳng lơ. Ly hôn anh xong xuôi rồi tôi mới bắt đầu lại cuộc đời.

- Bắt đầu lại với anh ta?

- Cậu ấy là quá khứ, người của quá khứ, mỉm cười là được. Chuyện của tương lai, người của tương lai, còn phải tùy duyên.

- Tôi là hiện tại của cô.

- Chuyện của hiện tại, người của hiện tại, tôi không tận tâm được. Bởi anh không tận tâm, nên tôi ly hôn là điều dễ hiểu.

- Nếu tôi tận tâm yêu cô thì sao?

- Không cần, khi ai đó đến lúc phải ra đi mà chúng ta không chấp nhận điều đó, thì sẽ chỉ thêm tổn thương mà thôi. Mưa cũng có lúc tạnh, người có lúc hết yêu. Mà tình yêu của anh là điều xa xỉ, thậm chí là hoang tưởng. Tôi không tin anh, Trương Như Ý cũng không có được tình yêu của anh. Tốt nhất chỉ nên tin vào bản thân, tận tâm với chính mình. Tôi đã qua cái tuổi coi tình yêu là trên hết rồi. Anh mà yêu tôi, tôi sợ mình gánh không nổi!